Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 462: Chương 462: Hối hận (1)






- Haha!

Một người đàn ông khoảng 36, 37 tuổi đứng bên cạnh ông chủ Ngưu đột nhiên cười phá lên, thậm chí ôm bụng ngồi xổm xuống mà cười to. Chỉ trong chốc lát những ông chủ xung quanh cũng nở nụ cười.

Đặc biệt là ánh mắt của những người này đều giống nhau. Người vừa nói mới nãy tuổi cũng không nhỏ, ít nhất cũng bốn mươi rồi, vậy mà còn nói ra những lời ngây thơ như vậy.

Ngay cả ông chủ Ngưu đang cau mày cũng phải cất tiếng cười.

- Vị tiên sinh này, nếu như ngài nói đến ai không hiểu về đổ thạch thì còn được, nhưng nói người này thì không được. Chúng tôi ở đây nhiều người như vậy nhưng chỉ sợ là cũng không thể sánh bằng cậu ấy. Thành tựu về đổ thạch của cậy ấy thì chẳng sợ có chuyên gia đổ thạch nổi tiếng nhất có thể sánh bằng.

Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đứng đối diện bốn người phá lên cười ha hả. Ông ấy cũng là người của Phan Gia Viên nhưng không phải là ông chủ, mà chỉ là một vị sư phó mài ngọc mà thôi. Ông ấy có mở một cửa hàng chuyên gia công các loại ngọc, thường xuyên đến các cửa hàng bán ngọc để gia công vật phẩm.

- Xem nguyên thạch thì không thể nhìn bề ngoài. Đổ thạch có đổ tính rất lớn. Nếu biểu hiện bên ngoài không tốt thì có thể sẽ không giải ra tăng giá. Hơn nữa, khối nguyên thạch mà các người đã cắt cũng không phải là nguyên thạch mới của Trường Khẩu mà chỉ là một nguyên thạch biến dị hiếm thấy.

Lý Dương cũng cười cười, chậm rãi đến bên cạnh máy giải thạch, cầm lấy hai khối nguyên thạch rồi cẩn thận nhìn.

Khối nguyên thạch được cắt ra không lớn, đại khái cũng được hơn mười cân. Một khối có mặt cửa sổ bằng lòng bàn tay, lộ ra một màu xanh biếc. Đáng tiếc màu xanh biếc này không khiến cho giá trị của khối nguyên thạch này tăng lên.

Phỏng chừng cũng là do bọn họ không lựa chọn khối nguyên thạch có mặt cửa sổ. Màu xanh biếc này có thể chứng minh được bên trong có thể có Phỉ Thúy nhưng có thể không nhiều.

- Cậu…!

Gã đàn ông trung niên nói Lý Dương không hiểu về đổ thạch trừng mắt nhìn Lý Dương. Lý Dương chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn ít tuổi hơn so với y nhiều. Nhưng lúc này cung cách nói chuyện của Lý Dương giống như muốn dạy cho y vậy khiến cho y không thể chấp nhận được.

- Chú em, cậu nói đây là đổ thạch biến dị. Cậu có chứng cứ gì hay không?

Người đàn ông trung niên đột nhiên lắc đầu đối với người bạn đi cùng, rồi quay đầu chậm rãi hỏi Lý Dương một câu. Đây là khối nguyên thạch biến dị như mọi người đã đoán nhưng chưa ai nhìn thấy qua nguyên thạch mà phát sinh biến dị từ lớp bên trong. Nói như vậy thì lớp vỏ bên ngoài và lớp bên trong phải bị biến dị cùng một lúc. Nếu như vậy loại nguyên thạch có lớp da loại thủy tinh thì toàn bộ lớp vỏ bên ngoài và bên trong đều đã xảy ra biến dị.

- Chứng cứ?

Lý Dương cười cười, vừa định lên tiếng thì điện thoại trong người đột nhiên rung lên rồi phát ra tiếng chuông. Lý Dương lúc này rút điện thoại ra nghe, là Hà Kiệt gọi đến.

- Lý Dương, có chuyện này tôi muốn nói với cậu một chút.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Hà Kiệt. Nghe giọng nói của anh ta thì dường như anh ta rất khoái trá, không biết là đã gặp chuyện gì cao hứng.

- Chuyện gì anh cứ nói đi?

Vương Giai Giai chậm rãi bước đến bên cạnh Lý Dương. Lưu Cương cũng đi đến, cẩn thận đánh giá hai khối của nguyên thạch mà Lý Dương mới mua. Y có dự cảm, khối nguyên thạch này khẳng định là sẽ giải tăng giá. Và nếu là tăng giá thì nhất định những người này sẽ phải hối hận.

- Bộ bản dập ông đã cho người mang đi rồi. Ông ấy nói cảm ơn ý tốt của chúng ta. Lễ vật mừng thọ không cần chúng ta phải chuẩn bị. Món đồ vật này là món đồ yêu thích của Nghiêm Phúc Minh. Ông ấy muốn sớm được nhìn thấy nó.

Hà Kiệt chậm rãi giải thích. Sáng sớm hôm nay cảnh vệ viên của cha y đã đến nhà, mang đi dập bản. Ông cụ còn tự mình gọi điện thoại cho Hà Kiệt, giải thích về việc phải mang đồ vật đi.

Quà mừng thọ không có nhưng ông cụ với Hà Kiệt cũng khích lệ một phen làm cho Hà Kiệt trong lòng rất cao hứng. Chờ sau khi người cảnh vệ viên đi khỏi, Hà Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Lý Dương thông báo về việc này. Dù sao thì đây cũng là Lý Dương đem đến cho y.

- Đươc rồi, em biết rồi. Làm cho ông cụ sớm được nhìn thấy món đồ cũng tốt.

Tin tức này nằm ngoài suy nghĩ của Lý Dương nhưng cũng không ngoài sức tưởng tượng của hắn. Ông cụ khẳng định là đã biết sự tồn tại của bản dập này. Với tình cảm của ông cụ và Nghiêm Phúc Mình thì không có khả năng là sẽ chờ đến ngày mừng thọ.

Lý Dương cũng hiểu được đây xem như là một sơ sẩy của hắn, không lo lắng đến nhân tố tình cảm của ông cụ. Ông cụ lấy đi trước cũng tốt.

- Nếu cậu không có ý kiến thì tôi an tâm rồi. Bây giờ cậu đang ở đâu?

Hà Kiệt cười to một tiếng, chờ Lý Dương nói qua chỗ hắn đang ở thì Hà Kiệt bảo rằng sẽ qua ngay. Sau khi tắt điện thoại thì lập tức đi liền.

Lý Dương lắc đầu, bỏ điện thoại vào trong túi quần. Hà Kiệt đến đây ngày hôm nay thì nhất định sẽ không để cho hắn và Vương Giai Giai có được thế giới riêng của hai người.

Lý Dương không biết Hà Kiệt tìm hắn chỉ thuần túy là muốn có được chút vận may từ hắn mà thôi. Chuyện của ngày hôm qua làm cho Hà Kiệt có thể cảm nhận mạnh mẽ được sự may mắn của Lý Dương, có ngồi bất động thì vận may cũng đến trước cửa. Nếu không phải ngày hôm qua y đi theo Lý Dương và cái bản dập đó không quan hệ gì với y, lại càng không có được lời khen của cha y thì chắc y không đến kiếm Lý Dương đâu.

Quay đầu lại, Lý Dương đối mặt với máy giải thạch. Hà Kiệt còn chưa đến. Đến lúc y đến thì cũng đủ thời gian để giải hết khối nguyên thạch này.

Sau khi mua khối nguyên thạch này xong, Lý Dương tính toán đem khối nguyên thạch này giải ra hoàn toàn. Điều khác thì không nói, nhưng nếu giải ra được Phỉ Thúy bên trong, thì đây đúng là sự chứng minh đây là đây là nguyên thạch có chất lượng tốt. Nguyên thạch ở Trường Khẩu nếu là giả thì không có khả năng giải ra được Phỉ Thúy tốt như vậy.

Việc này cũng tương đương với việc ông chủ Ngưu có thể rửa sạch nỗi oan. Hơn nữa, việc giải ra được Phỉ Thúy tốt còn giúp cho việc buôn bán của ông chủ Ngưu được tốt hơn.

- Lý tiên sinh, có muốn tôi hỗ trợ ngài hay không?

Ông chủ Ngưu đột nhiên từ phía sau đi đến. Lý Dương đứng trước máy giải thạch bắt đầu cố định nguyên thạch. Hắn muốn làm gì thì chẳng cần đoán cũng biết.

- Cũng tốt, vậy phiền ông chủ Ngưu rồi.

Lý Dương gật đầu. Việc giải thạch có người hỗ trợ thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút. Sau khi ông chủ Ngưu bước đến hỗ trợ Lý Dương, Lưu Cương cũng theo lại. Việc đi vào trong viện, y vốn không có ý giấu giếm Lý Dương.

Việc Lưu Cương xuất hiện cũng không nằm ngoài suy nghĩ của Vương Giai Giai. Kỳ thật thì cô cũng đã sớm biết thân phận của Lưu Cương. Sau khi trở về từ Hồng Công thì cô đã biết.

Mang kính mắt vào, Lý Dương bắt đầu khởi động máy mài thạch, nhắm vào cửa sổ khối nguyên thạch, chậm rãi mài xuống.

Phía dưới lớp da này không hề có vụ tầng. Phía dưới lớp đá hỗn độn chính là Phỉ Thúy. Từ nơi này cắt xuống có thể nhìn thấy được Phỉ Thúy bên trong nhanh nhất, còn có thể cam đoan là một khối Phỉ Thúy hoàn chỉnh.

Lý Dương ngay từ đầu giải thạch, những người xung quanh đã bắt đầu kích động hơn. Hơn nữa rất nhanh chóng vây xung quanh lại. Có được cơ hội tận mắt chứng kiến ngọc thánh giải thạch không nhiều đâu.

Gã trung niên bán khối nguyên thạch sắc mặt trở nên nghiêm túc. Một người giải thạch có thể làm cho những người xung quanh kích động như vậy, chứng tỏ người này đối với đổ thạch nhất định là rất có năng lực, hơn nữa còn là năng lực hấp dẫn mọi người.

Thân phận của những người này thì ông ta biết rõ. Bọn họ không phải là những người yêu thích đổ thạch bình thường hoặc thuần túy chỉ là người vào giúp vui. Bọn họ đa phần đều là ông chủ của các cửa hiệu buôn bán ngọc. Việc tiếp xúc với nguyên thạch rất nhiều năm. Bình thường cũng đã gặp qua rất nhiều lần giải thạch. Có thể hấp dẫn được bọn họ như vậy thật không dễ dàng.

Giờ phút này, gã đàn ông trung niên cũng có chút nghi hoặc với thân phận của Lý Dương.

- Có màu xanh, có màu xanh.

Sau hơn hai phút, bên ngoài đã có tiếng người kêu lên. Lý Dương chậm rãi buông máy mài. Ông chủ Ngưu hỗ trợ việc rửa sạch mặt cửa sổ vừa mới cắt. Quả nhiên là đã lộ ra một tia màu xanh hỗn tạp.

Màu xanh hỗn tạp tuy rằng không tốt nhưng cũng là màu xanh. So với việc không có thì mạnh hơn nhiều.

Lý Dương lại cười, tiếp tục khởi động máy mài, mài tầng bên ngoài của khối nguyên thạch. Tầng nguyên thạch và Phỉ Thúy nối với nhau chỉ có vài phân. Lý Dương cũng muốn khống chế tốc độ mài một chút, nếu không thì sẽ phá hư Phỉ Thúy bên trong và tổn thất sẽ rất lớn.

- Có Phỉ Thúy, có Phỉ Thúy.

Năm phút sau lại có một người kêu lên. Thông qua khe hở của nước chảy, bọn họ đã nhìn ra được một chút trong suốt. Bây giờ còn chưa nhìn ra là loại Phỉ Thúy gì nhưng có thể nhìn thấy độ trong suốt kia thì có thể nhìn thấy được Phỉ Thúy bên trong không tồi.

Giải ra Phỉ Thúy, giải ra tăng giá làm cho mọi người chung quanh đều trở nên hưng phấn.

Nét mặt của gã đàn ông trung niên lại trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta cũng thấy được cái trong suốt kia. Lúc này trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác hối hận vì đã khinh địch, đem khối nguyên thạch bán đi.

Lại mài hai phút, Lý Dương đột nhiên ngừng lại. Ông chủ Ngưu lấy nước đổ vào, trong nháy mắt đã rửa sạch lớp bùn trên bề mặt nguyên thạch.

Sau đó, mọi người rốt cuộc đều thấy được một chút Phỉ Thúy lộ ra.

Ánh mắt người đàn ông trung niên trợn tròn, có vẻ khó tin. Mấy người đồng hành của ông ta cũng như vậy. Đặc biệt là người vừa rồi nói Lý Dương không biết gì về Phỉ Thúy lúc này lại há hốc miệng ra, ngây cả người.

Ông chủ Ngưu cũng ngây cả người. Những người ông chủ xung quanh cũng tương tự. Mọi người đều không nói gì.

Đối mặt với không khí kỳ lạ như vậy, chỉ có Vương Giai Giai là có cảm giác kỳ quái, vội vàng nhích lại gần Lý Dương.

- Thủy Tinh Chủng!

Qua chừng một phút đồng hồ, người đàn ông trung niên mới chậm rãi thốt lên một câu. Khi nói chuyện còn mang theo một sự chua xót. Ông ta thật không thể ngờ, khối nguyên thạch mà ông ta cho là phế liệu, hóa ra lại có thể giải ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng.

Chỉ lộ ra có một chút nhưng dù sao đó cũng là Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng. Chỉ cần bên trong không quá mỏng thì giá trị so với một trăm tám mươi ngàn là cao hơn nhiều. Lúc này đây ông ta thật sự rất hối hận.

- Thủy Tinh Chủng, Thiển Thủy Lục. Lý tiên sinh, là đại tăng đó.

Ông chủ Ngưu rất hưng phấn kêu lên một tiếng. Giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng ông cũng không ngờ. Hiện tại khối Phỉ Thúy bị cho là giả này lại có thể giải ra được Thủy Tinh Chủng. Nếu mà có khối nguyên thạch giả như vậy chắc ai cũng muốn có quá.

- Chúc mừng Lý tiên sinh, chúc mừng ông chủ Ngưu. Thủy Tinh Chủng, không ngờ là Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng.

Một ông chủ đứng phía sau ông chủ Ngưu ôm quyền nói. Trong mắt ông ta còn mang theo một thần sắc phức tạp. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng phố buôn bán ngọc của họ không phải là chưa từng có. Nhưng giải ra Phỉ Thúy như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Trong lúc nhất thời, trừ bốn người kia thì tất cả mọi người đều cảm thấy rất hưng phấn. Lý Dương giải thạch không làm cho bọn họ thất vọng. Không chỉ có giải tăng giá mà còn là đại tăng giá. Bọn họ ở nơi này chưa bao giờ giải ra được Thủy Tinh Chủng như vậy.

Người bên cạnh ông chủ Ngưu kích động nhìn Lý Dương. Một số người còn lặng lẽ rút di động gọi cho bạn bè thông báo tin tức, yêu cầu bạn mình cùng đến xem.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.