Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 199: Chương 199: Không học qua chạm trổ.






-Lão tiên sinh quá khen rồi, mới đây vừa tiếp xúc được với phương diện này cho nên mới có thể nhìn ra được.

Lý Dương cười nhẹ, vô cùng hiếu kỳ đánh giá lão nhân trước mặt mình. Lão nhân này tuổi tác tuyệt đối ngoài bảy mươi, thậm chí có thể ngoài tám mươi rồi. Nhưng mà tinh thần của ông vẫn rất tốt, đặc biệt là con mắt, sáng sủa rất có thần. Từ đôi mắt mà nhìn thì không giống một lão nhân chút nào cả.

-Không tồi, vậy cậu thử nhìn coi, mặt trên còn có cái gì nữa?

Lão nhân đi thẳng tới bên cạnh Lý Dương, lúc đi còn nhìn thoáng qua Lưu Cương. Lão nhân cũng không có tới gần Lưu Cương, vừa vặn tới vị trí hòa hoãn với Lưu Cương. Việc này làm cho đôi mắt của Lưu Cương nhìn lão nhân càng thêm kinh ngạc hơn.

-Còn có nữa sao? Cháu qua nhìn xem?

Lý Dương hơi sửng sốt, vội vàng lần thứ hai tỉ mỉ nhìn lại khoai lang. Khoai lang này rất giống thật, Lý Dương hiểu rõ, chỉ cần dựa vào một loại thủ pháp hoa ép xuống hoa căn bản không thể đạt được cảnh giới như thế này.

Nhìn kỹ một chút, vùng lông mày Lý Dương hơi cau lại một chút, năng lực đặc thù nhanh chóng bao phủ chung quanh hai củ khoai lang.

Đôi mắt của Lý Dương đột nhiên căng thẳng, trên mặt lộ ra kinh ngạc nói rằng:

-Phỉ thúy khoai lang này, chủ thể chính là thủ pháp âm dương khắc. Âm khắc dương khắc phối hợp với nhau, tạo thành văn sức âm tuyến. Sau đso dùng kỹ thuật chạm rỗng hoa ép xuống hoa làm phụ, lợi dụng màu sắc thiên nhiên của vỏ ngoài khối đổ thạch này gần giống như khoai lang. Nhờ đó mà điêu khắc ra hoa văn có vẻ ngoài tương đồng với khoai lang chân chính.

Lão nhân lần đầu lộ vẻ kinh ngạc, trên dưới quan sát Lý Dương một cái, nhẹ nhàng gật đầu:

-Cậu nói hoàn toàn chính xác, cậu bắt đầu làm việc ở nhà nào?

-Bắt đầu làm việc?

Lý Dương mở rộng miệng nhìn lão nhân trước mắt, công việc hiện tại của mình là buôn bán, cũng không có làm công ở đâu.

-Trần lão, vị tiên sinh này là bạn của ông chủ, không phải là người của chợ đồ ngọc chúng ta.

Người bán hàng ở bên cạnh bước lên trên giải thích một câu. Trên mặt lão nhân chợt hiện ra vẻ bừng tỉnh, rồi gật đầu nói:

-Cậu tới từ bên ngoài sao? Ta đã nghĩ sao lại lạ mặt như vậy, cậu học chạm trổ bao lâu rồi?

-Học chạm trổ?

Sắc mặt Lý Dương trong nháy mắt biến thành cực kỳ cổ quái. Ngay cả Ngô Hiểu Lỵ cùng Lưu Cương ở bên cạnh cũng đồng thời cổ quái, Lý Dương chưa từng tiếp xúc với chạm trổ, điểm này hai người có thể rõ ràng.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của lão nhân, Lý Dương hít một hơi cười khổ mà nói:

-Thưa ông, ông hiểu nhầm rồi, cháu còn chưa từng học qua chạm trổ. Nhưng là xem được mấy thủ pháp điêu khắc này trên vài quyển sách mà thôi.

-Chỉ xem qua sách, điều này không có khả năng.

Ông cụ đột nhiên lớn tiếng cả kinh, bật thốt một tiếng, vẻ mặt kinh hãi.

Thân thể lão nhân đột nhiên cử động, chỉ một bước thình lình xuất hiện trước mặt Lý Dương. Lúc lão nhân vừa động, Lưu Cương cũng động đậy, bàn tay sắc bén như chủy thủ chặn trước mặt lão nhân.

Lão nhân vươn tay trái ra, hoa một vòng tròn rất phổ thông, sau đó Lưu Cương lùi lại sau hai bước, kinh hãi nhìn lão nhân.

Lúc này, tay phải của lão nhân đã tóm được tay của Lý Dương, giơ cánh tay của Lý Dương lên nhìn qua một chút, tỉ mỉ nhìn lòng bàn tay cùng đầu ngón tay của Lý Dương.

Lưu Cương không có tiếp tục động thủ, tay đã đưa vào trong túi của mình, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy một mảnh lưỡi dao mỏng. Lưu Cương trên người vốn mang theo súng, nhưng mà trong nhiều trường hợp hiển nhiên là không thích hợp lắm.

-Cậu quả nhiên không có học qua chạm trổ.

Qua vài phút sau, lão nhân mới thở dài nặng nề buông Lý Dương xuống. Lý Dương lúc này đã ngây dại, vẻ trầm ổn trên mặt hoàn toàn biến mất. Lúc lão nhân cầm lấy cánh tay của hắn, bản năng Lý Dương muốn phản kháng, nhưng đáng tiếc cánh tay của lão nhân này nhìn qua gầy khô vô lực, không ngờ lại giống như kìm sắt vậy. Nó làm cho bất luận phản kháng gì của Lý Dương cũng thành phí công vô ích.

-Chàng trai, cậu không cần phải lo lắng, tôi cũng không có ác ý.

Lão nhân phất phất tay với Lưu Cương. Lưu Cương cảnh giác nhìn lão nhân, chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Dương, trên tay vẫn cầm theo lưỡi dao.

-Lão nhân gia ngài dùng thái cực quyền sao?

Trầm mặc một hồi Lưu Cương đột nhiên hỏi một câu. Lấy thân thủ của Lưu Cương, người thường một địch mười không nói chơi, cho dù gặp phải cao thủi tán đả, Lưu Cương cũng có thể dễ dàng đối phó vài người. Nhưng mà trước mặt lão nhân tóc bạc phơ này hắn lại có cảm giác vô lực.

-Không sai, lão phu là truyền nhân của Thái Cực Trần thị Trần Vô Cực. Thiếu lâm trường quyền của cậu cũng có vài phần hỏa hầu, là xuất thân từ bộ đội Thiếu Lâm sao?

Lão nhân gật đầu, lúc nhìn Lưu Cương trên mặt còn hiện lên một vẻ tán thưởng. Thiếu lâm trường quyền là một loại hình thể quyền phổ thông hiện nay, nhưng mà người có thể luyện chỉ có võ tăng thiếu lâm cùng quân đội. Quân đội truyền thừa giống như Thiếu Lâm tự vậy, đều là thiếu lâm trường quyền chính tông, đây không phải là tùy ý khoa chân múa tay.

-Trần Vô Cực.

Lý Dương trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, ngơ ngác nhìn lão nhân trước mắt, đột nhiên hỏi một câu:

-Ngài là Trần Vô Cực sao? Nam Trần của tứ đại chạm ngọc đại sư trong nước, Trần Vô Cực đại sư?

-Cái gì mà đại sư với không đại sư, đều là những lời người khác nói lung tung, tôi là một người chạm trổ phổ thông.

Lão nhân lắc đầu, có vẻ như không có lưu ý chút hư danh này. Lý Dương lập tức ngây dại, nhớ tới lời giới thiệu của Hà lão với Trần Vô Cực.

Giới chạm ngọc trong nước nổi danh nhất có bốn người. Tô Châu có Hồng lão, Bắc Kinh có Tống lão, Hòa Điền có Tề lão, cùng với Yết Dương có Trần lão. Bởi vì Trần lão là nhân vật đại biểu cho giới chạm ngọc phía nam, cho nên cũng có danh xưng là Nam Trần.

Trần Vô Cực đồng thời cũng là truyền nhân của Thái Cực Trần thị, luyện thái cực quyền cực kỳ cao minh. Vị lão nhân gia này từ bé đã khổ cực. Nếu chỉ dựa vào luyện quyền thì không thể no cái bụng được, để mưu sinh, Trần Vô Cực đã đi học chạm ngọc, học liền mười năm.

Trong quá trình học tập chạm ngọc, Trần Vô Cực xảo diệu dùng như kình của Thái Cực dung hợp với đao khắc của mình. Trải qua vài chục năm phát triển, chậm rãi hình thành đặc sắc riêng. Trong phương diện chạm ngọc cận đại của Trung Hoa, từ nam phái trong tứ đại lưu phái có rất nhiều tác phẩm điêu khắc có cái bóng của thủ pháp điêu khắc Trần lão. Trong giới chạm ngọc phía nam này, Trần lão có danh vọng rất lớn.

-Thật là ngài, Lý Dương gặp qua Trần đại sư.

Xác định thân phận Trần Vô Cực xong, Lý Dương lập tức khom người thật sâu mà chào. Đối với vị đại sư chân chính này Lý Dương trong lòng vô cùng tôn trọng, đại sư như vậy mới là nghệ thuật gia chân chính.

-Cậu tên là Lý Dương? Tên không tồi, càng khó có được cậu chỉ bằng đọc qua sách vở là có thể nhìn ra được âm tuyến văn cùng với âm dương khắc này. Nếu không phải tôi đã nhìn kỹ tay của cậu, thật không có chạm ngọc gì cả, thật không thể tin được à.

Nhìn Lý Dương, dáng cười Trần Vô Cực biến thành xán lạn hơn nhiều, dường như rất tán thưởng Lý Dương.

Trên mặt Lý Dương thoáng lộ ra một chút xấu hổ, hắn không phải dùng mắt thường mà nhìn ra thủ pháp Âm Dương khắc này. Hắn dưới năng lực đặc thù mới phát hiện ra được, Âm Dương khắc là một tay nghề chạm ngọc rất cao thời cổ đại. Lý Dương đã xem qua một chút tư liệu về phương diện này, cũng được trực quan rồi cho nên lập tức nhận ra.

-Trần lão, nếu không phải ngài nhắc nhở, cháu làm sao có thể nhìn ra được. Đây là ngài đã nói trước, sau đó nhìn kỹ lại mới may mắn phát hiện ra.

Lý Dương cười khổ nói, nhưng mà trong lòng lại rất cao hứng, đây là lời khen của chạm ngọc đại sư Trần Vô Cực. Lời khen này hoàn toàn khác với người bình thường.

Trần Vô Cực trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói:

-Rất không tồi, không kiêu không ngạo, nếu cậu học chạm trổ mà nói tôi tin tưởng nhất định sẽ có thành tựu, nhưng thật có chút đáng tiếc.

Người bán hàng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ ước ao, có thể được Trần lão tán thưởng cũng không có nhiều người. Nhưng mà Lý Dương quả thực rất đáng tiếc rồi, tuổi tác của hắn đã quá lớn, muốn học tập chạm ngọc nhất định phải bắt đầu trước mười tám tuổi. Nếu như muốn sau này phát triển tốt, thì trước mười hai tuổi phải bắt đầu luyện rồi, tuổi tác ngày càng lớn thành tựu ngày càng có hạn.

Vẻ mặt Lưu Cương đã khôi phục bình tĩnh, cái tên Trần Vô Cực hắn cũng nghe qua. Nhưng mà không giống với hiểu biết của Lý Dương. Thái Cực Quyền của Trần Vô Cực rất nổi danh ở trong nước. Hắn thua trước mặt một đại sư nổi danh như vậy cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ cần vị đại sư này không có ác ý gì với Lý Dương là được rồi.

Đối với tiếc hận của Trần lão Lý Dương thật cũng không lưu ý, năng lực của một người có hạn, huống chi hắn cũng không chuẩn bị học chạm ngọc. Chỉ cần tài nang ở phương diện cất dấu đồ cổ cùng kiến thức cũng đã không tồi rồi.

Nhưng mà trải qua một chút nhạc đệm nho nhỏ thế này, làm Lý Dương đối với phỉ thúy khoai lang này càng thêm yêu thích. Hắn không nhịn được hỏi người bán hàng:

-Cái này bán thế nào?

Người bán hàng nhìn thoáng qua Trần lão, thấy Trần lão cũng không có biến hóa gì trên nét mặt vội vàng trả lời:

-Cái này là chạm ngọc tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, ngài muốn thì phải, phải 300 vạn.

-300 vạn, giá cả cũng hợp lý, khối phỉ thúy này tính chất không tồi, lại chạm trổ quý như vậy, 300 vạn không tính đắt.

Lý Dương suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu, một tác phẩm cấp đại sư như vậy, đừng nói 300 vạn, 500 vạn Lý Dương cũng nguyện ý mua.

-Ngài, ngài thực sự muốn?

Người bán hàng bỗng nhiên sửng sốt, vội vàng hỏi lại. Buôn bán 300 vạn như thế này không phải hắn có thể làm chủ được. Lý Dương thật muốn mua phải thông qua ông chủ.

-Không sai, tôi muốn nó, các vị thu tiền mặt hay chi phiếu.

-Thu, ngài chờ một chút, tôi đi gọi ông chủ.

Người bán hàng gật đầu, lùi bước nhanh vào hậu viện. Việc buôn bán này nếu thành thì hắn cũng sẽ có nhiều lợi ích.

Chờ khi người bán hàng đi vào, Lý Dương mới cầm lấy khoai lang này tỉ mỉ nhìn kỹ lại một chút. Lần này động tác của Lý Dương còn lớn hơn, dù sao đây cũng là một khối chạm ngọc hắn chuẩn bị mua, trong lòng không có gì cố kỵ.

Khối phỉ thúy khoai lang này rất nặng, Lý Dương cầm lấy, nhìn bộ phận bên dưới một chút. Dưới đáy khoai lang rất bằng phẳng, là một mặt phẳng tiếp xúc, chỉ tiếc trên mặt phẳng này bị bao bọc bởi một tầng giấy dán, không nhìn thấy gì bên trong.

-Trần thúc ngài tới từ lúc nào vậy? Ngài tới sao không sớm lên tiếng gọi, để cho cháu ra ngoài đón ngài.

Lý Dương đang muốn xe tầng giấy dán này, bên trong đột nhiên truyền tới tiếng nói sang sảng. Người bán hàng cùng trung niên mập mạp đi ra. Đi cùng bọn họ còn có đám người Trương Vĩ, nhìn thấy Lý Dương cùng Trần lão đứng chung một chỗ, trong lòng những người này đều có chút kinh ngạc.

-Tôi có thể đi lại, để cậu tới tiếp làm chi, tôi muốn tới nhìn xem ở đây có nghe lời hay không.

Trần lão cùng trung niên mập mạp này dường như có quen thuộc, nói năng rất tùy ý. Trung niên mập mạp cũng không chút lưu ý, cười ha ha đi tới trước mặt Trần lão, hơi cúi thấp người chào sau đó quan sang bên cạnh giới thiệu đám người Trương Vĩ.

-Ông chủ Trương, Tư Mã tiên sinh, ông chủ Trịnh, ông chủ Vương, Cố tiên sinh. Đây là ngôi sao sáng trong giới chạm ngọc nam phái chúng ta, Trần Vô Cực Trần lão.

Lúc giới thiệu Trần Vô Cực, trung niên mập mạp này trên mặt tràn đầy đắc ý.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.