Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 913: Chương 913: Năng lực đặc thù có chuyện ngoài ý muốn






Trạng thái của Trần Vô Cực quả thật không tệ, đã lâu ông không có hứng thú liên tục làm tác phẩm như hôm nay.

Sau khi Thu Sơn ngọc làm xong Trần Vô Cực không những không cảm thấy mệt mỏi mà còn cảm thấy rất có tinh thần, ông hiểu được mình đang tiến vào một trạng thái vô cùng tốt, rèn sắt khi còn nóng, ông không chút do dự quyết định tối nay sẽ làm công việc của ngày mai.

Nếu như buổi tối làm xong vòng tay vậy thì chỉ còn lạ ngọc bội, mặt nhẫn và mặt dây chuyền, vốn công việc của 3 ngày nay chỉ còn lại 2 mà thôi.

Tốc độ này cho dù là Hồng lão lúc có trạng thái tốt nhất cũng không thể so sánh được, điều này làm cho Hồng lão càm thấy tức giận.

Một thân thể tốt quả thật là làm gì cũng có ưu thế.

Hia khối ngọc bài lúc này đều đang ở trên tay Vương Giai Giai, lúc này cô đang vô cùng yêu thích thưởng thức chúng, cho dù là người không hiểu gì cũng có thể cảm nhận sự tinh mỹ của 2 khối ngọc bài này.

Ăn cơm chiều xong, Trần Vô Cực một lần nữa trở vào phòng làm việc.

Lý Dương nói vài câu với Vương Giai Giai rồi cũng đi vào, có kinh nghiệm ban ngày nên Lý Dương biết được công tác buổi tối không phải một chút là có thể làm xong nên hắn bảo Vương Giai Giai đi nghỉ ngơi sớm một chút không cần phải chờ hắn.

Ngọn đèn trong phòng làm việc rất sáng, ở bên trong nhìn không ra ban ngày và ban đêm khác nhau chỗ này.

Trần Vô Cực yên lặng ngồi trên ghế sô pha, ông tự mình pha một bình trà, ông vẫn bình tĩnh như buổi sáng, đôi tay ông lúc này đang ngâm trong nước nóng, rất là thoải mái.

Đây là chỗ tốt mà Thái Cực Quyền mang lại, luyện tập Thái Cực Quyền sức khỏe sẽ tốt hơn những người khác nhiều.

Chế tạo vòng tay có cách thức tiên của nó, vòng tay chú trọng tự nhiên chất phát, trên vòng tay không có hoa văn phức tạp nhưng phải càng thêm tinh tế, trong quá trình chế tác không thể có chút nóng vội, chỉ một chút không tốt thì ngay lập tức sẽ gặp sai lầm, mà có chút sai lầm thì giá trị của vòng tay này sẽ giảm mạnh.

Trong những đồ trang sức bằng Phỉ Thúy thì vòng tay có giá trị nhất, rất nhiều nguyên liệu khi được định giá người ta thường xem nó có đủ để làm vòng tay hay không, từ điểm đó có thể thấy được tầm quan trọng của vòng tay trong đồ trang sức.

Trần Vô Cực lau khô tay rồi một lần nữa ngồi trước bàn.

Hình dáng của vòng tay trước đó đã được cắt ra, phần còn thừa lại sẽ làm mặt nhẫn và mặt dây chuyền, Trần Lổi cẩn thận đặt chúng qua một bên, đây chính là Long Thạch Chủng, không thể lãng phí được.

Dưới ngọn đèn, sắc mặt của Trần Vô Cực trở nên vô cùng chuyên chú, mà Lý Dương thì đang ngồi bên cạnh hắn.

Đây là yêu cầu của Trần Vô Cực, ngồi càng gần thì Lý Dương sẽ cảm nhận càng sâu, Hoàng Hạo vô cùng hâm mộ nhìn Lý Dương, đáng tiếc hắn không có đãi ngộ như vậy nên chỉ có thể thành thật thật thật đứng phía sau

Chế tác vòng tay và ngọc bài là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau, vòng tay làm rất dễ, nhưng muốn làm tốt, tạo sự hấp dẫn cho nó thì không dễ dàng chút nào, chỉ cần có một chút biểu hiện chênh lệch thì sẽ làm mất đi giá trị của vòng tya.

Phương diện này là thứ có thể dùng để so sánh thực lực của 2 bên.

Thứ này giống như 2 vận động viên chạy bộ, chạy tốc độ chạy của 2 người như nhua, 100 m không phân ra thắng thua, vậy thì 200, 300, 400, 500 m.

Chạy càng lâu, càng xa thì chênh lệch của cả 2 càng lớn.

Làm vòng tay cũng như vậy, không thể gấp, cho dù là đã sắp hoàn thành cũng không được gấp, càng sắp hoàn thành thì càng phải tỉ mỉ tinh tế hơn.

Nhìn vòng tay từ từ thay đổi, Lý Dương đột nhiên thầm mắng mình một câu.

Quá trình làm hắn có thể thấy rõ, nhưng với nhãn lực hiện nay thì không thể nhìn ra những điểm khác biệt trong đó, nếu ánh mắt nhìn không ra, không bằng sữ dụng năng lực đặc thù.

Dưới hình ảnh lập thể, cho dù là thay đổi nhỏ nhất hắn cũng có thể thấy rõ.

Đây cũng là ưu thế lớn nhất của hắn, vừa rồi thế nhưng hắn lại không sử dụng, đây quả thật là sai sót lớn mà.

Nói làm liền làm, lập thể hình ảnh chậm rãi triển khai, Lý Dương thoáng sửng sốt, khóe miệng lại nổi lên tia tiếu ý.

Sau khi năng lực đặc thù tiến hóa, hình ảnh đã có thể phóng to hơn trước rất nhiều lần, hiện tại hình ảnh lập thể đang bao phủ cả căn phong, giờ phút này Vương Giai Giai đang tắm rửa, thân hình lả lướt, dáng người phún huyết kia hoàn toàn hiện ra trong hình ảnh lập thể.

Một màn này làm cho tim Lý Dương nhịn không được đập nhanh hơn

Vài giây sau, Lý Dương điều khiển hình ảnh lập thể che chắn lại những thứ xung quanh, đem lực tập trung dời sang khối nguyên liệu trên tay Trần Vô Cực.

Trong hình ảnh lập thể, động tác của Trần Vô Cực Lý Dương xem rõ ràng hơn nhiều, mỗi sự thay đổi của vòng tay đều hiện ra trong đầu hắn, những thứ Lý Dương có thể phát hiện ra trong lúc này so với Hoàng Hạo còn nhiều hơn.

Lý Dương vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt và hình ảnh lập thể đồng thời chú ý lên vật trên tay Trần Vô Cực.

Trần Vô Cực chuyên chú hơn, động tác cũng đã chậm lại, nhưng vẫn rất chuẩn, chiếc vòng tay lúc này giống như đã hòa với thiên nhiên thành một vậy.

Hoàng Hạo và Hồng lão đều đang sững sờ, hai người ngơ ngác nhìn Trần Vô Cực, Lý Dương đang dùng năng lực đặc thù quan sát cũng kinh ngạc nhìn Trần Vô Cực.

Lúc này trong mắt Trần Vô Cực không có chút dư quang, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, động tác của ông thì vô cùng hài hòa tự nhiên. Loại trạng thái này Lý Dương cũng không xa lạ, ngày hôm qua hắn từng trải qua, đó chính là trạng thái thiên nhân hợp nhất.

Có điều lúc này không phải là đang đánh quyền mà là đang chế tác đồ ngọc.

Lúc này xuất hiện tình trạng thiên nhân hợp nhất cho thấy trong mắt Trần Vô Cực lúc này chỉ có vòng tay mà không có thứ gì khác

Trần Lỗi nhìn Trần Vô Cực, vẽ mặt hắn cũng có chút kích động, rất sớm trước kia Trần Vô Cực đã tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, nhưng đó là luyện Thái Cực Quyền, trên phương diện chế tác thì rất ít ảy ra, hơn nữa trên phương diện này mà muốn tiến vào trạng thánh thiên nhân hợp nhất là chuyện không dễ dàng gì.

Khi Trần Vô Cực ở trạng thái tốt nhất cũng chỉ 2 lần tiến vào trạng thái này, mà hai lần đó tác phẩm được tạo ra đều gắng liền với danh tiếng của ông, tác phẩm đó cho dù là Hồng lão củng phải sợ hãi thán phục.

Lúc này đây, Trần Vô Cực lần thứ 3 tiến vào trạng thái này, có thể tưởng tượng được tác phẩm này sau khi thành công sẽ tuyệt mỹ như thế nào.

Lúc này ông đã già, nguyên liệu lại là Long Thạch Chủng, Trần Vô Cực không ngờ lại phát huy vượt sức của mình, điều này có thể xem là một an ủi cho ông.

Trần Vô Cực trong loại trạng thái này có động tác cang thêm hoàn mỹ, trên mặt Hồng lão lúc này là sự hâm mộ, ông hiểu được đây là cơ hội để Trần Vô Cực vượt qua mình.

Một ông lão hơn 70, sau khi phong đao lại một lần nữa chế tác, hơn nữa bãn thân còn phát huy vượt mức, đây là là chuyện vui mừng.

Huống hồ, nguyên liệu chế tác còn là Long Thạch Chủng Phỉ Thúy, đây có thể nói là một món trang sức để đời, là tác phẩm người khác không thể so sánh được.

Hoàng Hạo không có mất mác như thầy mình mà chỉ kích động.

Hắn mới năm mươi tuổi, trên phương diện chạm ngọc thì tuổi này cũng không cao, lúc này là thời kỳ đỉnh cao của hắn, Trần Vô Cực hôm nay đã mờ ra cho hắn một cánh cửa mới, để cho hắn trong tương lai có cơ hội vượt qua bản thân thậm chí là vượt qua Hồng lão.

Ngón tay Lý Dương đột nhiên vểnh lên.

Lúc chú ý của hắn đã chuyển từ tay Trần Vô Cực sang tay của mình, ngón trỏ của Lý Dương lúc này đang có chút run rẫy.

Sợi tơ đen trong cơ thể hắn lúc này đang từ từ di động, điều này làm cho Lý Dương càng thêm hiếu kỳ, chuyện năng lực đặc thù không chịu khống chế không phải chỉ mới xuát hiện lần đầu, nhưng đều là trong tình huống đặc thù mới xuất hiện mà thôi.

Giống như là khi gặp nguy hiểm, khi gặp được kim cương có đủ lực hấp dẫn, năng lực đặc thù sẽ tự động xuất hiện.

Nhưng lần này Lý Dương đang chủ động sử dụng năng lực đặc thù, hơn nữa xung quanh một không có kim cương, hai không có nguy hiểm, năng lực đặc thù vậy mà lại xuất hiện, chuyện này thật sự là làm cho Lý Dương có chút hồ đồ.

Ngay sau đó, đôi mắt Lý Dương đột nhiên trừng lớn, tim trực tiếp đập với tốc độ cao nhất.

Hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, sắc mặt hắn có chút bối rối, hơn nữa hắn còn quay đầu sang nhìn thoáng qua chỗ khác.

Khi năng lực đặc thù xuất hiện kỳ lạ, Lý Dương liền chú ý bản thân mình. Ngay vừa rồi, sợi tơ đen không ngờ lại từ trong tay hắn duỗi ra, tuy rằng duổi ra không nhiều nhưng vẫn làm cho hắn hoảng sợ, không chút khoa trương mà nói hắn quả thật đã bị dọa suýt xỉu.

Hiện tại xung quanh không phải chỉ có mình hắn, xung quanh hắn có vài người, nếu như bị người khác nhìn thấy thì hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Ngón tay xuất hiện tơ đen, chuyện này có giải thích cũng vô ích, huống hồ Lý Dương căn bản là không có biện pháp giải thích, đến lúc đó cho dù không bị cắt vài miếng thịt thì cũng sẽ bị mang tới bệnh viện kiểm tra một lần, kiểm tra không ra kết quả chắc chắn là sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lý Dương rất nhanh cuối đầu nhìn thoáng qua ngón tay, sau đó hắn lại sững sốt.

Dùng ánh mắt để nhìn thì hắn không phát hiện được gì, vẫn là bộ dáng trước, nhưng trong hình ảnh lập thể thì sợi tơ đen đang không ngừng dài ra

Lý Dương nghĩ một lát cũng không hiều tại sao, nhưng trong lòng thì đã an ổn lại, hắn lại vụng trộm nhìn Hồng lão Hoàng Hạo và Trần Lỗi, thấy lực chú ý của 3 người vẫn đang tập trung trên tay của Trần Vô Cực hắn liền thở ra một hơi.

Không có phát hiện là tốt rồi, tim của hắn lúc này vẫn còn đập nhanh, hơn nữa hắn vẫn chưa phục hồi lại.

Ngày vui thì ngắn, tâm trạng còn chưa kịp ổn định lại một lần nữa bị xáo trộn, sợi tơ đen vốn đang không chịu khống chế bắt đầu vươn về phía vòng tay. Lúc này nó đã kéo dài 30 cm, dựa theo tốc độ này thì không bao lâu sau nó sẽ chạm vào vòng tay.

Lực chú ý của mọi người đều đang tập trung nhìn vòng tay.

Đây không phải là muốn chết sao?

Tim Lý Dương lại đập nhanh hơn, cả người trở nên rất khẩn trương, ánh mắt và hình ảnh lập thể không ngừng quan sát, hắn quan sát không phải vòng tay mà là ngón tay của mình.

Mắt thường không thể thấy được gì, nhưng trong hình ảnh thì lại thấy được sợi tơ đen, điều này làm cho Lý Dương lúc này đứng ngồi không yên.

Mà lúc này, chế tác vòng tay đã tới bước cuối cùng, Trần Vô Cực vẫn đang trong trạng thái thiên nhân hợp nhất, tay ông lúc này đang ông ngừng đánh bóng cho vòng tay.

"Oanh!"

Đầu Lý Dương có chút vựng, sợi tơ đen cuối cùng đã trở về, sau khi va chạm, sợi tơ đen nhanh chóng rút lại làm cho Lý Dương cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Sau khi tỉnh lại, Lý Dương lập tức nhìn xung quanh, lúc này lòng hắn bỗng nhiên trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.