Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 868: Chương 868: Lấy thần khí đổi thần khí






Lời của Lâm Lang, khiến cho người chung quanh nhất thời lại an tĩnh không ít .

Đồng thời rút ra nhìn như rất công bình, nhưng cũng có bất cập, nếu hai người cùng nhìn trúng 1 lá bài, so sánh chính là tốc độ, người nào nhanh tay người đó thắng .

Loại phương thức này, đã từng xuất hiện qua ở những bàn đánh cuộc khác, nhưng phần lớn là phương pháp những cao thủ sử dụng đánh cuộc, bọn họ vốn là luyện qua tốc độ, nhanh tay căn bản là một trong những nghệ thuật, nếu so tài, vừa trong nháy mắt một cái, là bọn họ có thể lấy được bài.

Mọi người cũng đều liếc nhìn hai người bọn họ, rất nhiều người cũng lắc đầu.

Hai người này dù thế nào cũng không giống người có tốc độ như vậy, mặc dù hai người biểu hiện cũng là cực kỳ tự tin.

- Nếu không, mỗi người rút ra một bộ bài, anh trộn bài người kia tới rút, người kia trộn bài thì anh rút!

Một thanh âm sắc bén từ sau lưng Lâm Lang truyền tới, mọi người thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt rất nhiều người chợt sáng lên.

- Uyển Danh, chớ nói lung tung!

Lâm Bá Vũ sợ hết hồn, vội vàng kéo kéo Lâm Uyển Doanh, người vừa nói chính là cô, Lâm gia dạy dỗ tại nhà rất nghiêm, trường hợp này không thể tùy tiện mở miệng nói chuyện.

Nhưng Lâm Uyển Doanh là con gái, bình thường yêu cầu đối với cô không quá nghiêm khắc, lúc này thấy màn đặc sắc sắp xuất hiện, lại sắp không tiến hành nổi nữa, có chút nóng nảy, không nhịn được kêu lên.

Bị Lâm Bá Vũ nói như thế, Lâm Uyển Doanh lập tức lè lưỡi, cúi đầu không nói thêm.

Lâm Bá Văn quay đầu lại nhìn em gái một chút, cũng mang dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Hắn bây giờ suy nghĩ vấn đề toàn diện hơn một chút, Lâm Uyển Doanh nói cái biện pháp này mặc dù nghe rất đơn giản, nhưng lại rất thực dụng, hai người cũng không muốn từ bỏ cơ hội được rút bài truớc, lại không muốn cùng nhau rút, đây thật đúng là biện pháp tốt nhất.

Chỉ là nếu như vậy, bọn họ có cơ hội cầm bài giống nhau, có cơ hội giống nhau.

Lâm Bá Văn ngẩng đầu nhìn hai người, nhíu mày một cái, lại nở nụ cười, hai người này đánh cuộc đơn thuần là so vận may, nếu xuất hiện thế bằng nhau, hắn thật là có chút không dám tin.

- Em cảm thấy chủ ý này không tệ, Lão Đại anh thấy thế nào?

Lý Xán nhỏ giọng hỏi Lý Dương, hắn không biết sự thật của Lý Dương, nhưng lại vô cùng tín nhiệm vận may của Lý Dương, ngay cả Kimura cũng đã thua Lý Dương, lúc này còn có cái gì mà Lý Dương không làm được.

Chu Văn nghĩ ngợi nhiều hơn một chút, hắn bắt đầu hoài nghi thật ra thì Lý Dương rất tinh thông luật đánh cuộc, cố ý giả bộ heo ăn hổ, cho nên cuối cùng thắng Shan-ben-tai-lang và Kimura rất dễ dàng, nguyên nhân chính là Lý Dương đã nhìn thấu tiểu xảo của Kimura.

Chỉ là cái ý nghĩ này có chút điên cuồng, khiến cho hắn không dám tin tưởng thôi. Hắn và Lý Dương có quen biết bốn năm, mặc dù mấy năm không gặp, nhưng mấy năm này lại để 1 người không hiểu gì biến thành cao thủ đánh cuộc, cơ hồ là không thể nào.

Nhưng là, bất kể Lý Dương có phải cao thủ đánh cuộc hay không, lúc này đề nghị mỗi người rút ra một bộ bài là rất được, cũng là phương pháp trung hòa nhất trước mắt.

Lâm Lang đột nhiên cười một cái, thản nhiên nói:

- Lý tiên sinh, Tam Tỉnh tiên sinh, đây là cháu gái tôi – Lâm Uyển Doanh, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng đề nghị của nó, mọi người ngược lại có thể suy nghĩ một chút!

Nghe được chú cũng tán thành ý kiến của mình, Lâm Uyển Doanh lập tức ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn Lâm Bá Vũ .

Lâm Bá Vũ thở phào nhẹ nhỏm, Lâm Lang cũng nói như vậy, lần này Lâm Uyển Doanh khẳng định cũng không sao, nếu không Lâm Lang truy cứu hỏi đến, cô sẽ nếm mùi đau khổ.

- Tôi đồng ý!

Tam Tỉnh Thái nói đầu tiên, hắn tin vận may của mình sẽ không thua Lý Dương, Lý Dương không muốn từ bỏ được rút bài trước, đây là lựa chọn tốt nhất của hắn.

- Lâm tiên sinh, tôi cũng đồng ý!

Lý Dương mỉm cười gật đầu. Hai bộ bài cùng rút, hắn không phải người rút trước, nhưng tiền đề cũng là bất bại, Lý Dương không có lý do để phản đối, ưu thế vẫn còn ở bên hắn.

- Nếu mọi người cũng không ý kiến, tôi tiếp tục đảm nhiệm trọng tài lần này, rút ra bài so lớn nhỏ, kết quả rút ra, bất luận kẻ nào cũng không được đổi ý!

Lâm Lang gật đầu một cái, lớn tiếng nói một câu, Lâm Bá Văn là chạy đến một bên đi làm thỏa thuận, khi lập thỏa thuận, Lâm Bá Văn lại quay đầu lại nhìn một chút hai cây thần kiếm kia.

Lấy thần khí tới cược thần khí, ván cá cược này thật điên cuồng.

Hai cây thần kiếm này, gia nghiệp Lâm gia lớn như vậy cũng không có nổi một món, cũng khiến cho bọn họ vô cùng hâm mộ, nhưng lần này tin về vụ đánh cuộc truyền đi, cũng sẽ trở thành vụ đánh cuộc nổi tiếng, giá trị hai món thần khí, cũng không cách nào lường được.

Thỏa thuận rất nhanh được in ra, vụ đánh cuộc lớn như vậy, không có tờ giấy trắng mực đen làm căn cứ, ngay cả Lâm Lang cũng không hoàn toàn yên tâm.

Trước khi Lý Dương và Kimura đánh cuộc, cũng đã ký thỏa thuận tương tự.

Cầm thỏa thuận, Tam Tỉnh Thái xem thật kỹ mấy lần, ngay sau đó gật đầu, liền chuẩn bị ký tên ấn dấu tay, Thanh Mộc Vị Ương vội vàng nhích lại gần phía trước, có chút căng thẳng kêu lên:

- Tam Tỉnh tiên sinh, ngài có nên suy nghĩ thêm một chút không?

Lúc này, Thừa Ảnh kiếm trên tay Tam Tỉnh Thái là hy vọng cuối cùng để đổi lại Thiên Tùng Vân kiếm ở Toronto này của hắn, mặc dù Tam Tỉnh Thái đã đồng ý đánh cuộc, hắn vẫn muốn khuyên một chút.

Có thể trực tiếp đổi trở lại, không nhiều phiền toái như vậy thật tốt, phương diện đánh cuộc, Thanh Mộc Vị Ương thật đang sợ, bị Lý Dương cùng lúc thắng hai lần, thấy Tam Tỉnh Thái không có chút kinh nghiệm đánh cuộc, Thanh Mộc Vị Ương không có dù chỉ là một chút lòng tin.

- Thanh Mộc , xin hãy tin tưởng tôi, nhất định phải tin tưởng tôi!

Tam Tỉnh Thái trừng mắt, khi nói chuyện, giọng nói của hắn cũng không tự nhiên mà cao lên rất nhiều, Thanh Mộc Vị Ương nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, muốn nói cũng không thể nói ra được khỏi miệng.

- Tam Tỉnh tiên sinh, tôi tin tưởng ngài!

Thanh Mộc Vị Ương nhẹ giọng nói, lại đứng qua một bên, đến bước này, hắn cũng không có cách nào, dù không tin đến thế nào, hắn cũng không được ra lệnh cho Tam Tỉnh Thái, vị này chính là thành viên trực hệ gia tộc Tam Tỉnh, không phải là thứ hệ như Tam Tỉnh Khang.

Tam Tỉnh Thái nhanh chóng ký tên, nhấn dấu tay, giao thỏa thuận lại cho Lâm Lang.

Bên này Lý Dương đã sớm làm xong hết thảy, Chu Văn lấy ra hai bộ bài mới tinh, rút ra, cũng cho mỗi người một bộ.

Mọi người chung quanh Lâm Bá Văn cũng dần trở về chỗ ngồi, bọn họ đứng quá gần sẽ ảnh hưởng hai người, đây chính là một cuộc đánh cuộc kinh động thế giới, thứ đánh cuộc còn là thần khí tuyệt thế, ai cũng không kham nổi một chút trách nhiệm.

Lý Dương bắt đầu trộn bài, nhìn Lý Dương trộn bài, Chu Văn không nhịn được lắc đầu.

Phương thức Lý Dương trộn bài kiểu này, giống như đúc thời bọn họ cùng học đại học, chỉ nhìn từ động tác này cũng có thể thấy được Lý Dương là người thật sự không hiểu về đánh cuộc, tráo bài như vậy không nói đến chuyện dễ dàng bị người ta ghi nhớ được bài, còn không cách nào trộn được đều, có những lá bài sẽ không thay đổi vị trí.

Chu Văn lại nhìn Tam Tỉnh Thái, tâm trạng lập tức trùng xuống không ít.

Tam Tỉnh Thái so với Lý Dương thì cũng chỉ bên tám lạng bên nửa cân. Khi Lý Dương trộn bài, hắn căn bản là không nhìn Lý Dương trộn. Khi tự mình trộn bài, lại diễn động tác rút một xấp lại 1 xấp, kiểu trộn bài như vậy càng khó trộn đều hơn, thật sự đánh cùng cao thủ đánh cuộc, nhất định có thể bị thua.

Đáng tiếc chính là, khi Tam Tỉnh Thái trộn bài, Lý Dương cũng không hề nhìn hắn.

Đối với hai người mà nói, ai cũng không cách nào nhớ được thứ tự bài, có nhìn người kia trộn hay không cũng không có bất kỳ khác biệt.

Người chung quanh lại nghị luận, lúc này người bị hỏi nhiều nhất là Lý Bồi. Lý Xán, Liễu Tuấn và thậm chí Bạch Minh cũng thỉnh thoảng hỏi hắn chút vấn đề, trong những người ngồi đó, người hiểu đánh cuộc chân chính cũng chỉ có hắn.

Nghe Lý Bồi nói, Tam Tỉnh Thái tuyệt đối không hiểu đánh cuộc, trong lòng mọi người hơi thả lỏng một chút, không hiểu đánh cuộc, vậy thì thật là đánh cuộc vận may, bàn về vận may, bọn họ chưa từng thấy người nào may mắn hơn Lý Dương.

Trong tiếng nghị luận, hai người cũng trộn bài xong, bày ở trên mặt bàn, bày ra còn có chút hỗn loạn.

Chu Văn cười khổ lắc đầu, nếu có cao thủ đánh cuộc ở nơi này, nhất định sẽ không nhìn nổi, kiểu xếp bài còn không bằng này người học sơ cấp, hắn và Lý Xán cĩng đã luyện trộn bài và xếp bài khá tốt, có thể đem năm mươi hai lá bài, chỉnh tề bày ra một hình cung hoặc là những hình dáng khác.

Dáng vẻ này bây giờ, ba năm tờ còn chồng lên nhau, đừng nói hình cung gì, đường thẳng tắp cũng không được.

Lý Dương khẽ cười một tiếng, nói:

- Tam Tỉnh tiên sinh, xin mời!

Năng lực đặc thù được mở ra, dưới hình ảnh lập thể, hai bộ bài hiện ra rất rõ ràng, nhìn mặt bài trong suốt, Lý Dương cười đưa tay ra mời Tam Tỉnh Thái, hắn đã tìm được lá bài lớn nhất kia.

- Được, để tôi trước!

Tam Tỉnh Thái đồng ý ngay, lúc nói chuyện liền đưa tay ra, mời Lý Dương qua bên đó rút bài, cũng không nhìn, trực tiếp rời chỗ.

Sau khi Tam Tỉnh Thái vươn tay ra, ánh mắt Lý Dương cũng không tự nhiên lóe một cái, đến khi Tam Tỉnh Thái rút được lá bài, trong mắt của hắn cũng lộ ra kinh ngạc.

Một tờ bích xuất hiện ở trên mặt bàn, bọn họ so lớn nhỏ là dựa theo quy định đen đỏ, bích lớn nhất, hai nhỏ nhất.

Bích , đã là bài lớn nhất, lá bài đầu tiên này bảo đảm không thua và còn có thể chiến thắng.

Xôn xao.

Thấy lá bài của Tam Tỉnh Thái, phần lớn người chung quanh cũng đứng lên, đặc biệt là mấy người Nhật Bản kia, cũng kích động vỗ tay kêu to, ánh mắt Thanh Mộc Vị Ương lóe ra ánh sáng, không ngừng nhìn sang Thiên Tùng Vân kiếm, dường như thanh thần kiếm kia đã lấy được về tay.

Tên Tam Tỉnh Thái này thật đúng là vận may không phải tầm thường, rút bừa như vậy, liền rút được lá bài lớn nhất kia, sớm biết hắn có vận may tốt thế này, vừa bắt đầu nên để cho hắn tới.

Thanh Mộc Vị Ương lại đi tới chỗ mười hai món bảo bối kia nhìn một chút, nếu là Lý Dương không cam lòng, tiếp tục cầm mười hai món bảo bối này đi đánh cuộc, nói không chừng, bọn họ còn có thể mang những bảo bối này về.

Hoặc là nói, Lý Dương không cam tâm, Trạm Lô kiếm, Ngư Tràng kiếm, ngọc tỷ truyền quốc và Long Thạch Chủng Phỉ Thúy cũng lấy ra đánh cuộc, những bảo bối này, không phải cũng là của bọn họ sao? Mang theo những bảo bối này trở về nước, cho dù không phải là hắn mang về, trên người hắn cũng có một phần vinh dự to lớn.

Có những ý nghĩ này, Thanh Mộc Vị Ương kích động hơn, vốn là đang tuyệt vọng cũng toàn bộ tiêu tan .

Ngược lạivới bọn họ là các chuyên gia Trung Quốc, Hoàng lão, Chu lão, mỗi người cũng đăm chiêu, Tam Tỉnh Thái này vận may thật quá tốt, lật lên chính là lá bài lớn nhất, lập tức khiến lòng tin của bọn họ đối với Lý Dương cũng bớt đi không ít.

Vận may của Lý Dương không tồi, nhưng một lần có thể rút được lá bài lớn nhất thì tỷ lệ cũng không cao.

Lúc này mấy người đều đang suy nghĩ, cho dù thua, cũng muốn khuyên Lý Dương không nên kích động, kia mười hai món chí bảo cũng không kém, không có Thiên Tùng Vân kiếm thì mang được những bảo bối này về cũng rất tốt, những bảo bối này quan trọng đối với Trung Quốc hơn.

Chu Văn ngẩng đầu nhìn mắt Lý Dương, từ từ, ánh mắt của hắn trợn to không ít.

Hắn đột nhiên phát hiện, lúc này Lý Dương không có bất kỳ thất vọng nào, có chăng chỉ hơi bất đắc dĩ cùng với sự tự tin lúc trước, biểu hiện của Lý Dương, khiến cho trái tim Chu Văn thấy nhẹ nhõm không ít.

Tam Tỉnh Thái bỏ lại bài xuống, trên mặt cũng lộ ra vui sướng, hắn tin tưởng mình sẽ rút được bài cao, nhưng rút lên chính là lá bài lớn nhất thì cũng ngoài dự liệu của hắn, xem ra may mắn đang thuộc về hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.