Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 396: Chương 396: Lý Dương lựa đồ sứ không chính xác?






-Lầu hai có hơn phân nữa số cửa tiệm là tiệm đồ cổ, nơi này coi như là thị trường đồ cổ tốt nhất ở Cảnh Đức trấn.

Chính vì như thế nên Hướng lão mới dẫn người của đài truyền hình tới nơi này, ông muốn tuyên truyền một chút hơi thở của Cảnh Đức trấn, kết quả là gặp chuyện cái bình củ tỏi làm cho ông mất mặt.

Mới vừa lên lầu hai ba người Lý Dương liền sửng sốt, bọn họ thấy cửa tiệm lần trước đã treo thẻ chuyển nhượng lên cánh cửa, xem ra chuyện lần trước có ảnh hưởng rất lớn tới cửa tiệm này.

-Đi vào xem không?

Lý Xán nhìn Lý Dương rồi nhỏ giọng để nghị, bọn họ tới để thi kiếm bảo bối nên vào cửa tiệm nào cũng không sao cả.

-Tốt!

Lý Dương đầu đồng ý, Liễu Tuấn cũng không phản đối, có thể kiếm bảo bối ở nơi này bọn họ mới có cảm giác thành tưu, ông chủ cửa tiệm này quá đen tối, bị trừng trị là thích đáng, đổi nghề cũng không tệ, sau này không cần đi lừa gạt người khác nữa.

Trong cửa tiệm không có khách hàng, hơn nữa đồ vật đặt bên trong nhiều hơn không ít, ông chủ tiệm thì đang ủ rũ ngồi bên trong tiệm.

-Là các người?

Có người tiến vào, ông chủ tiệm nhanh chóng ngẩn đầu lên, khi thấy đám người Lý Dương thì hắn liền ngẩn người, ấn tượng của hắn với đám người Lý Dương có thể nói là khắc sâu cực kỳ, tình trạng của hắn lúc này có thể nói là do Lý Dương ban tặng.

Nói hắn không hận Lý Dương là chuyện không có khả năng, nếu không phải Lý Dương vạch trần cái bình củ tỏi, lần trước rất có thể hắn sẽ được CCTV phỏng vấn, việc làm ăn có thể tốt hơn chứ không phải khó khăn tới mức phải chuyển nhượng cửa hàng như bây giờ.

Việc chuyển nhượng của hắn cũng không dể dàng gì, những đồng nghiệp của hắn sau khi biết hắn xảy ra chuyện không hay ho liền trực tiếp ép giá hắn khiến hắn vô cùng buồn bực.

-Nếu mở cửa thì đã buôn bán, thế nào, không chào đón chúng tôi sao?

Lý Dương cười cười, Lý Dương phát hiện người này tới bây giờ vẫn chưa biết mình sai lầm chỗ nào, quả thật là hết thuốc chữa rồi.

-Hoan nghênh, sao lại không hoan nghênh, các người tùy tiện xem đi!

Ông chủ tiệm hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục ngồi đó, thái độ và hành động của hắn lúc này là hoàn toan tương phản.

Ba người Lý Dương cũng không để ý, bọn họ tới đây là để thi nhau xem ai kiếm được món hời tốt nhất chứ không phải đi mua bảo bối tốt nhất, có thứ mà họ coi trọng bọn họ liền hỏi giá, đắc quá thì bọn họ không mua, không coi trọng bọn họ có thể tới nơi khác, xem một vài món đồ cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, cần gì để ý tới ông chủ tiệm làm gì.

Ba người Lý Dương chia làm ba hướng đi tới những quầy hàng, trong tiệm lúc này phần lớn là đồ sứ nhưng đồ tốt cũng có không ít.

Lần này Lý Dương cũng không có sử dụng năng lực đặc thù, hắn muốn chơi công bình, nếu dùng năng lực đặc thù thì cho dù mười Lý Xán hay là Liễu Tuấn cộng lại cũng không thể bằng Lý Dương được. Dưới năng lực đặc thù Lý Dương rất nhanh có thể xem hết mọi thứcho dù là so tốc độ hay là giá trị của đồ vật tìm được bọn họ cũng không có cách nào so được với Lý Dương khi dùng năng lực đặc thù cảt.

Cho dù không sử dụng năng lực đặc thù thì Lý Dương cũng có thể nhìn ra đại khái, chỉ cần không giống như mấy món đồ sứ bị đánh tráo thì Lý Dương đều có thể nhìn ra.

-Ông chủ, cái chén này bao nhiêu tiền?

Lý Dương đang nhìn mấy món đồ trước mặt thì Liễu Tuấn đã bắt đầu hỏi giá, Lý Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, thứ này của Liễu Tuấn quả thật là không tệ.

-Ba vạn!

Ông chủ tiệm ngẩn đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức báo giá, Liễu Tuấn lắc lắc đầu rồi đặt cái chén về.

Cái chén này không có giá trị đó, hai vạn cũng đã tốt lắm rồi, tên này rõ ràng lại báo giá cao như thế, có thể là hắn dùng giá cao thế nào để câu khách hàng.

Cũng có thể tên này không muốn bán đồ cho Lý Dương, dường như cách nghĩ này là đúng hơn, lúc này tiệm của hắn đã phải chuyển nhượng, hắn nào có lòng dạ mà đi câu khách hàng nữa chứ.

-Nếu muốn thì hai vạn cũng được!

Giọng của ông chủ tiệm có chút mềm lại, có lẽ hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hiện tại không phải là lúc bực bội, mấy thứ này hiện tai không bán đi thì sao này bị ép giá, lúc đó giá sẽ càng thấp, đến lúc đó có thể ngay cả một vạn cũng không có.

-Quên đi!

Liễu Tuấn lắc lắc đầu, bọn họ tới đây để so sánh việc kiếm tiện nghi, dùng hai vạn để mua nó thì có gì mà kiếm tiện nghi, hơn nữa hắn cũng không thích thứ này.

Ánh mắt Liễu Tuấn dừng lại trên cái chén có men màu vàng, cẩn thận nhìn một hồi hắn lại lắc lắc đầu rồi đi tới nơi khác nhìn.

Một lát sau, quầy bên Liễu Tuấn đã được hắn xem gần hết, những hàng giả không cần chứ ý, những thứ có thể xem là có chút tinh phẩm thì lại không đáng giá. Nếu mua thì vẫn có thể kiếm lời, nhưng mà kiếm rất ít, dựa vào thứ này mà muốn thắng Lý Dương quả thật là nằm mơ.

Xem hết quầy hàng, Liễu Tuấn có chút thất vọng, Lý Xán bên kia cũng như vậy, hắn cũng hỏi giá, nhưng đáng tiếc là giá rất cao, ông chủ tiệm này là người biết hàng, muốn kiếm tiện nghi ở chỗ này không phải là việc dễ gì.

Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, không dễ dàng chiếm tiện nghi thì mới đáng để khiêu chiến, nếu dễ quá thì làm sao đủ phấn khích chứ.

Liễu Tuấn đổi bên với Lý Dương, Lý Dương thì đi tới quầy vừa rồi của Liễu Tuấn, Lý Xán cũng giống như Liễu Tuấn, bọn họ đều muốn xem quầy của Lý Dương.

Nếu thật sự có thể kiếm tiện nghi ở quầy này mới thật sự làm cho bọn họ hưng phấn, cho nên bọn họ đều cẩn thận nhìn mấy thứ trước mặt này.

Bên kia, Lý Dương cũng chú ý nhìn cái chén có men màu vàng, cái chén này nếu để người không có hiểu biết nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hù chết

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thứ này chỉ có thể dùng để hù người bình thường thôi.

Màu vàng ở thời cổ đại dặc biệt là thời Minh, Thanh chính là đại biểu cho Hoàng gia, thậm chí có đoạn thời gian ngoài dân gian bị cấm sử dụng màu vàng, dùng là nói lúc đó thì đây chính là tôi mạo phạm hoàng thất.

Trong lĩnh vực đồ sứ cũng như vậy, dân gian căn bản không dám dùng đồ sứ màu vàng, mấy cái chén này lại có màu vàng chính tông, nó chính là biểu hiện của đồ gốm thời Hoằng Trị triều Minh.

Trong năm Hoằng Trị màu vàng chính là biểu hiện của ý chỉ, trong thời này đồ sứ màu vàng đạt được đỉnh cao trong lịch sử, cho dù là thời Thanh cũng có rất nhiều món đồ phỏng chế theo những món đồ sứ màu vàng thời Hoằng Trị, vật như vậy mỗi cái xuất hiện đều là vô giá, nó không thể nào xuất hiện trong một cửa tiệm bình thường thế này được.

Huống hồ, cho dù xuất hiện cũng không thể xuất hiện nhiều như thế.

Mới vừa quay đầu qua, Lý Dương lại quay đầu lại nghi hoặc nhìn mấy cái chén này.

Những cái chén này đều giống nhau, trên thân chén có rất nhiều hoa văn, những hoa văn này vừa mới nhìn hắn cũng biết là giả rồi.

Nhưng mà có hai cái chén có hoa văn làm cho Lý Dương cảm thấy rất kỳ lạ, hai cái chén này ngoại trừ hoa văn khác nhau ra thì những chỗ khác đều giống như như đúc, thậm chí ngay cả độ sáng của men cũng giống nhau.

Những cái chén này nếu không phải tất cả là già thỉ tất cả sẽ là thật, nhưng mà tỉ lệ tất cả là thật cực kỳ thấp.

Nếu như tất cả là thật thì ông chủ tiệm này không cần ra ngoài buôn bán làm gì, chỉ cần mang 2 cái chén đi đấu giá thôi cũng đủ tiền để hắn sống cả đời rồi. Tỉ lệ những cái chén này là rất lớn, nhưng mà Lý Dương lại có cảm giác kỳ lạ, hai cái chén này cho dù là màu, hoa văn hay là phần thân gốm đều tạo cho Lý Dương một cảm giác rất thật. Nếu thật sự là giả thì chúng chắc chắn là ật phỏng chế có trình độ cực cao, vật phỏng chế mà có thể lừa được Lý Dương chắc chắn không phải là vật bình thường.

Giờ khắc này, Lý Dương thậm chí còn định dùng năng lực đặc thù quan sát một chút nữa.

Suy nghĩ một hồi, Lý Dương vẫn nhịn xuống, nếu đã đáp ứng thi đấu công bằng thì phải công bằng triệt để, hiện tại phải nhờ vào nhãn lực của hắn rồi.

-Ông chủ, có thể lấy cho tôi cái chén trên kia không...

Lý Dương đột nhiên nói với ông chù tiệm một câu, ấn tượng của ông chù tiệm với Lý Dương rất sâu sắc, hắn biết Lý Dương là người có năng lực, hắn cũng không từ chối yêu cầu này, rất nhanh cái chén đã được lấy xuống.

Nhìn xa không chính xác thì nhìn gần, chỉ cần quan sát kỹ thì cũng có thể nhìn ra thôi mà.

Chỉ cần xem chuẩn, nắm đúng thì xem xét không thành vấn đề.

Từ lúc bắt đầu, hai cái chén luôn làm cho Lý Dương có cảm giác gì đó là lạ, hai cái chén này sờ rất mịn, nếu mang chúng tới viecn5 bảo tàng bọn họ khẳng định sẽ xem thứ này là thật.

Lý Dương cẩn thận nhìn hai cái chén, hoa văn của hai cái chén này không giống nhau, có một cái nhìn thanh tao hơn, điểm này làm cho Lý Dương có chút nhíu mày. Đồ sứ ở mỗi thời kỳ đều có đặt điểm riêng của mình, nếu như không phù hợp thời kỳ thì vật đó rất có thể là giả.

Hoa văn nhìn có chút khác nhau, điểm nhỏ này đã làm cho Lý Dương nghi ngờ. Có điều thân chén lại không có biểu hiện gì khác thường, ít nhất thì Lý Dương không tìm thấy đấu vết phỏng chế trên cái chén.

Xem hoa văn xong, Lý Dương cẩn thận nghiên cứu chất liệu của cái chén, hai cái chén này được phủ men toàn bộ không thể nhìn thấy chất liệu bên trong nên chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Chất liệu có chút khác nhau, cái chén hoa văn văn nhạt hơn có chút không giống với chén đã được nun lại, nhưng điểm này rất nhỏ, người bình thường căn bản không thể nhìnra.

Nếu cái chén này mà là hàng phỏng chế thì nó nhất định là hàng phỏng chế cao cấp trong số đó, Lý Dương thấy qua rất nhiều đổ sứ nhưng cũng chỉ có đồ sứ dùng để đánh tráo là có thể vượt qua cái chén này.

Lý Dương không phát hiện cái gì, việc này làm cho hắn lắc lắc đầu, ít nhất thì cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhìn ra nó có điểm nào là hàng phỏng chế.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.