Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 673: Chương 673: Khay trà Anh Mộc






Lý Dương cạo một ít gỗ vụn để trong lòng bàn tay, từ từ tiến lại chỗ của mình thí nghiệm, Lưu Cương đang vệ sinh dụng cụ thí nghiệm và bỏ rượu vào một phần hai của cốc, mọi người rất tò mò nhìn Lý Dương.

Người đàn ông kia cũng nhìn Lý Dương, hắn cũng đang căng thẳng hồi hộp, không hiểu vì sao sự tự tin của hắn cũng bị giảm đi một chút, mặc dù Lý Dương chưa tiến hành thí nghiệm nhưng trong lòng thấy thấp thỏm vô cùng.

Lý Dương bỏ gỗ vụn vào cốc.

Ngay lập tức mọi người xung quanh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cốc rượu, chưa đầy mười giây, cốc rượu đã có sự biến đổi.Cốc rượu này không đầy, rượu chỉ chiếm có nửa cốc.

Trên bề mặt của rượu toát lên một làn sương mù trắng, giống như hiện tượng rượu bị đun nóng, làn sương mù trắng đó chỉ lơ lửng bên trong cốc chứ không lọt ra ngoài.

Từ phần gỗ bên trong cốc dần dần chảy ra một tia màu đỏ tía, tia màu này vừa chảy ra liền kết thành một dòng trôi nổi trong cốc.Mỗi sợi gỗ vụn có một sợi tơ, Lý Dương cạo khoảng mười sợi gỗ vụn thì có chừng mười sợi tơ xuất hiện, các sợi tơ màu đỏ tía quấn quanh nhau trong cốc rượu khiến người xem cảm thấy rất kỳ lạ.

Tử Khí Đông Lai này mới chính là Tử Khí Đông Lai.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy rõ, ngay cả Lý Dương cũng rất vui, hộp nữ trang trên tay người phụ nữ kia chính xác làm từ gỗ cây tử đàn, rất tốt, có thể trực tiếp cho ra kết quả, với Lý Dương chỉ cần có được kết quả.

- Thật tốt, thì ra đây là Tử Khí Đông Lai.

Người phụ nữ sở hữu hộp trang điểm nói, đây là vật mà tổ tiên để lại cho cô, chỉ nghe nói rằng được làm từ gỗ cây tử đàn nhưng cô cũng không hiểu nhiều về loại gỗ này, hôm nay mới được nghe đến và chứng kiến Tử Khí Đông Lai.

- Cô có được hộp trang điểm làm từ gỗ cây tử đàn, rất có giá trị đấy nhé.

Lại có người lên tiếng, tất cả mọi người đều gật đầu hâm mộ nhìn về phía người phụ nữ, không cần sự kiểm chứng của chuyên gia, cô đã có thể xác định sự thật.

Đó chính là gỗ cây tử đàn.

Quay lại câu chuyện, hiện tại ai đó sưu tầm đồ giả còn đưa ra tài liệu xác thực cao cấp, như người đàn ông kia khoe, còn có thể khẳng định trên TV, kết quả tài liệu không phải thật, đồ vật thì không cần phải nói.

Nhưng người phụ nữ sở hữu hộp trang điểm kia có thể kiện lão già đó, rất nhiều ánh mắt hâm mộ hướng về phía người phụ nữ.

- Kết quả vậy ông xem đã hiểu chưa?

Lý Dương đứng dậy nhẹ nhàng nói với người đàn ông, vừa làm xong thí nghiệm, không cần giải thích về kết quả nhưng ai cũng hiểu được.

Với chuyện này lại còn có căn cứ xác thực, bất kể là ai cũng không nên nói gì, người đàn ông đó không thể nói Lý Dương có ý đồ từ trước mà tìm người hợp tác làm thí nghiệm được.

Vì lý do này mà hắn không tin, nhưng hiện tại rất nhiều người xung quanh đã hiểu đó là thí nghiệm Tử Khí Đông Lai.

- Nếu đã hiểu được thì làm theo những gì đã nói trước đó đi.

Người đàn ông không nói gì, Lý Dương lại tiếp tục nói:- Mọi người có nhớ đến vừa rồi giữa tôi và người này đã giao hẹn nếu đồ vật này là giả thì ông ta sẽ phải hô to một câu đồ vật của tôi là giả.

- Con người cũng có chút nhầm lẫn.

Người đàn ông bối rối nói và bỏ đi ra ngoài, mọi người xung quanh ồn ào, người bị lừa mua phải đồ giả này ắt hẳn rất xấu hổ.

- Đây có phải là một nam tử hán hay không?

Vương Giai Giai giận dữ nhìn theo bóng dáng người đàn ông, Lý Dương cũng không để ý, trận đấu với Phỉ Thúy Vương đã giúp hắn hiểu ra nhiều điều nếu người đàn ông đó không kiếm chuyện với Vương Giai Giai thì anh cũng không đứng ra làm việc này.

- Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi thôi.

Lý Dương lắc đầu kéo Vương Giai Giai ra ngoài, Lưu Cương đi theo sau cùng hai người nữa lặng lẽ đuổi theo người đàn ông kia.

- Anh bạn trẻ! xin chờ một chút.

Người phụ nữ trên tay cầm hộp nữ trang vẫn chưa rời khỏi liền gọi theo Lý Dương, nét mặt cô có chút do dự.

Lý Dương và Vương Giai Giai quay lại nhìn người phụ nữ.

Sau một hồi phân vân người phụ nữ liền nói:- Anh bạn trẻ, cậu đã chứng mình được vật của tôi là thật, có thể cho tôi biết nó có giá trị bao nhiêu tiền được không?

Mọi người đều cảm thấy phục Lý Dương, tuy anh còn trẻ tuổi nhưng thực lực rõ ràng không kém, anh nhìn qua đã biết ghế đó là giả, lại còn nhận ra hộp nữ trang kia được làm từ chính gỗ cây tử đàn, không phải ai cũng có được cái nhìn chuẩn xác như vậy.

Lại còn có thể khiến người đàn ông vừa rồi bị một phen mất mặt.

- Được rồi, chị để nó xuống đây.

Lý Dương mỉm cười chỉ xuống mặt bàn, chiếc bàn không quá dài một người có thể ôm lấy.

Người phụ nữ đặt hộp trang điểm lên mặt bàn, mọi người xung quanh đều gật đầu đồng ý, quý trọng đồ vật là một thói quen tốt, Lý Dương làm như vậy cũng là vì sự quý giá của đồ vật, anh tiến lại quan sát một cách cần thận hộp trang điểm, xem ra đồ vật này được tạo ra ở giữa hai thời kỳ Ung Chính và Càn Long thì phải.

Hộp trang điểm được dùng thủ pháp Lũ Điêu tạo hình thuyền rồng đua thuyền, phong cảnh hữu tình, rất tinh tế, thần thái nhân vật khác nhau rất sinh động, có thể thấy kỹ năng trạm trổ vô cùng thâm hậu.

Đó là một tác phẩm không tồi, hơn nữa lại được làm từ gỗ cây tử đàn, giá trị không thấp tý nào.

Đáng tiếc ở góc hộp có chỗ xước, điều đó ảnh hưởng lớn đến giá trị của nó.

Sau một hồi suy nghĩ Lý Dương mới chậm rãi nói:- Hộp trang điểm rất tốt nếu không bị xước có giá trị tới bốn đến năm trăm vạn, nhưng nay bị như thế tôi cũng không dám chắc, nhưng chắc chắn được hơn 50 vạn.

- Cám ơn cậu

Người phụ nữ tươi cười nói, đồ vật này là thật, cô còn có ý định nhờ chuyên gia xem xét, nay đã có lời nói của Lý Dương cô không phải băn khoăn nữa.

- Đừng khách sáo.

Lý Dương nói và đang định xoay người rời đi thì đột nhiên có người gọi:- Người anh em! có thể xem giúp tôi chiếc bàn dài này thế nào không?

Người đàn ông nói xong háo hức nhìn Lý Dương, trước mặt ông ta là cái bàn dài lúc nãy.

- Việc này tôi xem không được chuẩn lắm.

Lý Dương lắc đầu, bàn dài này và chiếc ghế kia đều giống nhau, đều là đồ nhái cả.

- Cám ơn!

Người đàn ông tỏ ra thất vọng, lời nói của Lý Dương rõ ràng muốn ám chỉ rằng anh không coi trọng bàn dài của ông ta, nếu không đã có nhận xét.

Nhưng ông ta có thái độ tốt hơn nhiều so với vị kia, Lý Dương thầm thở dài, người này tâm tính ôn hòa, Lý Dương không đành lòng nói sự thật cho ông ta.

- Người anh em, xem giúp tôi với được không?

Lại có người lên tiếng, ông ta ôm một khay trà bằng gỗ màu vàng, trên bề mặt có rất nhiều chấm nhỏ li ti tiến đến.

Nhìn thấy khay trà ánh mắt Lý Dương liền sáng ngời hẳn, vừa rồi anh vận dụng nhiều năng lực đặc thù nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đồ vật này đã biết tuổi của nó chứ không cần lại gần phân tích.

Khay trà có niên đại cuối thời Thanh đầu thời Dân Quốc này có một điểm ấn tượng, loại gỗ tạo thành sản phẩm này cũng không có gì đặc biệt, đấy là lúc lướt qua Lý Dương nhìn nhận như vậy, nhưng sau khi quan sát kỹ anh mới phát hiện khay trà được làm từ Anh Mộc

Anh Mộc hay còn gọi là Ảnh Mộc, khay trà nhỏ thế này rất khó chế tạo từ gỗ lim, đó là loại gỗ thuộc hàng quý hiếm chỉ có người có địa vị mới có thể có.

Thực tế Anh Mộc chính là thụ lựu, một loại biểu hiện không tốt của cây, cũng thụ một loại bệnh, trước kia là loại gỗ phế, làm bất kỳ đồ nội thất nào cũng không sử dụng loại gỗ này.

Sau đó không biết từ khi nào có người sử dụng loại gỗ phế này để tạo thành các sản phẩm tuyệt đẹp, như ống đựng bút, nghiên mực hay như khay trà này.

Đó được coi như là một sự kì diệu của người xưa.

Thụ lựu vốn không nhiều nên sản phẩm làm từ gỗ anh cũng không nhiều, hiện nay trên thị trường đồ nội thất làm từ gỗ này cũng rất khan hiếm nên khá có giá trị, khay trà trước mắt là một điển hình.

Sau khi suy nghĩ Lý Dương mới chậm rãi nói:- Khay trà của anh được làm từ gỗ anh, thuộc loại khay trà có niên đại khoảng cuối thời Thanh đầu thời Dân Quốc, có trên trăm năm tuổi.

- Chỉ có trên trăm năm thôi sao?

Người đàn ông tỏ rõ vẻ thất vọng, rất nhiều người hiểu cuối thời Thanh đầu thời Dân Quốc ý nói giá trị không cao.

Nhưng thực tế đó là sự hiểu lầm, cuối thời Thanh đầu thời Dân Quốc cũng có không ít tinh phẩm, chẳng qua thời điểm đất nước bùng nổ phong trào sưu tầm, xuất hiện không ít hàng giả, những đồ giả cổ này đã lỗi thời đều có giá trị không cao.

Hàng giả cổ quá nhiều mới làm cho mọi người cảm thấy toàn bộ thanh mạt dân sơ đều không tốt lắm. Giống như hiện nay cũng đang có trào lưu sưu tầm, cũng có nhiều sản phẩm nhái, mấy trăm năm sau những sản phẩm giả này cũng lỗi thời, đều có giá trị thấp nhưng cũng không thể phủ nhận không có tinh phẩm xuất hiện.

- Sưu tầm không chỉ nhìn vào tuổi tác, nhiều tuổi không có nghĩa là có giá trị cao, mở rộng ngàn bức tranh cũng trên trăm triệu, rất nhiều bức tranh cổ không đạt được đâu.

Lý Dương khẽ cười lắc đầu, với tư tưởng này anh cũng hiểu, anh từng có suy nghĩ như vậy nhưng nay đã thay đổi.

- Tôi biết người anh em ạ, anh xem giúp tôi đồ vật này có giá trị bao nhiêu tiền?

Người đàn ông gật đầu, mặc kệ thế nào thì đây cũng là đồ cổ, điều này khiến ông ta thấy yên tâm rồi. Gần đây trong nhà đang thiếu tiền nếu những lời đó là thật thì vẫn còn hi vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.