Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1148: Chương 1148: Đưa đi phản hồi.






- Bát này dùng để đá?

Lưu Cương nhỏ tiếng hỏi một câu, bốn cái bát trước mặt, thoạt nhìn đều rất xa xỉ xa hoa, không ngờ chỉ dùng để đựng đá.

- Thời đó, chúng có công dụng này.

Lý Dương mỉm cười gật đầu, lại bất giác hướng nhìn vào bức tranh sơn dầu, bức tranh sơn dầu được giấu trong khiến cho Lý Dương kinh hãi, nhìn không chớp mắt vào nơi đó.

Trong đống tranh sơn dầu này, biểu hiện của nó quy củ nhất, một chút cũng không nhìn ra đặc biệt.

- Tôi vừa nãy cũng cho rằng là bát dùng ăn cơm đấy, còn đang định nói, lượng cơm của người nước ngoài sao nhiều như vậy.

Lưu Cương gãi gãi đầu, tỏ vẻ có chút ngượng ngùng.

Bạch Minh và Tiêu Nham bọn họ đều cười lên, Charles vẫn ngây người đứng ở đó, hoàn toàn không biết họ nói cái gì.

Bạch Minh thấy thế, vội vàng tiến lên trước dịch nhỏ, Charles cũng cười theo, còn liên tục biểu thị là bình thường, mấy cái bát này rất nhiều lần đều bị hiểu nhầm là đồ dùng ăn cơm.

Có vài tiếng đỡ lời này, Vương Giai Giai cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng không đỏ như vậy nữa.

Các đồ gốm màu này, lớn nhất cao 40cm, là cái bát vuông rất đẹp thuộc thời Ung Chính, giá trị của cái bát này cũng trên triệu.

Hơn bốn mươi món đồ, nghe thấy rất nhiều, thật ra giá trị cao thực sự chỉ có bảy tám món như vậy, phần lớn còn lại đều khoảng hai trăm.

Có hai món thời kỳ Dân Quốc, thậm chí trăm ngàn đều không đến.

Thời gian lịch sử không phải là nguyên tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến giá trị đồ gốm, nhưng thực sự có ảnh hưởng lớn nhất các đồ gốm màu thời Càn Long, bất kể là bản thân đồ gốm hay các bút vẽ khác đều hơn hẳn đời sau, lại thêm số lượng còn lưu giữ lại ít, giá cả tất nhiên cũng cao hơn.

Công nhân trong tiệm Charles vẫn luôn giúp vận chuyển đồ gốm màu này.

Charles còn gọi điện cho một công ty vận chuyển, để họ vận chuyển lô đồ gốm này đến khách sạn cho Lý Dương, giá trị của lô đồ gốm này không thấp.

Các điều đó đều là tặng miễn phí.

Trong lòng Charles rất vui mừng, cũng rất vui vẻ, quen biết được Lý Dương, còn trực tiếp có được hai cuộc buôn bán lớn hai triệuro, anh ta thậm chí cảm thấy hôm nay phải chăng là ngày may mắn của anh ta rồi.

Kinh doanh hai triệuro, với anh ta thường ngày cũng không gặp nhiều.

- Charles tiên sinh, bức họa này của ông cũng không tồi!

Lúc chuyển đồ, Lý Dương chầm chậm đi đến bên cạnh bức tranh sơn dầu đó, cười ha ha hỏi một câu.

Trong cửa hàng có mấy chục bức tranh sơn dầu, đều là tác phẩm của các họa sĩ không được nổi tiếng của Châu Âu, thật sự không đáng được bày ở đây, đó là muốn khách hàng riêng mới có thể xem.

Người Châu Âu đối với tranh sơn dầu của họ càng thêm hài lòng.

- Lý Dương tiên sinh quá khen rồi, đó đều là các tác phẩm bình thường!

Nụ cười trên mặt Charles càng thêm rạng rỡ, rất khiêm tốn nói một câu, lời khen của Lý Dương khiến cho trong lòng anh ta cũng rất kiêu ngạo.

Người làm ăn đều thích người khác khen hàng của họ tốt.

- Ông quá khiêm tốn rồi, quả thực rất không tồi, có mấy bức tôi rất thích, có thể xem thử không?

Lý Dương quay đầu lại, nhìn Charles chậm dãi nói một câu.

Thật ra thật sự bị Lý Dương coi trọng chỉ có một bức, chính là tác phẩm đang giấu một bức sơn dầu khác, tác phẩm này vẽ là biển khơi, là một bức tranh sơn dầu phong cảnh không tồi.

Còn bức tranh mà nó đang ẩn giấu bên trong nhất định không tầm thường.

Bức tranh kia không có lưu danh, Lý Dương đối với nghiên cứu tranh sơn dầu không sâu, thậm chí có thể nói rất sơ sài, căn bản nhìn không ra phong cách của ai, tuy nhiên có thể vẽ được đến trình độ này, nhất định không phải là người không có tiếng tăm gì.

Nếu không phải bức trành nổi tiếng nhất 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》của De Vinci thuộc loại bích họa, Lý Dương thậm chí nghi ngờ vào vận may lớn mình gặp được, gặp được tác phẩm đó đấy.

- Đương nhiên không thành vấn đề, tôi lập tức lấy cho ông.

Charles lập tức nhận lời, hỏi Lý Dương thích bức nào, thực sự đích thân tiến lại giúp Lý Dương cầm xuống.

Lý Dương hiện giờ là khách hàng của anh ta, còn là khách hàng lớn, lại thêm Lý Dương là cao thủ trẻ tuổi rất có tiếng tăm trong làng đồ cổ, Charles lúc này rất thích làm các việc này.

- Lý Dương, cậu cũng có nghiên cứu tranh sơn dầu?

Bạch Minh tụ lại, rất kinh ngạc hỏi một câu.

- Nghiên cứu không sâu, đang muốn mua mấy bức về xem thử!

Lý Dương khẽ mỉm cười, hắn làm gì có nghiên cứu gì, đơn thuần là vì phát hiện bảo bối ẩn giấu, bảo bối ẩn giấu này cũng là việc khiến người ta hưng phấn nhất.

- Như vậy hả!

Bạch Minh từ từ gật đầu, trên mặt thậm chí có chút cảm giác thoải mái.

Tuổi Lý Dương trẻ như vậy, trong rất nhiều lĩnh vực trong nước đã có các thành tựu đáng nể, nếu ngay cả các thứ đồ của phương Tây này cũng đều am hiểu, vậy thật sự làm cho anh ta không còn lời nào để nói.

Cũng may không phải như vậy, áp lực của anh ta mới không lớn như vậy.

Suy nghĩ nhỏ này của Bạch Minh , Lý Dương hoàn toàn không biết, hắn còn đang quan sát mấy bức sơn dầu trước mắt, thật sự đang quan tâm,vẫn là bức họa phong cảnh biển khơi đó.

- Các cái này có thể bán cho tôi không?

Nhìn một lúc, đợi lúc các đồ gốm đóng gói gần xong rồi, Lý Dương mới lần nữa hỏi, hắn tổng cộng xem năm bức tranh sơn dầu, to nhỏ khác nhau đều là tác phẩm bậc trung.

Sở dĩ chọn nhiều như vậy Lý Dương còn vì che giấu.

Chỉ mua một món, quay về lấy ra bức họa bên trong, hắn không thể giải thích, ít nhất không thể giải thích cho Vương Giai Giai và Lưu Cương, việc như thể không thể giấu được họ.

Trở về cũng không thể giải thích cho Hà lão, mua thêm mấy bức, đợi sau khi tìm ra, như vậy đơn thuần là ngoài ý muốn.

Cũng có thể làm cho mọi người ít nghi ngờ chút.

- Đương nhiên có thể, ông là khách hàng lớn của tôi mà!

Charles cười ha ha, giá trị của mấy bức tranh sơn dầu này không cao như đồ gốm, nhưng cũng có giá trị nhất định, có thể tiếp tục làm ăn, Charles rất vui.

Năm bức tranh sơn dầu này, tổng cộng 180 ngànro.

Đồ trong này nếu so với thị trường bên ngoài đều đắt hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng chỉ có ở nơi này mới có thể nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, Solane là đều là thị trường tiếng tăm lừng lẫy khắp Châu Âu.

Chi phiếu, hợp đồng.

Rất nhanh làm xong hai việc, năm bức tranh sơn dầu cũng trở thành bảo bối Lý Dương mua được hôm đó.

Sau khi có được bức tranh này, Lý Dương thẳng thắn thi triển năng lực đặc biệt, quét toàn bộ xung quanh một lúc, mọi đồ của các cửa hiệu xung quanh lập tức đều xuất hiện trong hình ảnh lập thể.

Phố OSolane quả thực hơn hẳn bên ngoài, Lý Dương phát hiện được mấy món đồ không tồi, tuy nhiên, các đồ này muốn trúng lớn không có khả năng, giá cả nhất định đều không thấp.

Điều này khiến cho Lý Dương có chút thất vọng, đồ mua về giá cao không tất yếu, có vài đồ, tiệm đồ cổ của chính hắn cũng có, trúng lớn mới là thú vui lớn nhất.

- Lý tiên sinh, người vận chuyển đến rồi, ông cùng với họ cùng về khách sạn, hay tiếp tục ở lại đây vậy?

Hơn chục phút sau, Charles đến trước mặt Lý Dương, rất cung kính nói một câu.

Bạch Minh đảo đảo mắt, những người nước ngoài này khác hẳn với người Trung Quốc, không ngờ hỏi vấn đề này như vậy, nếu ở trong nước, Lý Dương ở tiệm đồ cổ nào mua nhiều đồ như vậy, các ông chủ sẽ kéo tay Lý Dương không để anh ta đi, nhất định sẽ thiết cơm trưa.

- Trước tiên trở về đã.

Suy nghĩ một lát, Lý Dương khẽ nói, trong lòng hắn còn đang nghĩ đến bức tranh 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》.

Một là muốn trở về kiểm tra tư liệu, xem xem bức tranh không ký tên này là tác phẩm của ai, hai là muốn tìm cơ hội lấy bức tranh này ra, hình ảnh lập thể xem rất trực quan, nhưng cũng không có cảm giác xem tận mắt.

Lý Dương muốn mắt thường xem thử, bức tranh này rốt cuộc như thế nào.

- Nhanh như vậy đã đi về?

Tiêu Nham thoáng sửng sốt, bật thốt kêu lên một tiếng.

- Không quay về ở lại đây làm gì, đồ đạc ở nơi này cậu mua nổi không?

Bạch Minh thẳng thắn răn dạy cậu ta một câu, Tiêu Nham ngượng ngùng cười, đồ đạc của phố lớn Ôsolane quả thực không tồi, đáng tiếc giá thành rất cao, một chút tiền mặt trong túi của cậu ta, chỉ có thể mua được một đồ vật nhỏ không được coi trọng lắm.

Tuy nhiên, Bạch Minh răn dạy cậu ta, nguyên nhân thật sự còn là vì Lý Dương.

Lý Dương muốn quay về, Tiêu Nham nói như vậy, có chút bất đồng, Bạch Minh không muốn để Lý Dương hiểu nhầm điều gì.

Thật ra chính Bạch Minh lúc này cũng không muốn rời đi, dù sao vừa đến đây không lâu, đồ vật còn chưa xem hết.

- Bạch đại ca, nếu không anh và Tiểu Tiêu cứ ở lại đây, tự tôi về trước cũng được?

Lý dương cũng cảm thấy được, lập tức nói một câu.

- Không, chúng ta cùng nhau đến mà, nên cùng nhau trở về, không có cậu theo cùng, tôi ở đây cũng vô ích!

Bạch Minh lập tức xua tay, lại trừng mắt nhìn Tiêu Nham , Tiêu Nham liền cúi đầu.

Hiện giờ Tiêu Nham cũng biết mình nói sai rồi.

- Bạch đại ca, xin lỗi, nếu như thế, ngày mai chúng ta cùng đến, tận hưởng đi dạo một ngày, ai đều không được đi!

Lý Dương cũng hiểu được lúc này về hơi sớm, tuy nhiên, lời đã nói ra rồi hơn nữa, lòng hắn quả thực không ở nơi này rồi.

Bọn người Bạch Minh không muốn ở lại, Lý Dương đành phải bồi thường cho họ thêm ngày mai, hắn biết tính cách của Bạch Minh , lúc này chắc chắn không thể để họ ở lại nữa.

Hiện nay nói ở lại cũng muộn rồi, Bạch Minh nhất định sẽ phản đối, kiên quyết trở về.

- Cũng tốt, ngày mai lại đến, ngày mai Mao Lão và Thái lão họ cũng đến, người nhiều càng sôi động!

Bạch Minh lập tức cười một tiếng, gật đầu.

Người vận chuyển đã đến rồi, các hàng hóa này giao cho bọn họ là được rồi, họ sẽ an toàn đáng tin chuyển đến nơi cần đến, nếu xảy ra vấn đề gì, họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, hoặc bồi thường.

Tuy nhiên, mấy đồ mua trước, cùng với mấy bức tranh sơn dầu Lý Dương mua sau đó hoàn toàn không giao cho họ.

Những đồ này chính bọn họ mang đi, Charles mời người đến, chỉ phụ trách vận chuyển lô gốm màu kia.

Đây càng phù hợp với tâm ý của Lý Dương, lúc này hắn còn coi trọng tranh sơn dầu hơn đồ gốm màu, cầm trên tay tốt hơn càng yên tâm hơn.

- Lý Dương tiên sinh, Bạch Minh tiên sinh, ngày mai gặp lại!

Charles vẫn tiễn bọn người Lý Dương đến trên phố lớn, rất vui vẻ nói một câu.

Lý Dương và Bạch Minh đã nói với anh ta rồi, ngày mai sẽ còn đến nữa, đến lúc đó đến hai cửa tiệm khác của anh ta xem thử xem, điều này khiến Charles rất vui.

Bất kỳ một ông chủ nào, mời được một vị khách hàng lớn mua rất nhiều đồ, chắc sẽ đều như thế.

Sau khi chia tay Charles, bọn người Lý Dương mới quay trở về khách sạn, lúc đến khách sạn mới là buổi trưa, mấy người ở nhà ăn của khách sạn dùng cơm trưa, sau đó ai tự trở về phòng của người đó.

… …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.