Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1001: Chương 1001: Lãng phí quá rồi






Khẽ thở dài Lý Dương tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đi được một bước anh đột nhiên lại dừng lại quay đầu ngạc nhiên nhìn một cái.

Anh đột nhiên quay người đi về phía vừa tới sau khi tới lại bước vào con đường bên cạnh.

Thời hạn mười phút sắp hết rồi Lý Dương không kịp giải thích trực tiếp bước vào cửa hàng bên cạnh chỉ khối nguyên thạch vỏ màu nâu hỏi: - Ông chủ, khối này bao nhiêu tiền?

- Năm nghìn!

Lý Dương mang theo nhiều người như vậy, chạy vào như vậy lại hỏi giá của khối nguyên thạch ông chủ trong tiệm trả lời theo bản năng.

Đây là ba khối không tùng hoa không có vết không có khóa, bên trên nhìn sạch sẽ, một chút vết cũng không có, một mặt của khối nguyên thạch còn bị trà ra một chỗ đáng tiếc chỗ đó không có gì chỉ là lớp thạch tầng bằng phẳng.

Nguyên thạch như vậy giá cả không cao, năm nghìn có nói không rẻ.

Ông chủ nói giá tiền như vậy chắc là để người mua mặc cả, nguyên liệu đổ thạch không phải là thứ không thể mặc cả, ngược lại rất nhiều chuyên gia đổ thạch đều thích mặc cả, có thể hạ được giá cũng phải có sự nhẫn nại và bản lĩnh.

- Năm nghìn, được!

Lý Dương lập tức gật đầu, căn bản không mặc cả, mua khối nguyên thạch với giá năm nghìn luôn, khi Lý Dương rút ví tiền Mã Tuấn Đào đã giúp ôm khối nguyên thạch đi.

Ở đây Mã Tuấn Đào không tranh với Lý Dương trả tiền đổ thạch là đặc thù, ai mua người ấy trả tiền không phải người quan hệ đặc biệt không được cùng đổ thạch.

Mã Tuấn Đào biết Lý Dương không để ý nhiều như vậy nhưng anh cũng không muốn chuốc phiền phức, có lúc không phải là việc gì người khác đều thích anh đi tranh làm.

- Đi!

Tiền trên người Lý Dương không ít, rất nhanh rút ra năm nghìn đưa cho ông chủ sau đó rời đi, sau khi họ đi ông chủ tiệm còn có chút ngẩn người, ông không ngờ vụ làm ăn lại nhanh như vậy.

Khối nguyên liệu năm nghìn không đắt nhưng cũng là nguyên thạch thời gian giao dịch của khối nguyên thạch này có thể nói sẽ trở thành kỷ lục trong tiệm của ông.

Không chỉ là trong tiệm của ông mà sẽ là kỷ lục của cả chợ.

Dù sao cũng là nguyên liệu đổ thạch, đổ thạch quan trọng nhất là nhãn lực và may mắn, đồ nhìn không đẹp căn bản không có ai mua, cho dù giá là bao nhiêu, mấy trăm một khối cũng sẽ rất nhiều người đến xem cũng phải xem cẩn thận, phán đoán một chút.

Qúa trình Lý Dương mua khối nguyên thạch giống như khát nước chạy đi mua một bình nước, tốc độ làm cho người ta khó tin, ông chủ tiệm này thậm chí còn hoài nghi Lý Dương có phải tiện tay tùy ý mua khối nguyên thạch không.

Nhìn bọn Lý Dương đi xa ông chủ tiệm mới cười cười, bỏ tờ phiếu trên tay.

Cho dù có nghi ngờ gì thì ngân phiếu trên tay ông là thật, khối nguyên thạch này không có người trả giá tự nhiên kiếm được nhiều tiền, trong lòng ông chủ còn rất vui sướng.

Thời gian 10 phút vẫn chưa tới Lý Dương quay trở về chỗ cũ.

Bên kia, Phỉ Thúy cũng ôm khối nguyên thạch đi tới, khối nguyên thạch này chính là ngọc lục bảo băng chủng mà ông chọn, Phỉ Thúy bên trong không nhỏ có thể làm được mấy cái vòng tay, giá trị không thấp.

Bên cạnh vua Phỉ Thúy còn có Sang Dala, Sang Dala đang muốn nói chuyện với Lý Dương, nhìn thấy khối nguyên thạch trên tay Lý Dương liền kinh ngạc, sau khi khối nguyên thạch này ra Lý Dương liền nhận lấy.

Cái vua Phỉ THúy chọn là một khối nguyên thạch bán đổ mở cửa, vỏ ngoài nước lật cát, lớp vỏ ngoài biểu hiện không tồi, hình hoa tùng, mặc dù nói không có trăn nhưng hoa tùng cũng làm tăng giá trị không ít cho khối nguyên thạch.

Khối nguyên thạch của vua Phỉ Thúy là mua với giá ba trăm năm mươi nghìn không trả giá.

Ngược lại khối nguyên thạch của Lý Dương vỏ nâu xem ra xám xịt, khối nguyên thạch là hình tròn, ôm khối nguyên thạch trên tay như một quả bóng nâu, nhìn không đẹp mắt, biểu hiện của khối nguyên thạch cũng không có giá trị gì, khối nguyên thạch như vậy giống như con vịt xấu xí, người đồng ý đi đổ rất ít rất ít.

Nguyên thạch như vậy nhìn là có thể đoán ra giá trị trong đó, giá cả từ Myanma ra sợ cũng chỉ một hai nghìn nhân dân tệ.

Sang Dala làm vụ làm ăn này, việc nắm bắt giá cả của khối nguyên thạch này anh rõ nhất.

- Mã lão chúng ta đi thôi.

Lý Dương cười nhìn vua Phỉ Thúy, anh vừa phát hiện nhạy cảm vua Phỉ Thúy nhìn khối nguyên thạch của anh trong mắt có chút ngạc nhiên, thần sắc chợt lóe lên rồi biến mất nhưng bị Lý Dương chú ý được.

Điều này chứng tỏ ông cũng ngạc nhiên với khối nguyên thạch mà Lý Dương chọn.

- Được, Lý Dương, khối này cậu chọn hình như không bình thường.

Vua Phỉ THúy gật đầu có chút nghi hoặc, sau đó vẫn là hỏi cho ra vấn đề của ông.

Lý Dương không nhìn nhầm, khi anh nhìn thấy khối nguyên thạch này cũng thực sự ngạc nhiên, đây là một khối nguyên thạch anh cũng không nhìn thấu, anh nhìn không thấu không biết khối nguyên thạch này sẽ có kết quả như thế nào, đồng nghĩa với việc không biết gì.

Đối với người khác mà nói một khối nguyên thạch nhìn không thấu rất bình thường, cho dù một số chuyên gia đổ thạch cũng không dám nói bản thân có thể nhìn thấu.

Nhưng đối với vua Phỉ Thúy lại khác với thực lực của ông đừng nói các khối nguyên thạch đều nhìn thấu nhưng mười khối chắc chắn nhìn được bảy tám khối, khối nguyên thạch còn lại cũng có thể đoán ra mấy mươi phần trăm, kinh nghiệm phong phú học thức uyên bác là bí quyết chiến thắng đổ tăng.

Đối diện với khối nguyên thạch hoàn toàn không nhìn thấu vua Phỉ Thúy vốn rất nắm rõ lúc này cũng có chút chột dạ.

- Chắc là vậy tôi có cảm giác này nên mua.

Lý Dương hơi cười, Mã Tuấn Đào lại gật gật đầu.

Nơi mà Lý Dương đi qua lại đột nhiên phản hồi lại chuyện Lý Dương mua khối nguyên thạch như vậy, chỉ sợ chỉ có thể dùng cảm giác để giải thích nếu nói Lý Dương có quan sát khối nguyên thạch này đánh chết anh cũng không tin, anh cứ đi cùng Lý Dương.

Trong lĩnh vực đổ thạch có lúc cảm giác rất quan trọng, Tư Mã Lâm chỉ dựa vào cảm giác mà thắng đổ thạch, Mã Tuấn Đào làm ăn trong lĩnh vực này nên hiểu điều này.

Nếu đây là một khối ngay cả bố anh cũng nói không bình thường thì có khả năng là không bình thường, mua năm nghìn chắc chắn không thiệt, điểm này Mã Tuấn Đào rất tin tưởng.

Sau khi tụ tập vào một chỗ Lý Dương và vua Phỉ Thúy cùng nhau ra khu giải thạch, giải nguyên thạch, mọi người vô cùng hiếu kỳ với kết quả thắng thua lần này.

Đây mặc dù là cuộc tỷ thí nhỏ, không tính là cuộc thi đấu chính thức nhưng người thi đấu lại là hai nhân vật quan trọng, liên quan tới việc hai bọn họ chuyện nhỏ cũng sẽ biến thành chuyện lớn.

Khu giải thạch của chợ tổng cộng có tám máy giải, lúc này người ở khu giải thạch không ít, máy giải thạch đa phần đều được sử dụng.

Ở đây người giải thạch đa phần đều là người bên ngoài, mấy năm nay giá trị Phỉ Thúy ngày càng tăng người thích giải thạch cũng ngày càng nhiều, bây giờ chính là thời gian lý tưởng cho du lịch ở Côn Minh, rất nhiều du khách nhân cơ hội này tới đây để đổ thạch.

Quy mô kiểu này không lớn lắm giá cả nguyên thạch cũng không cao trở thành nơi yêu thích của mọi người.

Nghe nói còn có cơ quan du lịch mở con đường chợ này, từ điểm này có thể nhìn thấy sự háo hức làm ăn của họ, có tiếng pháo xuất hiện cũng không đáng ngạc nhiên.

Nhiều người đến đổ như vậy, luôn có người đổ tăng.

Tám máy giải thạch lúc này có bảy máy đều đang sử dụng, Mã Tuấn Đào đi ra định thương lượng một máy giải thạch thì bị vua Phỉ THúy gọi ở đó.

Danh vọng vua Phỉ Thúy rất cao nhưng ông không thích sử dụng đặc quyền nếu người khác dùng thì đợi người khác dùng xong rồi nói.

- Tiểu Lý hay là cậu giải trước đi, cậu giải xong rồi tôi giải.

Gọi con lại vua Phỉ Thúy lại nói với Lý Dương một câu, bây giờ là hơn bốn giờ chiều, Côn Minh lúc này trời đã nhá nhem tối, sáu giờ trời tối đen, thời gian hơn một tiếng đủ để họ giải xong hai khối thạch.

Lý Dương cười lắc đầu: - Mã lão, ngài là bề trên để ngài giải trước.

- Vậy được, tôi giải trước, Tuấn Đào con giúp bố một tay.

Vua Phỉ Thúy nhìn Lý Dương đột nhiên cười lớn, ông không khách khí với Lý Dương, tranh trước sau lại không có bất kỳ ý nghĩa gì chỉ lãng phí thời gian, không bằng giải đi cho xong.

Mã Tuấn Đào lập tức chạy lại, năng lực đổ thạch của anh bình thường nhưng giải thạch cơ bản này thì rất thuần thục.

Nhân viên làm việc bên cạnh đến giúp họ giải thạch, ở chợ này mua khối nguyên thạch đều được giải miễn phí.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ vua Phỉ Thúy trực tiếp đem khối nguyên thạch để lên trên máy giải thạch.

Không có vẽ đường vua Phỉ Thúy trực tiếp cầm máy cắt, nhìn thấy họ bên này có người giải thạch lại có ba bốn người đi lại náo nhiệt.

Chú ý tới động tác của vua Phỉ Thúy, mấy người còn chỉ trỏ.

Họ đang bình phẩm khối nguyên thạch trên máy giải thạch, đoán được giá trị của khối giải thạch và có thể đổ tăng hay không, bình thường ở đây có không ít người đến gây náo nhiệt, điều họ thích làm là việc phỏng đoán tình hình.

Đoán trúng rồi, biểu hiện mình có bản lĩnh, có năng lực, đoán sai cũng không vấn đề gì, đổ thạch vốn là biến hóa liên tục, đoán không đúng rất bình thường, ai cũng không dám nói bản thân mình có thể đoán đúng.

Khối nguyên thạch vỏ nước lật cát này thực sự không tồi, mấy người này đều đoán đổ tăng cũng đánh giá khối nguyên thạch này có giá trị cao, họ đều hiểu giá trị của khối nguyên thạch không thể thấp được.

Khối nguyên thạch này biểu hiện của nó vốn đã thực sự không tồi.

Đeo kính giải thạch vua Phỉ Thúy trực tiếp hạ dao cắt.

Nhìn vị trí của dao Lý Dương lẳng lặng gật đầu.

Chỗ vua Phỉ Thúy hạ đao không phải lớp vỏ sương, cũng không phải ở giữa, là góc của một bên, khối nguyên liệu của Phỉ Thúy không bằng như khối của Lý Dương, bên trên có hai góc cạnh.

Nhát dao này của ông không chỉ cắt góc mà còn cắt mấy tấc, sau khi ông hạ dao lập tức những người xung quanh xôn xao bình luận, rất nhiều người không hiểu vị trí này.

Nhưng theo Lý Dương nhìn thì vị trí nhát dao này của ông vừa đẹp, Phỉ Thúy bên trong vốn là dựa vào góc này, nhát dao này của ông trực tiếp cắt ra Phỉ Thúy mà không làm tổn thương đến Phỉ Thúy, đây là một vị trí đẹp.

Tiếng cắt thạch vang lên, một hàng tám máy giải thạch đồng thời giải, trong chợ náo nhiệt hẳn lên, trong khu giải thạch còn có không ít người đang quan sát, một lúc bên bọn Lý Dương lại đến mấy người.

Người đến là người thanh niên hơn hai mươi tuổi, họ nhìn vua Phỉ Thúy giải thạch cũng to nhỏ bàn luận.

Nhát dao đầu tiên của vua Phỉ THúy rất nhanh sau mấy phút đã cắt xong rồi.

Mã Tuấn Đào đi rửa mặt cắt, nước làm cả mặt cắt hiện lên rõ ràng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mọi người là màu xanh biếc ánh sáng ngọc.

Xanh đậm, xanh thuần khiết.

- Tăng rồi, tăng rồi.

- Tăng lớn, màu đẹp như vậy rất ít thấy.

Mấy người bên cạnh nhất thời kêu lớn, mấy nhân viên đi cùng Mã Tuấn Đào cũng nhìn vua Phỉ THúy đầy sự tôn kính, họ ở xưởng ngọc khí chỉ nghe nhiều tin đồn về vua Phỉ THúy danh gia ra tay quả nhiên phi phàm.

- Ngọc lục bảo, đây là ngọc lục bảo, ngọc lục bảo băng chủng, trời ơi khối nguyên thạch này giá trị bao nhiêu tiền đây.

Lại có tiếng vang lên, mấy chữ ngọc lục bảo băng chủng dường như có ma lực rất lớn, những người bên bảy máy giải thạch khác đều chú ý về phía này, chưa đến một phút xung quanh máy giải thạch của họ chen đầy người.

Dường như là trong nháy mắt bên họ đã trở thành nơi cho rất nhiều người muốn quan sát.

Mặt khác người đang giải thạch có chút bất đắc dĩ cũng khó trách người khác, đừng nói những người xung quanh ngay cả bọn họ nghe nói có người giải ra ngọc lục bảo băng chủng cũng đều muốn đi xem.

Thủy Tinh chủng không thường thấy ở đây một năm cũng chưa chắc có thể giải ra một hai lần, bình thường có thể thấy ngọc lục bảo băng chủng đã là việc không dễ.

Vua Phỉ Thúy cười cười, lại kéo mũ, Mã Tuấn Đào bên cạnh dưới sự chỉ huy của ông cố định khối nguyên thạch.

Khối nguyên thạch này không làm ông thất vọng, thời gian có hạn ông cũng không nắm rõ Phỉ Thúy tìm thấy, có thể gặp được khối như vậy có thể nói là vô cùng may mắn.

Thời gian mười phút, nếu là người bình thường thì một khối nguyên thạch cũng nhìn không xong, họ lại phải chọn ra khối nguyên thạch tốt trong bao nhiêu khối như vậy, thực sự rất khó.

Tiếng bàn luận xung quanh rất to vua Phỉ Thúy không để ý nhiều lại đặt dao xuống.

Thời gian cắt lần này ngắn một lúc đã cắt xong, nhát dao này cũng cắt ra Phỉ Thúy xung quanh biến động.

Hai mặt cắt đều cắt ra Phỉ Thúy, trước mắt giá trị của khối nguyên thạch lên tới hàng triệu, hai mặt cắt đều không nhỏ Phỉ Thúy bên trong nhiều có thể làm được vòng tay, Phỉ Thúy cao cấp như vậy hiện nay rất hot trên thị trường.

Nói không quá Phỉ Thúy như vậy mà làm thành trang sức giá mỗi tháng một khác, ngày một tăng lên.

Tiếng ồn xung quanh không ảnh hưởng đến vua Phỉ Thúy, nhìn kỹ sau đó ông lại hạ dao.

Tiếng cắt thạch chói tai lại vang lên, âm thanh dường như không ảnh hưởng tới sự náo nhiệu của những người xung quanh, mọi người đều đoán khối nguyên thạch này có thể tăng bao nhiêu, giá trị cuối cùng sẽ là bao nhiêu.

Lúc này rất nhiều người đều nhận định đây là một lần đổ tăng lớn, đổ tăng siêu cấp.

Đương nhiên cũng có số ít người đang âm mưu rủa cho đổ xuống, có một số người trời sinh không được bằng người khác luôn đố kỵ quấy phá, luôn muốn những thứ tốt thuộc về mình, người khác đều không nên có.

Đáng tiếc những lời rửa của họ không có ý nghĩa gì, nhát dao này tiếp tục cắt tăng, ba mặt cắt lộ ra Phỉ THúy giá trị cũng không nhỏ.

Liên tục đổ tăng làm những người xung quanh tụ tập lại ngày càng đông, người bên ngoài không nhìn thấy đều nghĩ cánh đứng lên ghế cao một chút để nhìn.

Mà bẩy máy giải thạch xung quanh lúc này người rất ít chỉ có mấy người không chen vào được ở lại, cho dù như thế họ vẫn nhìn về bên kia xem tình hình bên trong.

Thời gian chầm chậm trôi đi, sau hai mươi phút vua Phỉ Thúy thở hắt ra, trước mặt bầy khối Phỉ Thúy to hơn hai nắm tay, ngọc lục bảo băng chủng, hoàn chỉnh, đẹp, xanh đậm phát ánh sáng chói mắt.

Phỉ Thúy như vậy rõ rồi rất thích hợp làm vòng tay, nếu không có phế liệu có thể làm ra bảy tám chiếc không vấn đề gì.

Chỉ điểm này thôi đã làm cho giá trị của Phỉ Thúy lên cao, so với giá trị Thủy Tinh chủng bình thường còn cao hơn.

Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nhìn khối Phỉ THúy này có người còn nhìn với ánh mắt đố kỵ, họ hận người giải ra Phỉ Thúy này không phải là mình, một khối Phỉ Thúy có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của họ.

Ai cũng hiểu giá trị của khối Phỉ Thúy này tuyệt đối là cao ngất trời, ít cũng phải trên năm mươi triệu.

Vua Phỉ Thúy ngẩng đầu cười với Lý Dương, giá trị của Phỉ Thúy đối với ông mà nói ý nghĩa không lớn, tiền trong tài khoản của ông cả đời này cũng tiêu không hết, cho dù bán tiền đối với ông mà nói cũng chỉ là con số.

- Nhường một chút, nhường một chút.

Bên ngoài truyền lại mấy tiếng kêu, người của ban quản lý chợ chạy đến nghe nói ở đây có người giải ra ngọc lục bảo băng chủng, bọn họ lập tức mang máy ảnh chạy tới.

Một số vụ đổ tăng lớn ý nghĩa họ đều lưu ảnh kỷ niệm, đây cũng là khích lệ cho những người về sau, họ nhìn thấy nhiều người đổ tăng như vậy không chịu được bản thân sẽ muốn thử một chút.

Mà việc thử của bọn họ đa phần đều là thất bại.

Những vụ thất bại này ban quản lý chợ không bao giờ tiết lộ ra ngoài, người bán đổ thạch từ trước tới nay đều truyền những tin tốt không truyền những tin xấu, cái này cũng giống với xổ số.

Chúng ta bình thường đi mua vé xổ số trên bảng luôn là ai trúng bao nhiêu tiền chứ không hề viết ai thua bao nhiêu tiền.

Người của ban quản lý là chủ nhân ở đây, người khác không chen vào được nhưng họ đều có thể chen vào được.

Người đến vẫn là trưởng ban quản lý chợ, ông đúng lúc đang ở đây, tiện chạy vào, bản thân ông cũng là một người hiểu đổ thạch, nhìn thấy khối thạch này còn bày Phỉ Thúy trên bàn ánh mắt ông bỗng sáng lên.

Trong mắt của ông còn có chút tham lam, ông biết giá trị của khối Phỉ Thúy này.

Trên năm mươi triệu, có được số tiền này, có thể ra nước ngoài sống cả đời thoải mái đáng tiếc đây không phải là của ông, ông chỉ có thể nhìn.

- Vị tiên sinh này là …Mã, Mã tổng ngài cũng ở đây?

Trưởng ban quản lý vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Mã Tuấn Đào bên cạnh vua Phỉ Thúy, anh là người phụ trách chợ này, những ông chủ của những xưởng ngọc khí xung quanh đây ông đều biết.

Những xưởng ngọc khí xung quanh đây xưởng của Mã Tuấn Đào là lớn cũng thuộc chỗ làm ăn lớn của ông.

Mặt khác ông còn biết Mã Tuấn Đào là con của vua Phỉ Thúy, có được mối quan hệ này cả Côn Minh thậm chí người trong giới đổ thạch đều nể mặt ông.

- Tôi đến có chút chuyện, Trương cục giúp tôi một chút đừng chụp ảnh.

Mã Tuấn Đào nhẹ nhàng gật đầu nhẹ nhàng nói một câu, trưởng ban quản lý chợ tên Trương họ ăn cùng nhau mấy lần rồi, cũng tính là người quen.

Mặt khác anh cũng hiểu một số cách làm của ban quản lý chợ đặc biệt lại nhìn thấy họ mang máy ảnh tới anh hiểu họ muốn làm gì.

Nhưng anh cũng hiểu bố mình, vua Phỉ Thúy có chút giống với Lý Dương, hai người đều không đồng ý lưu lại ảnh của mình tránh việc bị nhận ra ở đây thật phiền phức.

- Được, được, không vấn đề gì, cất máy ảnh đi.

Trương cục lập tức nói một tiếng, ông phải nể Mã Tuấn Đào, với sức ảnh hưởng của Mã Tuấn Đào đủ để ông không thể làm được vị trí cục trưởng được nữa.

- Tiểu Lý, tới lượt cậu rồi.

Vua Phỉ Thúy hơi cười nhường chỗ, Lý Dương lần này không khách khí lập tức bước lại nhận kính giải thạch từ tay vua Phỉ Thúy.

- Mã, Mã!

Bên cạnh anh đột nhiên truyền lại tiếng gọi, tiếng gọi này lập tức trầm xuống, Trương cục đang trợn tròn mắt bịt miệng mình lại kinh ngạc nhìn vua Phỉ Thúy.

Vua Phỉ Thúy đã từng đi dự một số hoạt động của hiệp hội giao dịch ngọc thạch Vân Nam, lúc đó Trương cục cũng tham gia nhìn thấy vua Phỉ THúy có ấn tượng rất sâu đậm với vua Phỉ Thúy.

Lúc này ông nhìn một cái là nhận ra ngay, trước mặt vị này chính là nhân vật truyền kỳ trong thần thoại.

Ông đang muốn gọi tên Mã lão tiên sinh thì lại tự bịt miệng lại, ông không ngốc, vua Phỉ Thúy đội mũ lại không muốn lộ thân phận không muốn để người khác biết được ông không thể làm việc sai lầm.

- Trương cục, biết là được rồi đừng nói ra.

Mã Tuấn Đào tới bên cạnh ông nói nhỏ một câu, Trương cục gật đầu trên mặt vẫn còn kinh ngạc.

Qủa nhiên đúng là vị này khó trách Mã Tuấn Đào không cho ông chụp ảnh cũng khó trách Mã Tuấn Đào đi cùng giải thạch.

Có sự xuất hiện của vị này việc giải ra ngọc lục bảo băng chủng không phải là chuyện lạ, cho dù ông ở đây giải ra Phỉ Thúy cao cấp Thủy Tinh chủng xanh đế vương cũng là chuyện bình thường.

Vua Phỉ Thúy cười nhìn ông một cái không nói gì, chỉ là nói chuyện với Lý Dương.

Mặt Trương cục biến sắc, vua Phỉ Thúy là bậc tiền bối đượ nhiều người ngưỡng mộ, người trẻ tuổi trước mặt này là ai mà vua Phỉ Thúy lại hõa nhã và nói chuyện cùng anh ta lại còn đối đãi một cách bình đẳng.

Trương cục nhìn kỹ lại lắn đầu.

Ngay từ đầu ông còn hoài nghi đây là đồ đệ của vua Phỉ Thúy Thiệu Ngọc Cường, sau khi nhìn kỹ phát hiện ra là không phải, Thiệu Ngọc Cường ông cũng nhìn qua rồi, cục trưởng này đã từng tham gia một số hoạt động nhìn thấy Thiệu Ngọc Cường khi ở Quảng Châu.

Không phải Thiệu Ngọc Cường không phải là vua Phỉ Thúy lại nhận thêm đồ đệ mới chứ?Gần cũng không nghe nói vị này nhận đồ đệ?

Trương cục lại lắc đầu bây giờ ông không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, không hiểu cũng không muốn nghĩ, có một số việc không hẳn biết nhiều là tốt.

Không chụp ảnh ông cũng không đi biết vua Phỉ Thúy ở đây ông không muốn đi.

Ông không đi mấy thuộc hạ bên cạnh cũng không đi, mọi người đều đứng ở đây nhìn phía trước, làm mấy người bên cạnh có không ít ý kiến, khi mấy người bọn họ vào đã nói chụp ảnh xong là đi.

Lý Dương đang cố định khối nguyên thạch, trợ giúp cho anh là Sang Dala.

Mã Tuấn Đào lại chạy lại cũng giúp nhưng Lý Dương không từ chối, nhiều người có thể tốt hơn, lúc này thời gian đang trôi đi, trời vẫn chưa tối nhưng đã tối sầm rồi.

Cố định xong khối nguyên thạch Lý Dương và vua Phỉ THúy đều không cần vạch đường mà trực tiếp hạ dao cắt.

Nhát dao này vị trí anh chọn là bốn góc tròn màu nâu, nhìn thấy khối này bụi không đẹp mắt, tiếng bàn luận xung quanh lại vang lên.

Lần này mọi người đều không đánh giá tốt khối nguyên liệu này, có người còn có chút đáng tiếc, máy giải thạch vừa giải ra đổ tăng mấy chục triệu lại dùng để giải khối nguyên thạch này thực sự lãng phí quá.

Nếu là họ chắc chắn sẽ chọn cho mình tốt, có khối nguyên thạch có khả năng đổ tăng để giải, mượn cơ hội này tranh thủ để cũng đổ tăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.