Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 167: Chương 167: Khối nguyên thạch trị giá một triệu






-Năm trăm ba.

Hai người đồng thanh vang lên, hai người cùng ra một giá, sau một hồi bất ngờ, trong đám đông có một người lập tức giơ tay kêu to:

-Năm trăm tư.

-Năm trăm rưỡi.

Bên cạnh lại có người ra giá mới, không giống với khi tranh giá ban nãy chỉ tăng một nghìn một nghìn một, khi đứng trước miếng ngọc thực sự việc tranh giá đều tăng lên mười nghìn một.

-Năm trăm sáu.

Ông chủ Ngưu lại ra giá thêm lần nữa , người tham gia khá nhiều, ông chủ Ngưu muốn có được miếng ngọc với giá rẻ nhất nhưng không thể, hiện tại nguồn cung cấp nguyên liệu làm ngọc khá khan hiếm, cho nên ông chủ Ngưu rất cần miếng ngọc này.

Lúc này ông chủ Ngưu vẫn còn hối hận, biết thế lúc trước nhận lời giải khối thạch này, nếu tự mình giải thì khối ngọc này chẳng phải là của ông ư , cũng không phải trả giá như thế này rồi.

-Năm trăm tám.

Lại một ông chú kếu giá cao mới nhất, Lý Dương và Trịnh Khải Đạt nhìn nhau một lát, không ngờ rằng khối nguyên thạch này ở đây lai thu hút những người trả giá đến thế.

Những người này đều là những ông chủ của nhưng tiệm ngọc ở con đường này, tuy nói là oan gia, nhưng dù sao cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp , nhìn bọn họ cạnh tranh nhau giống như ở bán đấu giá, dường như ai cũng không biết ai.

-Sáu trăm nghìn.

Ông chủ Ngưu cắn chặt răng, lại ra giá mới nhất, hiện nay nguyên vật liệu trên thị trường khan hiếm như vậy, không có được thứ tốt như thế này tiệm của ông có thể sẽ đóng cửa. Chỉ trông vào một ít hàng lừa mắt người ngoại quốc không phải là kế sách lâu dài, thời buổi bây giờ ai cũng đều càng ngày càng khôn khéo, ngay cả người ngoài nghề cũng không dễ dàng bị lừa, kinh doanh ngọc chân chính mới là con đường đúng.

Gía sáu trăm nghìn vừa đưa ra, mọi người xung quanh im lặng một hồi, Lý Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, giá thật của khối ngọc này trên thị trường cũng khoảng từ năm trăm rưỡi đến sáu trăm, sáu trăm thuộc vào giá cao nhất rồi.

-Sáu trăm mười nghìn.

Qua đúng một phút đồng hồ, trong đám đông mới có người ra giá mới.

Ông chủ Ngưu do dự một hồi, lập tức ngẩng đầu lên lớn tiếng: -Sáu trăm hai mươi nghìn.

Ông chủ Ngưu mua khối nguyên thạch này với giá là tám mươi nghìn, vừa rồi bán với giá một trăm bốn lăm nghìn, lãi hơn sáu mươi nghìn, ông chủ Ngưu đang tính lấy số tiền lời vừa rồi để mua khối nguyên liệu này, khối nguyên liêu này cũng đủ cho ông chống đỡ được nửa năm hơn nữa còn có thể tăng doanh số bán hàng cho tiệm của ông.

Người chung quanh bắt đầu không ngừng lắc đầu, bọn họ đều là ông chủ những tiệm ngọc nhỏ, không ai là có xưởng gia công riêng, nếu tăng thêm giá nữa thì vấn đề không phải là kiếm tiền nữa mà là trả nợ, mọi người đều bắt đầu rút lui.

Không thấy ai ra giá nữa, Lý Dương hiểu được giá này đã không còn người muốn cạnh tranh , cười ha hả ôm ngọc đi đến trước mặt ông chủ Ngưu.

Rất giống ban nãy, nhưng ban nãy là Lý Dương mua khối hàng nguyên thạch, còn bây giờ là bán ngọc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn không đến một giờ đồng hồ, Lý Dương dương như vậy tiến vừa ra, mười bốn vạn năm liền biến thành sáu mươi hai vạn, tăng giá hơn bốn lần, người chung quanh đều rất là hâm mộ đích nhìn Lý Dương.

-Tiểu huynh đệ, đợi một lát tôi đưa anh chi phiếu

Ông chủ Ngưu còn chút hối hận vì tự mình không can đảm hơn nhưng không sao bây giờ đã mua được ngọc với giá sáu trăm hai mươi nghìn rồi.

-Anh lợi hại thật! Thực sự đã được anh giải tăng rồi.

Khi ông chủ Ngưu đi lấy chi phiếu, người thanh niên phía trước đột nhiên tiến tới, muốn đập vai Lý Dương nhưng bị Lưu Cương ngăn lại, chỉ kịp nói với Lý Dương một tiếng.

Nói xong, người thanh niên này nhìn Lưu Cương với ánh mắt khó chịu, dường như rất không vừa ý với hành động cản đường của Lưu Cương.

-May mắn thôi.

Lý Dương lắc đầu, người thanh niên này làm cho Lý Dương có cảm giác kỳ kỳ.

Tôi đây còn có một miếng thạch cần đổ nữa, ngươi có dám mua không?

Người thanh niên chỉ tay lên khối nguyên thạch trên tường, khối này chính là khối mà ban nãy người thanh niên này ngồi lên, một khối nguyên thạch vỏ ngoài đen,khoảng cách tương đối xa nên Lý Dương nhìn không rõ chi tiết khối nguyên thạch này.

-Tôi cầm cho anh xem

Thấy Lý Dương có hứng thú, người thanh niên này lập tức chạy tới góc tường, di chuyển một cách khó khăn miếng thạch cao gần ba mươi centimét, sau khi chuyển được tới trước mặt Lý Dương lại làm rơi xuống dưới đất.

Khối nguyên thạch này quả thực không nhỏ, ước tính phải ba bốn mươi cân, khối thạch nặng như vậy với thân hình nhỏ bé của anh ta thì thực là làm khó anh ta nhưng chàng thanh niên này có thể di chuyển tới được chỗ Lý Dương thật không dễ dàng.

Khối thạch lớn này trông cũng không đẹp lắm, là khối nguyên thạch đổ hoàn toàn, có những chấm đen ở vỏ ngoài , may mà không thành quy tắc gì, nếu thành đuôi ngựa hay móng lợn móng gà thì giá trị của nó cũng sẽ giảm đi.

Ngoài ra bên trên khối thạch còn có vết trăn hơn nữa lại là loại ghẻ trông không đẹp, xuất hiện loại ghẻ này giá trị của khối thạch giảm đi không ít, người trong nghề nhất định sẽ không chọn khối thạch như thế này

Ghẻ là một loại màu ở bên ngoài khối thạch, nghe tên không hay lắm, trước khi Lý Dương chọn khối thạch này anh đều không chọn khối thạch có ghẻ như vậy, khối thạch này trông xấu, tỷ lệ đổ tăng không cao.

Nhưng không phải là tuyệt đối, Lý Dương mang từ Nam Dương về khối loại dâm bụt cũng có ghẻ nhưng không nhiều, mà còn có hoa tùng, ghẻ và vết trăn thì như nhau nếu kết hợp với hoa tùng rất dễ tạo ra màu xanh.

Nhưng trường hợp như vậy thì hiếm gặp, dù sao ghẻ trên đá cũng giống ghẻ trên người, không được mọi người đón nhận, nhiều người mới đổ thạch khi nhìn thấy ghẻ thì liền đi ngay, có thể thấy họ rất ghét.

Bất kỳ cái gì cũng có cái tốt cái xấu, nốt ghẻ cũng không ngoại lệ, không phải tất cả các nốt ghẻ đầu không tốt, chỉ có điều những người mới đổ thạch không phân biệt được ghẻ tốt ghẻ xấu cho nên sẽ bỏ qua dù sao đám ghẻ này nhìn cũng na ná như nhau.

Ghẻ cũng phân ra làm mấy loại, ghẻ thẳng ở lớp vỏ là loại xấu nhất, ghẻ thẳng có thể thâm nhập vào bên trong thạch, thay thế màu xanh vốn có. Có thể tưởng tượng, vốn là một miếng ngọc màu xanh tuyệt đẹp đột nhiên ở giữa lại xuất hiện những vết đốm đen như cóc ghẻ, là một điều làm cho mọi người khó chịu như thế nào

Nhìn khối nguyên thạch người thanh niên kia ôm bên trên có mấy loại ghẻ xấu, bên ngoài lại có khóa nhỏ, những người theo ngành đổ ngọc bình thường sẽ không có hứng thú với loại ngọc này. Cho dù có người muốn thử vận may mua thì nhiều nhất cũng chỉ một hai nghìn, Đây là do nốt chấm đen còn ít, nếu nhiều thì mấy trăm cũng không được.

- Thế nào, có mua không?

Người thanh niên mắt sáng lên nhìn thẳng vào Lý Dương, Lý Dương đột nhiên phát hiện ánh mắt này trông rất trong trẻo, dường như không có chút vẩn đục nào.

Suy nghĩ một lúc Lý Dương đột nhiên trả lời:

- Mua, bao nhiêu tiền?

Người thanh niên cười cười:

Quả nhiên là người lợi hại, khối nguyên thạch này chỉ cần một triệu là được, nhưng cậu phải giải ở đây, để tôi xem.

Nụ cười của Lý Dương có chút gượng gạo, bọn Trịnh Khải Đạt nhìn người thanh niên này như nhìn thấy quỷ, Tần Dũng và Triệu Dân thì há hốc miệng, Lưu Cương cũng đơ đơ, như người mất hồn.

- Anh nói bao nhiêu tiền?

Lý Dương hỏi lại một câu, hắn có linh cảm đây không phải là một nụ cười có ý tốt, một triệu, việc đổ thạch phải kiếm được trên một triệu thì mới được, ở cuộc tụ họp lớn ở Nam Dương đổ thạch vượt qua giá một triệu là rất ít rất ít.

- Một triệu, phải giải ở đây.

Người thanh niên gật đầu mạnh, Lý Dương căng cơ mặt một lúc, thạch như vậy mà muốn bán một triệu, người thanh niên đó lẽ nào rất muốn tiền.

-Nhị Căn, lại làm ồn gì thế, gọn sang một bên nào.

Ông chủ Ngưu lúc này quay lại, thấy tình hình vậy vội vàng chạy lại trừng mắt nhìn người đàn ông này.

Có gì đâu ông chủ Ngưu, tôi đang bán khối thạch bố tôi để lại, sau khi bán đi có thể trả ông tiền rồi.

Người thanh niên này quay người lắc đầu, ánh mắt vẫn trong sáng, nhìn thấy ánh mắt này Lý Dương đã bị mơ hồ rồi.

-Thật ngại quá, tên Nhị Căn này từ nhỏ đã bị một trận bệnh nặng, sau đó trí lực chỉ còn như đứa trẻ bảy tám tuổi. năm kia khi bố anh ta đi Thụy Lệ tham gia bàn thạch không thấy quay lại hắn bị người đòi nợ mang đi, để lại một đứa trẻ ngốc nghếch ở đây, tôi thấy đáng thương nên để hắn ở chỗ tôi.

Ông chủ Ngưu lập tức giải thích với Lý Dương, trên mặt còn mang chút ái ngại, có thể thấy Nhị Căn gây không ít phiền toái cho ông chủ Ngưu.

- Hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi.

Lý Dương gật manh đầu, trên mặt có chút nghiêm túc, hóa ra người thanh niên ban nãy thực sự có vấn đề, khó trách đem bán khối thạch như vậy với giá một triệu.

Lại một người bị đổ thạch hại tới tan nát nhà cửa

Trịnh Khải Đạt thở dài một tiếng, Lý Dương suy nghĩ một lúc, trực tiếp đổ thạch một thời gian khá lâu, đối với những việc không tốt tự nhiên có chút ngậm ngùi. Trong đổ thạch việc nhảy lầu tự sát cũng không phải là ít, bố người thanh niên này đi Thụy Lệ tham gia thạch bàn không quay về ai biết được đã xảy ra chuyện gì.

-Ông chủ Ngưu, anh ta đồng ý mua thạch của tôi rồi, ông đừng ngăn tôi, bố tôi nói rồi, khối thạch này ít nhất cũng phải bán với giá một triệu, bán được rồi tôi có thể trả hết nợ cho ông.

Nhị Căn đột nhiên ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc với ông chủ Ngưu, ông chủ Ngưu thở dài nhìn anh ta, trí lực của Nhị Căn mặc dù rất thấp nhưng trách nhiêm gia đình lại nhớ như in.

Lý Dương cũng thở dài, Lý Dương lúc này đã hiểu, một trăm nghìn mà bố Nhị Căn nói là lừa đứa trẻ, nhưng đứa trẻ lại tưởng thật, cứ nghĩ bán được khối thạch này với giá một triệu có thể sẽ trả được nợ, người thanh niên này thật đáng thương.

Ngậm ngùi, Lý Dương dùng năng lực đặc biệt nhìn khối thạch to lớn kia.

Lập thể khối thạch xuất hiện trong tâm trí của Lý Dương, toàn thân Lý Dương căng ra không tin vào mắt mình nữa.

Khối thạch này bên ngoài trông rất xấu nhưng bên trong thực sự có ngọc, hơn nữa là loại cao cấp Băng Chủng biến dị Phỉ Thúy hiếm gặp giá trị của nó sẽ vượt giá một triệu xa.

Qua đi mấy phút, Lý Dương mới thở một hơi dài, có chút mơ hồ nhìn đưa trẻ ánh mắt trong trẻo một lòng muốn trả nợ cho bố kia.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.