Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 485: Chương 485: Nanh Sói.






Mấy giờ sau, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Buổi sáng xuất phát, đến nơi đã tới giữa trưa, mấy tiếng này Lý Dương cũng không thấy buồn, Mã Thế Vĩ là người nói chuyện cực hay, cả chuyến bay đã kể không ít chuyện thú vị về khảo cổ.

Mã Thế Vĩ vốn là người thông minh, khi nói chuyện phiếm thi thoảng vẫn dấn vào một chút chuyện của Lý Dương, chuyện họ nói đều là những việc kiếm tiện nghi của Lý Dương, việc này không chỉ khiến cho Lý Dương cảm thấy hứng thú còn khiến hắn cũng rất cao hứng.

Có người nguyện ý tãn gẫu về chuyện ngươi tự hào nhất, chỉ sợ không ai mất hứng cho được.

Máy bay hạ cánh, lập tức Lý Dương cảm thấy choáng váng đầu óc, thậm chí còn hơi lảo đảo.

Hà Kiệt còn tệ hơn Lý Dương, Cao Phong và Lưu Cương vội bước lên đỡ hai người, giúp cho hai người thả lỏng hô hấp, chậm rãi thích ứng với môi trường.

Lần đầu tiên tới Lạp Tát Nhân, rất nhiều người có cùng tình cảnh như vậy, đây là phản ứng phổ biến ở cao nguyên, đầu choáng váng, mắt hoa ha, khó chịu, ù tai chỉ là chút biểu hiện nhẹ, nặng hơn còn có thể nôn mửa và phù thũng.

Lắc lắc đầu, trong đầu Lý Dương đột nhiên có một cảm giác mát rượi, hình hối thoáng hiện qua một chút lập tức biến mất.

Lý Dương đứng thẳng dậy, cố gắng hít thật sâu, cảm giác choáng váng buồn bực không còn nữa, ngược lại còn cảm thấy thần thanh khí sảng. Lý Dương quay đầu lại nhìn quanh, lại xem lại cả thân mình mới xác định phản ứng trên cao nguyên đã hết.

Trước khi xuất phát hắn đã chuẩn bị cẩn thận cho phản ứng này, có điều hắn không nghĩ tới khả năng đặc biệt còn có thể tiêu trừ được phản ứng cao nguyên. Khi hình khối vừa rồi xuất hiện, Lý Dương cảm thấy rõ ràng hình thể đó có giãn dài ra một chút, sau khi quay lại nguyên hình thì hình ảnh lập thể đó cũng biến mất.

Hà Kiệt thì không được may mắn như Lý Dương, hắn cũng không có khả năng đặc biệt, Cao Phong vẫn còn đang khẩn trương chiếu cố hắn, Lưu Cương lại kinh ngạc nhìn Lý Dương, ngay cả hắn cũng không ngờ Lý Dương lại khôi phục nhanh như vậy.

- Tôi không sao, anh đi xem Mã giáo sư thế nào.

Lý Dương khẽ cười, nhìn vẻ mặt Lưu Cương cũng biết hắn nghĩ gì, còn chỉ chỉ Mã Thế Vĩ còn ngồi dưới đất, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến Lạp Tát, thể chất của hắn không thể tốt được như Lý Dương, lúc này nhất định đang rất khó chịu.

Lưu Cương cẩn thận nhìn thoáng Lý Dương, sau đó gật gật đầu chạy tới bên cạnh Mã Thế Vĩ xem anh ta làm sao, lần này đi ra ngoài không thể có ai có chuyện ngoài ý muốn, ba tiến sĩ bọn họ đã được Lưu Cương bảo vệ.

Hà Kiệt chậm rãi đứng thẳng dậy, trước tiên Cao Phong chuẩn bị thật tốt, xoa bóp cho hắn, lại uống chút nước, dần dần giúp cho Hà Kiệt thích ứng được với môi trường cao nguyên có độ cao ba ngàn thước so với mặt biển.

Lý Dương nhanh chóng đứng thẳng dậy, Thạch Cần cũng thực kinh ngạc nhìn hắn một cái, Thạch Cần không có việc gì, đây không phải lần đầu tiên hắn đến Tây Tạng, đã sớm quen với hoàn cảnh này rồi.

Đường Tiếu Tiếu đã đứng thẳng ở đó, vẫn lãnh đạm như trước, thân thể nàng căn bản không bị ảnh hưởng bởi phản ứng cao nguyên.

- Được rồi, vừa rồi thật khó chịu.

Cuối cùng Hà Kiệt cũng đứng thẳng dậy, thở hắt ra một cái thật mạnh, bên cạnh Mã Thế Vĩ đã được Lưu Cương đỡ chậm chậm đứng lên, trước kia hắn có từng đi qua nơi có độ cao hai ngàn thước so với mặt nước biển, cảm thấy cũng quen được, chưa từng nghĩ tới ở nơi có độ cao ba ngàn thước so với mặt biển lại gây ra phản ứng mạnh đến thế.

Từ phía xa xa đột nhiên có một chiếc xe buôn bán màu đen đi tới, dừng lại trước mặt bọn Lý Dương, Cao Phong và Lưu Cương thoáng liếc nhau một cái, đều đặt tay ở bên hông, rất đề phòng nhìn chiếc xe đó.

Xe đậu thẳng trước mặt họ, một người tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi xuống xe, thời tiết ở đây cũng không nóng, còn hơi lành lạnh, bọn Lý Dương đều mặc thêm áo khoác, mà thanh niên trước mắt này cư nhiên chỉ mặc một cái áo may ô và một cái quần dài.

- Xin hỏi vị nào là Lý Dương?

Người thanh niên đó xuống xe, lướt ánh mắt qua mấy người, sau đó nhẹ nhàng hỏi.

- Tôi là Lý Dương, anh là…?

Lý Dương đứng dậy, Lưu Cương bám sát theo sau, mi mắt còn khẽ giật một chút, trong ánh mắt còn sáng lên một tia sắc bén.

Người thanh niên đó cũng không chút yếu thế nhìn thoáng qua Lưu Cương, sau đó quay lại nhìn Lý Dương, chậm rãi nói:

- Lý tiên sinh, có thể để cho ta xem giấy chứng nhận của anh không?

- Giấy chứng nhận, giấy chứng nhận gì?

Lý Dương hơi sửng sốt một chút, Hà Kiệt đã bước lên trước, tò mò đánh giá thanh niên đó vài lần, sau đó nói với Lý Dương:

- Giấy chứng minh gì cũng được, miễn là chứng minh được thân phận.

Trước đó ông đã nói với Hà Kiệt, ông đã tự mình ra mặt mượn một đội bộ đội đặc chủng bảo vệ bọn họ, đội đặc chủng này chỉ có Lý Dương có thể chỉ huy, lần này Lý Dương là người quan trọng nhất, ngoài đội đặc chủng đó, một vài chuyện khác không quan hệ với nhiệm vụ Hà Kiệt cũng có thể làm chủ.

Nhìn người thanh niên trẻ tuổi rất giống Cao Phong trước mặt, Hà Kiệt lập tức hiểu hắn chính là đội đặc chủng mà ông nói.

Lý Dương cũng biết có người bảo vệ bọn họ, nhưng cũng không giống như Hà Kiệt kể lại, cũng không nghĩ tới người thanh niên trước mặt này chính là người đến bảo vệ bọn họ. Trong tưởng tượng của Lý Dương còn nghĩ rằng người bảo vệ bọn họ mặc quân trang rằn ri quân đạn quanh người kia.

Lý Dương lấy giấy chứng minh thân phận ra đưa cho anh ta. Sau khi xem kỹ tờ giấy anh ta lập tức đứng thẳng tắp, làm một động tác chào theo nghi thức quân đội.

- Đội đột kích đặc biệt 026 lục quân, đội trưởng đội thứ năm Triệu Vĩnh ra mắt trưởng quan.

Người thanh niên chào Lý Dương theo nghi thức quân đội, hành động của anh ta khiến cho Lý Dương thấy sợ, Lý Dương đã giao tiếp với rất nhiều loại người, nhưng chào hắn theo nghi thức quân đội và gọi hắn là quan trưởng là lần đầu tiên.

Nghe xong người thanh niên này tự giới thiệu, ánh mắt Lưu Cương và Cao Phong cùng sáng lên hào quang sắc bén.

Đội đột kích đặc biệt 026 là bộ đội đặc chủng thần bí nhất Trung Quốc, ngoài ra đội đặc chủng này còn có một cái tên gọi khác là đại đội đặc chủng Nanh Sói hoặc chiến đội đặc biệt Nanh Sói, người ngoài thích gọi họ là Nanh Sói.

Vì để bảo vệ Lý Dương và Hà Kiệt ông đã thuê đội Nanh Sói, thật sự xem như đã dụng hết tâm lực.

Lưu Cương cũng là bộ đội đặc chung, bất quá hắn xuất thân từ đại đội đặc chủng Dạ Lão Hổ quân khu Lan Châu, Cao Phong cũng vậy, hắn đến từ đại đội đặc chủng Hắc Bối Lôi quân khu Tế Nam, mấy đại quân khu Trung Quốc đa phần đều có đại đội đặc chủng của chính mình, còn có sự cạnh tranh lẫn nhau rất mạnh.

Đại đội đặc chủng cạnh tranh lẫn nhau phi thường kịch liệt, còn gay gắt hơn quân đội bình thường nhiều, hàng năm luận võ bí mật trong quân đều sẽ có người bị thương, thậm chí tử vong, mức độ này xem chừng còn không khác thực chiến lắm.

Mà mỗi lần so tài đều là Nanh Sói thắng lợi, liên tục vài năm đều như thế, Lưu Cương và Cao Phong tuy sớm không còn ở trong quân đội, nhưng các cựu binh vẫn quan tâm tới tình hình quân đội lắm, trận so tài tháng chín năm nay lại là Nanh Sói thắng lợi.

Cho nên khi hai người bọn họ nhìn thấy người thanh niên tên Triệu Vĩnh này đều dâng lên một cỗ đấu ý.

Triệu Vĩnh cũng không thèm để ý hai ánh mắt sắc bén mang theo đấu ý bên cạnh này chút nào, chỉ kính lễ chăm chú nhìn Lý Dương.

- Chào Triệu Vĩnh, tôi không phải quân nhân, anh cũng không cần gọi tôi là trưởng quan gì đó. Anh…. trước tiên anh hạ tay xuống đã.

Kinh ngạc ban đầu qua đi, Lý Dương cũng phản ứng lại rất nhanh, theo như bộ dáng và lời nói của người thanh niên mà Lý Dương không biết thân phận trước mắt này mười phần là ngốc tử.

- Dạ, trưởng quan.

Triệu Vĩnh hạ cánh tay phải xuống, cách hắn xưng hô khiến cho Lý Dương phải lắc đầu bất đắc dĩ, chưa bao giờ Lý Dương nghĩ tới một ngày mình có thể trở thành trưởng quan.

- Chào đội trưởng Triệu Vĩnh, tôi là Hà Kiệt, các anh có phải tiểu đội mới đến không?

Hà Kiệt bước lên một bước, đối với cách người này hành lễ với Lý Dương hắn không có ý kiến gì, trước đó ông đã từng phân phó với hắn, nhiệm vụ lần này quan trọng nhất là Lý Dương, mọi người đều phải nghe theo hắn chỉ huy.

- Đúng, hai ngày trước chúng tôi đã tới đây, vẫn đang chờ mấy người.

Triệu Vĩnh gật gật đầu.

Thực ra nhiệm vụ lần này Triệu Vĩnh thực không hiểu, nhưng đã là mệnh lệnh thì hắn phải phục tùng. Mệnh lệnh lần này chính là phải bảo vệ người thanh niên này tới Tây Tạng thật an toàn, trong đó quan trọng nhất là hai người Lý Dương và Hà Kiệt, mệnh lệnh không thể có chút sơ xuất.

Nhiệm vụ làm vệ sĩ thì không phải bọn họ chưa từng chấp hành qua, nhưng nhiệm vụ bảo vệ cho một người như thế này còn chưa bao giờ nhận, vì vậy ngay từ đầu Triệu Vĩnh đã phản đối ngay từ đầu, có điều lệnh đã ban không thể chống lại, chỉ có thể chấp hành.

Nói thẳng ra là nhiệm vụ lần này Triệu Vĩnh vẫn có chút oán khí, bằng không hắn cũng sẽ không đợi cho mấy người Lý Dương qua được phản ứng cao nguyên mới tới, nếu là bình thường thì ngay khi mấy người Lý Dương xuống máy bay đã chờ ở đây sẵn.

Việc nhỏ ấy đương nhiên Lý Dương không biết, hắn lại nhìn thoáng xung quanh, lúc này mới nói với Triệu Vĩnh:

- Đội trưởng Triệu, trước tiên chúng ta vào trong thành đi, sau khi nghỉ ngơi khỏe lại sẽ chấp hành nhiệm vụ.

- Dạ, mời trưởng quan lên xe.

Triệu Vĩnh lại đứng thẳng dậy, lớn tiếng đáp lại một câu, Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng thật ra mi mắt Lưu Cương càng giật mạnh hơn, Lý Dương không phát hiện ra Triệu Vĩnh này không phục, nhưng Lưu Cương hoàn toàn có thể biết.

Còn có Cao Phong cũng giống như Lưu Cương, khóe môi Cao Phong cũng nhếch lên một tia cười lạnh, theo Hà Kiệt lên xe.

Đó là một chiếc xe thương vụ mười một chỗ, bảy người bọn họ ngồi rộng rãi dư dả, lên tới xe Mã Thế Vĩ cũng đã khỏe lại, luôn miệng kêu khí hậu cao nguyên thật đáng sợ.

Ô tô lắc một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài, tốc độ lái xe của Triệu Vĩnh còn nhanh hơn Lưu Cương nhiều.

Lưu Cương và Cao Phong nhìn nhau thoáng một cái, ánh mắt hai người đều có một tia phẫn nộ, trong lòng cũng đều âm thầm nghĩ, tìm được cơ hội nhất định phải giáo huấn kẻ thuộc Nanh Sói này, khiến cho hắn phải trả giá cho sự cuồng vọng của chính mình.

Bên ngoài sân bay có hai chiếc xe việt dã và hai chiếc xe thương vụ đang chờ, xe của Lý Dương vừa ra đó, bốn chiếc xe này liền đi theo, đi về phía thành Lạt Táp.

Sân bay Lạt Tát ở ngoài cách nội thành hơn trăm kilomet, từ đây vào trong thành bình thường mất hơn hai giờ, nhưng tốc độ lái xe của Triệu Vĩnh rất nhanh, chỉ một giờ đã vào tới nơi.

Xuống xe, Hà Kiệt lại cảm thấy hơi say xe, Mã thế Vĩ lại ngồi xổm xuống, nhưng Lý Dương lại hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, còn chủ động ngồi xuống cạnh Hà Kiệt, giúp hắn khỏe lại bình thường.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.