Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1070: Chương 1070: Kệ sách cổ trong nhà.






- Cám ơn, tôi không cần nữa, anh có thể chuẩn bị sớm một chút!

Lý Dương lại cười nói, với tính cách của Bạch Minh, hắn có thể chủ động đề xuất yêu cầu này, đủ có thể nhận ra lo lắng và khát vọng bây giờ trong lòng hắn

Khởi nghiệp của Bạch Minh chính là thành lập nhà bảo tàng đồ sứ mẫu, nói trắng ra là, đồ sứ vỡ.

Nhà bảo tàng như vậy không mấy hấp dẫn người khác, lại là tư nhân, hấp dẫn càng khó, không thể nào so với bảo tàng của lão sư Mã đã nỗi tiếng lâu đời.

Nhưng có triễn lãm lần này lại không giống, mấy món bảo bối của Lý Dương để ở đó, thì có thể thu hút sự chú ý của người qua lại, giống như làm quảng cáo cho nhà bảo tàng.

Sức ảnh hướng này, có thể kéo dài trong thời gian dài.

- Cậu yên tâm, anh bảo đảm sẽ chuẩn bị ổn thõa.

Bạch Minh liền vỗ ngực bảo đãm, Lý Dương nếu đã nói là mấy ngày này, thì nhất định là mấy ngày, y thật là phải chuẩn bị trước.

Lão Mao đột nhiên nói:

- Bảo đảm của cậu, tôi làm thế sao cũng cảm thấy không yên tâm.

Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía lão Mao.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều cười lớn lên, phản ứng của bọn họ không chậm, là lão Mao cố ý chọc phá Bạch Minh, đừng nói, chính Bạch Minh nóng tính như vậy, thật làm cho người ta cảm giác không yên tâm.

- Lão Mao, ông đừng xem thường tôi, tôi bây giờ là chuẩn bị, mặt của Bạch Minh đỏ bừng lên, lớn tiếng nói, vừa nói vừa móc điện thoại ra, nhấn số.

Tiêu Nham học trò Bạch Minh vừa thu nhận, bây giờ đang ở nhà bảo tàng, lần này đi Vân Nam không có dẫn y theo, chủ yếu là vì kiến thức cơ bản y còn kém, trước mắt là phải bổ sung kiến thức cơ bản, không thích hợp tham gia loại hình hoạt động này.

Nền tảng vững chắc rồi, tham gia hoạt động như thế này cũng không muộn.

Nhưng Tiêu Nham là người năng động, để y ở Bắc Kinh chuẩn bị triển lãm ngược lại cũng rất tốt, bắt điện thoại, Bạch Minh đem chuyện này dặn dò y.

Thấy Bạch Minh đang sắp xếp chửng chạc đàng hoàng, mọi người càng thêm cười.

Bạch Minh chính là người như vậy, không chịu nỗi kích động, một khi kích động đối với Bạch Minh là chiêu bài lợi hại nhất.

Gọi điện thoại xong, Bạch Minh cũng quay lại, biết mình trúng kế của lão Mao, đáng tiếc giờ đã trễ rồi, y đã trở thành trò cười của mọi người, nhưng để chuẩn bị sớm cho nhà bảo tàng, ngược lại cũng không phải là chuyện gì xấu.

Chuẩn bị sớm, hội triển lãm sẽ càng thành công

Nhìn Bạch Minh, Lý Dương cười cũng rất vui, nhưng trong lòng đang âm thầm ra một quyết định, lần này, nhất định làm cho triễn lãm của Bạch Minh thật thành công.

Trước bữa cơm tối, viện trưởng Hoàng rời khỏi Minh Dương, ông vốn đang bận, việc, lần này tới Minh Dương đơn thuần chỉ là thăm bạn cũ, nếu không phải Lý Dương mang chí bảo trở về, hôm qua ông đã đi rồi.

Nhưng lúc ăn cơm tối cũng nhiều người.

Mã Tuấn Đào vội vàng chạy đến, nhận được điện thoại của Lý Dương, y lập tức đặt vé máy bay, máy bay Côn Minh không tới thẳng Minh Dương, y tới Trịnh Châu trước, sau đó mới ngồi taxi đến Minh Dương.

Suốt một ngày một đêm, y cũng tới kịp.

Bất luận nói thế nào, y cũng là con trai của Phỉ Thúy Vương, chuyện hợp tác bây giờ cũng quan trọng.

Làm Lý Dương cũng rất cảm động, ăn xong bữa cơm, mấy người đều bắt đầu bàn tính về chuyện ngọc khí.

Về phương diện này, Mã Tuấn Đào không hổ là người trong nghề, y căn cứ vào tư liệu Lý Dương cung cấp, bắt đầu tính toán chi phí dự định xây dựng nhà máy ngọc khí ở Yết Dương, đối với y mà nói, nhà máy ngọc khí ở đâu cũng phải chú ý, bây giờ thị trường Côn Minh dần dần bảo hòa, có thể ở thị trường ở Yết Dương, là chuyện tốt.

Dự trù tổng thể, cần đầu tư khoảng hai trăm năm trăm triệu, cái này bao gồm cả mặt bằng, thiết kế mỗi căn phòng, toàn bộ dụng cụ, tuyển dụng nhân công và thợ, cùng với nguyên thạch để trong kho dự trù.

Trong đó về mặt nguyên thạch, chiếm định mức không nhỏ, nhà máy ngọc khí không thể không có nguyên thạch, nếu không phải Lý Dương có quan hệ tốt với Mã Tuấn Đào, không chừng còn có thể lên đến ba trăm triệu.

Ở Yết Dương, một nhà máy ngọc khí loại lớn quả thật phải cần đến khoản đầu tư này.

Đương nhiên, đây chỉ là dự kiến, chi phí dự kiến cũng có thể nhiều hơn một chút, vận dụng trong thực tế có thể không cần dùng tới nhiều tiền như vậy, dù sao đây cũng là hạng mục lớn, bên chính phú làm sao cũng sẽ ưu đãi cho một chút, bây giờ chính sách đầu tư chiêu thương của cả nước rất hấp dẫn.

Xác định được khoảng tiền đầu tư, còn lại là tính toán chi tiết.

Về mặt này Lâm Lang hoàn toàn có thể giao cho Lâm Bá Văn xử lý, cũng xem là một lần rèn luyện của Lâm Bá Văn.

Vì thân phận của Lâm Lang, nhà máy ngọc khí này còn là xí nghiệp hùn vốn bên ngoài, có thể dành lấy được ưu đãi này, tận lực sớm một chút xây dựng cái nhà máy ngọc khí này.

Đây chỉ là ràng buộc giữa Lý Dương và Lâm Lang, cũng là kiểu thiết lập quan hệ của y với Lý Dương.

Sau một ngày đó, các chi tiết nhỏ đều được bàn bạc xong, Lý Dương không hiểu nhiều, Lâm Lang chỉ đầu tư, ngoại trừ đại sư chạm ngọc ra cái gì cũng không lo, còn Mã Tuấn Đào kinh nghiệm phong phú, trên cơ bản y nói gì, thì chính là cái đó.

Trong tình hình này, hiệu quả làm việc tất nhiên là nhanh.

Tốc độ thu gom tiền đầu tư rất nhanh, Lý Dương vừa vào sổ ba trăm triệu, lấy ra một trăm triệu không toàn không thành vấn đề, Lâm Lang chỉ cần trong thời gian ngắn lấy ra hai mươi lăm triệu thì được, số tiền này đối với y mà nói chỉ là hạt bụi nhỏ.

Mã Tuấn Đào là một cậu chủ không thiếu tiền, phần đó của y sớm đã chuẩn bị rồi, đầu tư này còn chưa lập, thì y đã chạy tới Yết Dương, đi khảo sát địa điểm thích hợp nhất, xem như là quan tiên phong, y cũng là người nóng tính.

Lý Dương không lo ở Yết Dương gặp phiền phức gì, dù sau Phỉ Thúy Vương cũng là một biển chữ vàng, y là con của Phỉ Thúy Vương, rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết.

Lo xong những chuyện này, thì Lý Dương dẫn Vương Giai Giai trở về Lật Thành.

Trở về Minh Dương đã hai ngày, vẫn chưa đi thăm ba mẹ, làm Lý Dương có chút áy náy, nếu không phải Mã Tuấn Đào vội vàng đến chỗ này, bọn họ cùng thương lượng chuyện nhà máy ngọc khí, hai ngày đầu tiên là Lý Dương trở về Lật Thành.

Cùng đi về với Lý Dương, không thể Vương Giai Giai, ngoài ra còn có Triệu Khuê và Hải Đông, Trịnh Vĩnh vẫn như trước đây vẫn âm thầm theo sau, làm những chuyện mà bọn Triệu Khuê không thể làm.

Bạch Minh, lão sư Thái đều đã về Bắc Kinh rồi, Bạch Minh là trở về bảo tàng của mình chuẩn bị, lão sư Thái thì có chút chuyện riêng của mình.

Hoắc Tư tiên sinh, lão Mao ở lại, bọn họ và lão Hà nghiên cứu một số vấn đề, lão Hà không thường ra nước ngoài, cùng với Hoắc Tư tiên sinh chỉ là quen biết, giao tình không thâm, lần này có thể giao lưu tốt một chút.

Đối với kiến thức uyên bác của lão Hà, Hoắc Tư tiên sinh rất khâm phục, mà đối với một số kiến giải độc đáo của Hoắc Tư tiên sinh, lão Hà cũng không ngớt kính phục, làm cho kiến giải của lão Hà mở rộng không ít.

Nghe cuộc trò chuyện của họ, thu hoạch của lão Mao càng lớn hơn.

Lâm Lang đi Quảng Châu, chuyện của đại sư chạm ngọc buộc y phải đích thân đến xử lý, mời đại sư lớn như vậy không dễ, Lâm Bá Văn ở lại Minh Dương, làm công tác hậu cần của nhà máy ngọc khí.

Bỏ ra vốn nhiều nhát, cổ phần Lý Dương nhiều nhất, ngược lại là người nhàn rỗi nhất, dù sao đối với Lâm Lang và Mã Tuấn Đào đều rất tin tưởng, dứt khoát không hỏi chuyện.

Điều này làm cho Vương Giai Giai cũng rất cảm khái, Lý Dương bỏ mặc như vậy mà cảm thấy thật thoải mái, ngay cả cửa hàng đồ cổ của mình, bình thường cũng không làm sao hỏi chuyện, chỉ lo kiếm tiền.

- Ba, anh hai, mọi người đều ở nhà à, về Lật Thành, vừa vào nhà, thì nhìn thấy Lý Thành và Lý Quân đều ở trong vườn đang bận việc gì, Lý Dượng vội chạy lại.

- Lý Dương về rồi, vào nhà trước đi, bọn ta rửa tay trước đã! Lý Quân Sơn ngẩng đầu lên, vui mừng nói một câu, chuyện Lý Dương trở về bọn họ đều không rõ, còn cho rằng con trai đang bận chuyện bên ngoài, từ sau khi Lý Dương nổi tiếng, số lần về nhà cũng càng ngày càng ít.

- Ba, anh đây là? Lý Dương lúc này mới phát hiện, ba và anh hai đang lau chùi cái kệ sách rất lớn, cái kệ sách này là đồ thời kỳ đầu nhà Thanh, nhưng chất liệu gỗ bình thường, trước mắt Lý Dương chỉ là một vật cũ bình thường.

Lý Thành cười cười, chỉ vào cái kệ sách nói:

- Hai ngày trước anh đi Trịnh Châu công tác, rảnh rỗi nên đi dạo thành đồ cổ, nhìn thấy cái này thì rất thích, thì mua luôn, em về vừa đúng lúc, món đồ này thế nào?, anh không mua nhằm chứ, anh nhờ chuyên gia giúp đó!

- Là đồ cổ, mua bao nhiêu tiền?

Lý Dương đi đến gần xem xem, cái kệ sách màu đen, gần như còn toàn vẹn, có giá trị nhất định.

- Hai mươi ngàn, không phải là đồ dỏm được, chứng tỏ anh mua đứng rồi.

Lý Dương nói làm Lý Thành thở dài ra nhẹ nhõm, là một câu nói rất đắc ý, xem ra trong lòng y, y còn mời chuyên gia, không tin vào lời nói của em mình.

- Cũng không tệ, Lý Dương cười gật đầu, cái kệ sách đời đầu nhà Thanh, lớn như vậy ít nhất cũng phải hai mươi ngàn, cái này lại hoàn chính, giá còn có thể cao hơn một chút, Lý Thành không có mua lầm.

Xem ra dưới ảnh hưởng của mình, người trong nhà đều đã thay đổi, đặt trong hoàn cảnh ngày xưa, Lý Thành tuyệt đối không thể tốn nhiều tiền thế này mua món đồ thế này.

- Tốt thì tốt, anh đang suy nghĩ, đồ này đặt ở trong nhà, cũng khá thích hợp, nhà của chúng ta có chút cổ, rất có khí.

Lý Thành lại cười, y mua món đồ này, cũng không nghĩ mình, vã lại, y ở là phường thương phẩm, trong nhà cũng nên đặt cái giá bát cổ lớn như vậy.

- Được, ở trong nhà thêm chút đồ cổ, đặt cái giá bac1 cồ này, Lý Dương cười nói, thêm chút đồ đối với hắn mà nói không có vấn đề gì, nếu có giá bác cổ rồi, cũng cần phải bày thêm một số đồ cổ.

Bất luận nói thế nào, đây cũng là nhà cũ của mình, không thể quá sơ xài, bây giờ hắn đã là một đại sư cấp đỉnh nổi tiếng quốc tế trong nghề.

- Thêm cái gì, đừng thêm nữa, cái này, cả ngày mẹ đều lo lắng, sợ sẽ dẫn trộm tới.

Bà mẹ từ phòng bếp đi lên, lúc nãy bà đang bận việc, sau khi Lý Dương trở về liền thu dọn rửa tay, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em họ.

Lý Dương cười hì hì nói:

- Mẹ, tới lúc đó con cho người thay cánh cửa trong nhà, an toàn sẽ không thành vấn đề, cùng lắm thì, mời thêm vài bảo vệ nữa.

Kỳ thực để những món đồ này trong nhà cũng không có vấn đề gì, công ty bảo hiểm Lý Dương mua, gần một tiếng thì có người giám hộ lại xem chừng, trộm vặt cũng không thể thoát khỏi bọn họ.

Chỉ là những chuyện này người trong nhà không biết, Lý Dương cũng không dám nói ra, chỉ có thể nhắc đến như đùa giỡn, sợ sau khi bọn họ biết chịu không nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.