Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1113: Chương 1113: Kiếm Thiên Tùng Vân và vòng tay Hắc Long






- Thế ông Lý ở khách sạn gì?

Lâm Lang hỏi ngược lại một câu, ông ta là một người thông minh, thái độ của Lý Dương cũng giúp ông phần nào đoán được.

Từ chỗ Lý Dương không cùng với Viện trưởng Ngô đến đón mình là ông cũng biết được một vài vấn đề, Lâm Lang có thể nắm giữ một gia tộc lớn, đồng thời làm cho nó lớn mạnh hơn, tất nhiên sẽ có kinh nghiệm của một người đi trước.

- Ông Lâm, cái này, tôi cũng không rõ nữa!

Tên nhân viên đó hơi bố rối, anh ta là người được Viện trưởng trọng dụng, từ trước đến giờ vẫn theo Viện trưởng, lúc Lý Dương đến không phải là hắn đến đón, chuyện này thực sự là hắn không biết.

- Ông Lâm, nơi ở của ông Lý chúng tôi đã sắp xếp xong rồi, ông hãy cùng chúng tôi đến khách sạn đi!

Viện trưởng Ngô bước đến nói một câu, lúc này buộc ông ta phải lộ diện.

- Viện trưởng Ngô, cảm ơn ông, ông Lý đây thực ra là bạn làm ăn của tôi, đúng lúc chúng tôi cần bàn một vài chuyện làm ăn, tôi thấy căn phòng Tổng Thống không cần dùng nữa đâu, nếu tiện thì có thể sắp xếp phòng tôi ở bên cạnh phòng Lý Dương, Lâm Lang tôi sẽ cảm kích vô cùng!

Lâm Lang cười lắc đầu.

Ông ta nói rất lịch sự, nhưng lại cứng rắn, tuy nhiên những điều nói ra đều là sự thật, không ở phòng Tổng Thống của ông, chỉ là muốn ở cùng với bạn làm ăn của mình, lý do này nghe cũng được.

- Ông Lâm, ông cứ nói đùa…

- Tôi nói thật đấy, nếu không được thì ông cứ giữ phòng Tổng Thống lại cho tôi, tuy nhiên tôi sẽ tự thuê một phòng khác bên cạnh phòng Lý Dương.

Viện trưởng Ngô chưa nói hết lời thì đã bị Lâm Lang chặn ngang lại.

Làm vậy, có chút bất lịch sự, hoàn toàn khác với phong cách thường nhật của Lâm Lang.

Tuy nhiên Lý Dương đáng để ông làm như thế, Viện trưởng Ngô đừng nghĩ mình là Viện trưởng của Viện bảo tàng Quốc gia, trong mắt Lâm Lang, ông ta chẳng là gì cả, không bằng một phần trăm Lý Dương nữa.

Thực ra vị Viện trưởng này trình độ cũng bình thường thôi, ông xuất thân từ hành chính, người như thế này trong ngành thường không được người ta tôn trọng cho lắm.

Cho dù là có thì cũng chỉ là trên phép lịch sự thôi, đối với một người có một trình độ nhất định thì người ta vẫn tin và phục hơn.

- Vậy thì được, ông Lâm, tôi lập tức sẽ sắp xếp cho ông, bây giờ ông có muốn đến khách sạn luôn không, đã có xe chờ sẵn bên ngoài rồi!

Viện trưởng Ngô trong lòng rất tức giận, cuối cùng đành phải lắc đầu.

Lâm Lang thật sự là người ông ta không thể đi làm khó được.

Lâm Lang là người Canada không sai, tuy nhiên lại có quan hệ thân thiết với nhiều nghị viên Hàn Quốc, ông ta còn có quan hệ với rất nhiều tài phiệt Hàn Quốc nữa.

Ví dụ như tập đoàn Tam Tinh, Hiện Đại vv…, bọn họ ở Canada có rất nhiều mối làm ăn với Lâm Lang.

Còn ở Hàn Quốc cũng có một phần đầu tư của Lâm Lang, một người như vậy hoàn toàn không phải là người ông có thể đi đắc tội được.

- Được, làm phiền ông rồi!

Lâm Lang gật đầu, những việc cần làm ông đã làm rồi, cuối cùng thì Viện trưởng Ngô vẫn phải giữ thể diện cho mình.

Tuy nhiên đây không phải là cho ông thể diện, là cho hoạt động lần này thể diện, bất kể bọn họ tổ chức hoạt động lần này vì mục đích gì, có thể đạt đến hiệu quả là tốt rồi.

Hoạt động như vậy, quả thực có một tác dụng nhất định đối với giao lưu quốc tế.

Viện trưởng Ngô cũng coi như được nhẹ nhõm, nếu ông ta đến người cũng không đón được thì thật là quá mất mặt, trước khi Lâm Lang lên xe lại nói chuyện với Lý Dương thêm vài câu nữa, sau cùng đi về khách sạn cùng họ.

Lâm Lang không cùng mình về khách sạn nhưng Lý Dương cũng không hề để tâm.

Thái độ của Lâm Lang đã nói rất rõ, có Lâm Lang bên cạnh có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, Lý Dương không chỉ khâm phục ông của mình, mọi mặt đều suy xét vẹn toàn.

Lúc chuẩn bị lên xe, Viện trưởng Ngô còn nhìn Lý Dương một cái.

Trong lòng ông ta hơi do dự, nhưng ông ta xuất thân hành chính, dựa vào nịnh hót lấy lòng để lên chức không sai, tuy nhiên những người như vậy đều có một điểm chung.

Bọn họ rất thông minh, da mặt cũng cực dày, bất kể chuyện gì có lợi cho mình đều dám làm.

Viện trưởng Ngô đã hiểu, lúc trước ông coi thường Lý Dương, đó là một hành động sai lầm, tuy nhiên cũng may mà sai lầm này không để lại hậu quả nghiêm trọng.

Ông ta lúc này đã bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để cải thiện quan hệ giữa ông ta với Lý Dương, đồng thời lợi dụng quan hệ này để trục lợi cho mình.

Tất cả những điều này tất nhiên Lý Dương không biết.

Đợi khi về đến khách sạn, Lý Dương nhận được thông báo là phòng hắn đã được đổi, từ phòng bình thường qua phòng hạng sang, tuy là không phải phòng Tổng Thống nhưng tốt hơn phòng bình thường rất nhiều.

Phòng này có ba phòng ngủ, đến cả mấy người Hải Đông cũng có thể ở cùng.

Sau đó Viện trưởng Ngô liền chạy đến nói chuyện với Lý Dương. Thái độ của ông ta với Lý Dương lần này hoàn toàn khác khi còn ở sân bay, thân thiết giống như bạn bè lâu năm không gặp vậy, đến Lý Dương cũng nghi ngờ là bọn họ có phải đã quen nhau từ trước không.

Tuy nhiên thái độ của Viên trưởng Ngô vẫn không thể thay đổi cách nhìn của những người khác đối với Lý Dương, mấy người kia vẫn còn nhìn Lý Dương với ánh mắt xem thường.

- Được rồi, bây giờ không có người ngoài, có gì thì cứ trực tiếp nói ra đi!

Phòng hạng sang có phòng sách riêng, bây giờ chỉ có Lâm Lang và Lý Dương ở trong phòng sách, Lâm Lang đang ngồi nhâm nhi Đại Hồng Bào mà mình mang đến.

- Gọi ông đến tham dự thêm một hoạt động thôi, có cái gì đáng nói đâu?

Lý Dương cười hi hi, hắn cũng cầm tách trà lên, từ khi hắn cùng Lâm Lang hợp tác mở xưởng thì quan hệ lại gần gũi hơn một chút, quan hệ không bằng với Sang Dala nhưng so với những người khác thì tốt hơn nhiều.

Lâm Lang nhìn Lý Dương không mấy thiện cảm.

- Nếu cậu không nói, là tôi về liền, tôi không tin là cái hoạt động rách này lại có thể thu hút cậu đến?

- Biết là cái gì cũng không giấu được ông mà, thực ra lần này tôi đến đây là vì một bảo bối, bảo bối mà tôi yêu thích đang ở trong tay người Hàn Quốc, tôi sợ một mình không làm nổi, nên mời Lâm đại nhân cùng đến giúp sức!

Lý Dương cười hi hi nói, Lâm Lang ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi lại lắc đầu.

- Tôi biết là cậu không thật tâm đến để tham gia hoạt động của họ mà, tuy nhiên bảo bối mà cậu thích, chắc chắn sẽ không kém, là bảo bối gì vậy, nó đang ở trong tay ai?

Lâm Lang nhìn Lý Dương vẫn mười phần kính phục.

Thực lực của Lý Dương thì không có gì để nói nữa, đứng thứ nhất thế giới, hơn nữa vận may của Lý Dương cũng cực tốt, người thích thu tàng mà không có vận may thì không được.

Điều làm cho Lâm Lang coi trọng nhất vẫn chính là tuổi tác của Lý Dương.

Lâm Lang biết quá khứ của Lý Dương, rất tầm thường, sau khi cùng Hà Lão mới hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình, Hà Lão là một người thầy nổi tiếng, Lâm Lang rất khâm phục ông, nhưng nếu không phải Lý Dương có tài năng thiên phú, thì viên ngọc này cũng không thể điêu khắc thành tài được.

Chỉ trong mấy năm, mà Lý Dương đã trưởng thành như vậy, Lâm Lang cũng như những người khác đều nhìn thấy tương lai tươi sáng của Lý Dương.

Tương lai, Lý Dương có thể nổi tiếng khắp thế giới, danh tiếng truyền khắp muôn đời.

Với một người như vậy cần phải sớm thiết lập quan hệ.

Từ sau khi Lâm Lang xác định được tương lai huy hoàng của Lý Dương, liền chủ động làm thân với hắn, đồng thời có được rất nhiều thành quả.

Đối diện với một Viện trưởng cũng chẳng ra gì, và một hoạt động mình không coi trọng, Lâm Lang tất nhiên sẽ chọn Lý Dương, hôm nay ông ta có hành vi như vậy cũng không có gì là khó hiểu.

- Kiếm Truy Tinh, ở trong tay của Cụ Đông Thành!

Lý Dương đặt tách trà xuống rồi nói.

- Là một trong ba thanh kiếm Thái A theo lời truyền sao?

Lâm Lang chau mày, cảm giác của ông ta là đúng, có thể lọt mắt Lý Dương nhất định không phải là một bảo bối bình thường.

Lý Dương trực tiếp gật đầu:

- Đúng vậy, tôi rất muốn có thanh kiếm này, vì vậy lần này muốn nhờ ông giúp đỡ!

Kiếm Truy Tinh cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người đều biết, Lâm Lang cũng vậy, cũng đã từng có hứng thú với thanh kiếm này, tiếc là Cụ Đông Thành hoàn toàn không có ý muốn nhường lại, sau cùng thì ông cũng từ bỏ.

- Cụ Đông Thành không dễ đối phó đâu, cái tên này cố chấp vô cùng, muốn có được đồ trong tay hắn khó lắm!

Lâm Lang thở dài, ông ta cũng đã từng gặp Cụ Đông Thành, vì vậy càng hiểu rõ, muốn lấy bảo bối từ tay hắn thật không dễ dàng gì.

- Dù có khó thể nào cũng phải thử một lần, buổi tiệc rượu ngày mai Cụ Đông Thành sẽ mang thanh kiếm này đến!

- Tôi hiểu rồi, trước tiệc rượu, tôi sẽ đi thăm dò giúp cậu!

Lâm Lang gật đầu, Viện trưởng Ngô có nói chuyện tiệc rượu với ông, ông cũng không hoàn toàn đồng ý, chỉ là xem tình hình thế nào, co thời gian sẽ đi.

Thực ra ông muốn biết là đang có chuyện gì, vì sao Lý Dương lại bảo ông đến đây.

Hôm nay hiểu được tất cả rồi tất nhiên sẽ không từ chối.

- Ông Lâm, cảm ơn ông nhiều!

Lý Dương cười, Lâm Lang rất hiểu ý người khác, Lý Dương vừa mới nói một cái là ông ta đã hiểu ra vấn đề.

Được Lâm Lang giúp đỡ, thì sẽ tiện lợi nhiều đường.

- Cậu với tôi mà còn khách sáo vậy sao?

Lâm Lang cười lớn, thăm dò tình ý, cũng không có gì khó mà còn làm cho Lý Dương thấy mang ơn nữa chứ.

Được Lâm Lang giúp sức, Lý Dương càng có lòng tin hơn, về có thể ngủ một giấc ngon rồi.

Sáng hôm sau, Lý Dương dẫn Vương Giai Giai đến phố Se-un, xem phòng cảnh ở đây thế nào.

Tiệc rượu buổi tối được tổ chức trong khách sạn, nhằm mở đường cho Lý Dương, trước tiệc rượu, Lâm Lang liền đi gặp Cụ Đông Thành.

Thể diện của Lâm Lang vẫn rất lớn, Cụ Đông Thành có ở nhà liền tiếp ông ta.

Sau một tiếng, Lâm Lang mới rời đi, tuy nhiên trước lúc rời đi vẻ mặt ông rất không vui.

- Kiếm Thiên Tùng Vân và vòng tay Hắc Long?

Mới nói chuyện điện thoại một lúc, Lý Dương đã kinh ngạc kêu lên, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn hắn.

May mà Lý Dương nói tiếng Trung, người nghe hiểu không nhiều, thậm chị nghe còn không hiểu nữa, nên cũng chẳng thèm quan tâm.

Vương Giai Giai lo lắng nhìn Lý Dương, Lưu Cương cũng trở nên nghiêm nghị.

Hôm nay Lâm Lang đi do thám tình hình, bọn họ đã nghe Lý Dương nói rồi.

Lúc này Lâm Lang gọi điện thoại đến, bỗng nhiên nói đến hai bảo bối, bọn họ đều có một dự cảm không lành.

Hai món đồ này đều là bảo bối tốt của Lý Dương, vòng tay Hắc Long còn là vật đính ước giữa Vương Giai Giai và Lý Dương, lúc ở trong nước Vương Giai Giai đều mang nó.

Lần này ra nước ngoài, nhằm đề phòng nên cô mới để nó ở nhà, lúc trở về lập tức mang vào lại liền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.