Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 201: Chương 201: Kho nguyên thạch.






Ra khỏi Thúy Ngọc Hiên, Tư Mã Lâm lôi kéo Lý Dương đi tuốt đằng trước, trên mặt Tư Mã Lâm còn lộ ra hưng phấn tràn đầy.

Lúc nãy trải qua tự thuật của ông chủ Thúy Ngọc Hiên, lúc này mọi người đều hiểu rõ. Khối phỉ thúy khoai lang này là Trần lão cố ý đặt ở chỗ này để tìm kiếm người có duyên. Phỉ thúy khoai lang điêu khắc vô cùng tốt, nhưng trong tình huống không biết phỉ thúy bên trong thế nào, rất ít người có thể quyết tâm bỏ ra ba trăm vạn mua xuống. Chỉ có người chân chính thích chạm ngọc, thấy chạm ngọc đẹp như vậy mới mua thôi.

Cho dù bị người mua đi, nếu không được tán thành của Trần lão mà nói, cũng sẽ không được lạc khoản của tác phẩm phong đao, sau này sẽ vô cùng tiếc nuối.

Lúc này, Trần lão rõ ràng đã tán thành Lý Dương vô cùng, cho nên mới cầm đi đề lạc khoản bên dưới. Có lạc khoản của Trần lão, hơn nữa còn là tác phẩm phong đao của Trần lão. Phỉ thúy khoai lang này giá trị đã cực kỳ cao rồi.

-Lý lão đệ, được lắm, đi một chút là kiếm được trọng bảo, đừng nói là tác phẩm phong đao của Trần lão, cho dù là tác phẩm điêu khắc bình thường của Trần lão cũng khó có được nha.

Tư Mã Lâm trên mặt cười cười rồi nói tiếp:

-Vận khí của chú em tốt như vậy, lần giao dịch nguyên thạch lần này, khẳng định là một mùa thu hoạch của chúng ta nha.

-Hay, có vận khí vô địch của chú em đây, chúng ta không muốn kiếm lời cũng khó à. Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy đầy trời à, các ngươi tới đây nhanh một chút.

Vương Hạo Dân nói theo một câu, mọi người lập tức nở nụ cười. Nghĩ tới thu hoạch trong vài ngày tới, vài người đều hưng phấn cả lên. Tâm đố kị đối với tác phẩm phong đao của Trần lão cũng không cao quá.

Có phỉ thúy khoai lang tiến vào túi, vài người đã không có hứng thú với những cửa hàng đồ ngọc này nữa rồi, thẳng đi tới phía trước. Trên đường đồ ngọc được gia công rất nhiều, tất cả đều là được làm từ phỉ thúy, những nhân công chạm ngọc sa hoa, những chạm ngọc sa hoa này được chạm trổ không tồi. Nhưng nếu so với Trần lão mà nói thì kém xa xa. Đã có tác phẩm của Trần lão, nhưng chạm ngọc phổ thông này thật có chút chướng mắt.

Đi tới một con đường nhỏ, Tư Mã Lâm đột nhiên quay người lại, ngay cả Lý Dương cũng theo chân bọn họ mà đi vòng qua.

Đây rất giống một ngõ nhỏ, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho Lý Dương lấy làm kinh hãi. Trong hẻm nhỏ này không ngờ có một khu nhà kho rất lớn, ngoại trừ nhà kho của các cửa hàng đồ ngọc lớn còn có xưởng gia công đồ ngọc nữa.

Rất nhiều ông chủ trên đường đồ ngọc này cũng kinh doanh đổ thạch mao liêu. Trong cửa hàng cũng bày không ít, không phải thì ở sân sau của cửa hàng cũng không đặt máy giải thạch. Nhưng mà những đổ thạch này bán cho mọi người chơi cũng như nhau, ông chủ kinh doanh châu báu có lẽ ngại nhiều người tới, cho nên cơ bản đều để trong phòng kho. Nơi đó mới chân chính có mao liêu loại tốt.

Thấy phía trước có nhiều nhà kho như vậy, vài người còn có chút hưng phấn. Bọn họ tới Bình Châu này để đổ thạch, trước mắt chính là địa phương bọn họ thích nhất.

-Đi, tới Cát gia nhìn xem thế nào.

Lần này người đứng đầu biến thành Trương Vĩ, những người khác nghe Trương Vĩ nói cũng không có phản đối, cùng nhau theo Trương Vĩ đi tới một nhà kho.

-Lão Trương, sẽ không phải đi tìm lão Cát gây phiền phức chứ.

Vương Hạo Dân đột nhiên nói một câu, Trương Vĩ hơi sửng sốt, lập tức mắng một câu:

-Nói cái gì vậy, không có gì là do tôi không may, sau lại đi làm phiền lão Cát chứ. Nguyên thạch của lão Cát cũng không tồi đi, đương nhiên phải tới nhà hắn trước rồi.

-Lão Cát là một thương nhân cung cấp đổ thạch cho Trương tổng. Đổ thạch tốt nhất của Trương tổng có chính là mua ở nơi này một năm trước, tiếc là nó lại bị thua lỗ.

Tư Mã Lâm cúi đầu nhỏ giọng giải thích cho Lý Dương một câu, Lý Dương lập tức hiểu rõ. Người chơi đổ thạch đều hiểu một điều, mua hàng mao liêu đổ khóa hay trướng là chuyện bình thường. Vương Hạo Dân nói như vậy đơn thuần là nói vui mà thôi, có lẽ muốn làm cho mọi oán khí trong tim của Trương Vĩ phóng ra ngoài hết. Muốn nói Trương Vĩ không có chút oán khí cũng không có khả năng.

Mười phút sau, mấy người đi tới bên ngoài một kho hàng, tường vây quanh kho hàng này rất cao, cửa lớn chính là cửa sau bằng sắt. Tuy rằng không có bảo vệ đứng trước cửa, nhưng mà muốn trộm đi đồ ở nơi này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

-Lão Cát, có việc làm ăn tới cửa này, mở rộng cửa nhanh.

Tới trước cửa lớn, Trương Vĩ dùng sức gõ cái vòng cửa sắt. Lý Dương nhìn chung quanh một chút, phát hiện phí dưới cổng có hai cái cameras, chung quanh tường vây cũng có lắp đặt camerar ở những nơi bí mật. trên tường cao còn có lưới sắt, không biết có phải là hàng rào điện hay không nữa.

Sau ba phút, cửa sắt lớn mở đi ra, một người hơn năm mươi tuổi từ bên trong bước ra ngoài, người hắn còn hơi chút còng.

-Ông chủ Trương, Tư Mã Lâm tiên sinh, lần này mọi người sao cũng tới đấy sao?

Người dù nhìn thấy đám người Trương Vĩ cũng không có bất luận cái gì ngoài ý muốn. Dáng cười trên mặt cũng rất bình thản, thái độ hoàn toàn không giống với trung niên mập mạp của Thúy Ngọc Hiên.

-Tới sớm thì không tốt sao, vừa lúc muốn chiếu cố nhiều hơn tới buôn bán của lão.

Trương Vĩ cười ha hả một tiếng, đối với thái độ của người gù cũng không chút phật lòng. Hắn còn lôi kéo người gù, cùng nhau tiến vào bên trong kho hàng.

Người lưng còng cũng không nói gì, chờ đám người Lý Dương đi vào trong hết mới đóng sập cửa sắt lại.

Đi vào bên trong đầu tiên thấy một cái sân, sân này cũng không phải quá lớn, có không ít vụn đá vỡ, mao liêu chân chính không có một mảnh.

Trong sân ba mặt là ba kho hàng, mỗi một kho hàng đều có diện tích ngoài năm trăm mét vuông. Ngoại trừ đó ra còn một một tòa nhà 2 tầng nhỏ. Cầu thang lên tòa nhà này cũng nhỏ, trên sân thượng tầng hai còn có một người trẻ tuổi đang lười biếng ngồi một chỗ.

Các góc trong sân đều lắp đặt cameras cả, từ quy mô của camera mà xem, Lý Dương tin tưởng nơi này không có bất kỳ điểm mù nào cả.

Người lưng còng mang theo đám người Lý Dương đi tới một kho hàng ở trung tâm. Lúc mở kho hàng ra, Lý Dương ngửi thấy mùi mốc nhàn nhạt.

Lý Dương không nhịn được mà nhíu mày một chút, Ngô Hiểu Ly ở bên cạnh cũng vậy. Lúc ở kho hàng bọn họ mới phát hiện ra trong kho hàng này không có lấy một cái cửa sổ, bên trong không có mùi mới là lạ.

-Quy củ các vị đều rõ, cửa tôi mở, cũng không thể để tôi mở cánh cửa này lần nữa?

Lúc mở cửa, người lưng còng nói với Trương Vĩ một câu. Trương Vĩ nhếch miệng cười, lập tức lắc đầu nói:

-Lão Cát, đây không phải lần đầu tiên buôn bán với lão, tôi đã làm gì sai với quy củ của lão chưa?

Trương Vĩ nói làm lão Cát lưng còng mỉm cười gật đầu, cầm đèn đi vào bên trong nhà kho.

Đèn sáng là cho Lý Dương lập tức há miệng kinh ngạc, ở đây không có cửa sổ còn chưa tính, đèn ở đây không ngờ còn là loại đèn tiết kiệm năng lượng rất nhỏ. Hơn nữa trong gian phòng kho lớn như vậy, chỉ có năm cái đèn nhỏ, toàn bộ làm mọi người miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy bên trong, muốn nhìn rõ đều không có khả năng.

-Tư Mã ca, bọn họ làm sao lại tiết kiệm điện như vậy chứ?

Lý Dương không nhịn được mà kéo Tư Mã Lâm hỏi nhỏ một câu, lão Cát lưng còng dường như thoáng nghe thấy lời của Lý Dương. Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lý Dương rồi chuyển qua chỗ khác.

Tư Mã Lâm nhìn thoáng qua lão Cát, nhỏ giọng nói với Lý Dương rằng:

-Đây cũng không phải bọn họ tiết kiệm điện, là cố ý làm như vậy. Bên trong tối để cho người tới không nhìn thấy rõ đổ thạch mao liêu bên trong. Như vậy dù không tăng giá bọn họ cũng có thể kiếm nhiều hơn một chút.

-Không ngờ là như vậy, bọn họ làm như vậy không có người quản sao?

Lý Dương sửng sốt một chút, vội vàng hỏi.

-Quản, ai quản? nếu không muốn mua ở đây có thể tới nơi khác mà mua. Dù sao toàn bộ kho hàng ở nơi này cũng đều như thế này. Trừ khicậu nguyện ý muốn đi mua nuyên thạch phổ thông ở mặt tiền của cửa hàng, bằng không chỉ có thể chiếu theo quy củ của bọn họ mà làm việc.

Tư Mã Lâm cười khổ lắc đầu, những người nắm hàng phỉ thúy trên thị trường mới là đại gia. Đặc biệt là những thương nhân nắm mao liêu hảo hạng trong tay, công ty châu báu lớn cũng không dám đắc tội với họ.

-Quy củ? hắn vừa nói quy củ mở rộng cửa là có ý gì?

Lý Dương lập tức nhớ tới lời Trương Vĩ vừa nói, lại hỏi một câu.

-Kho hàng mà mở cửa nhất định phải có mua bán, cho dù là chúng ta không mua cái gì, cũng phải giao mười vạn đồng cho hắn. Đây là quy củ mở cửa.

Tư Mã Lâm nhỏ giọng trả lời, Lý Dương lần thứ hai sửng sốt, quy củ ở đây quả thực cũng không ít. Quy củ khác người như vậy mà mọi người cũng không có ý kiến gì sao.

-Thấy nguyên thạch không, cậu phải giúp anh tham khảo tham khảo một chút.

Tư Mã Lâm vỗ vỗ vai Lý Dương, đối với những quy củ này bọn họ đã quen rồi. Quy củ bên ngày nhiều như vậy, thế nhưng cũng không sai chút nào. Mao liêu của bọn họ có tính chất rất tốt, nếu không cũng sẽ không có ai tiếp nhận cái quy củ của bọn họ thành thật như vậy đâu.

Vương Hạo Dân lúc này đã lấy một cái bao trên lưng, lấy ra mấy cái ống, phân biệt đưa cho Lý Dương, Lưu Cương cùng Ngô Hiểu Ly mỗi người một cái.

Đối với tất cả, lão Cát chỉ đứng một chỗ nhìn nhìn, cũng không có bất luận ý kiến gì.

Cầm ống đồng, Trương Vĩ bắt đầu chọn mao liêu rồi, có một cái ống chiếu ở đây, có thể nhìn rõ mao liêu hơn một chút.

Tư Mã Lâm nhìn Lý Dương một chút, không nói gì, cầm đèn pin đi tới một đống mao liêu trước mặt, bắt đầu tỉ mỉ quan sát.

Lý Dương nhìn thoáng qua kho hàng cực lớn này, cười khổ một tiếng cũng bắt đầu dùng đèn pin chiếu vào đống mao liêu.

Kho hàng này cũng không nhỏ, nhưng mà bãi đặt mao liêu cũng không có chỉnh tề như ở nhà kho của An thị. Tất cả đều được chất thành từng đống một, mỗi một đống đều có mấy trăm khối đổ thạch mao liêu kích cỡ khác nhau. Trong hoàn cảnh như vậy, muốn tuyển chọn được mao liêu tốt đúng là không dễ dàng gì cả. Đúng là không dễ dàng gì mà lấy được mao liêu tốt ở đây đi, làm cho gian thương kiếm nhiều hơn một khoản.

Dùng đèn pin nhìn quả thực quá chậm, Lý Dương chiếu tới một khối đổ thạch đồng thời phát động năng lực đặc thù của mình. Trước mắt hắn, hơn hai trăm khối đổ thạch mao liêu đều bị Lý Dương bao phủ dưới hình ảnh lập thể.

Hình ảnh lập thể cũng không bị ánh sáng làm ảnh hưởng, trong nháy mắt toàn bộ mao liêu này hiện lên rõ nét trong đầu Lý Dương. Nhìn mao liêu như vậy mới thực sự là thoải mái, dưới ngọn đèn sáng mờ đồng thời nhìn đống mao liêu, muốn không được tự nhiên cũng không thể tự nhiên được.

Trước mắt trong đống đổ thạch hơn hai trăm đổ thạch mao liêu này, chất lượng đúng là đều không tồi. Chí ít số lượng phỉ thúy sẽ không ít. Điểm này mà nói có thể nói mạnh hơn ở Nam Dương nhiều. Khi ở Nam Dương, Lý Dương đi dạo qua 11 cửa hàng, đều không nhìn thấy một khối đổ thạch nào vừa mắt.

Trong hơn hai trăm khố đổ thạch mao liêu này, có hai khối màu lục tươi đẹp nhất. Lý Dương tỉ mỉ quan sát hai khối mao liêu này đột nhiên có chút sửng sốt một chút. Trong đó một khối mao liêu không ngờ là đổ thạch mao liêu có vỏ hoàng lê. Mao liêu như vậy có tỉ lệ đại trướng còn cao hơn nhiều so với mao liêu có vỏ Bạch Diêm Sa Bì. Hàng mao liêu cao cấp chính tông này ở Nam Dương căn bản không thể nhìn thấy được.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.