Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1275: Chương 1275: Động đậy cũng không động!






Sân vận động hôm nay, người đến nhiều hơn hôm qua một chút.

Rất nhiều người đều nghe nói hoặc xem bản tin hôm qua vội vàng chạy đến, hôm nay còn xuất hiện không ít nhân vật cấp cao của các công ty châu báu, An Văn Quân dẫn Trương Ưng bọn họ đứng trong đám người.

Thi đấu đại sư chạm ngọc lần thứ nhất, An Thị châu báu cũng có đại sư chạm ngọc đến tham gia trước, nhưng hoàn toàn không được bọn họ coi trọng.

Sau khi biết được kết quả hôm qua, bọn họ mới biết mình coi nhẹ trận đấu lần này, cho rằng công trình của Hiệp hội ngọc thạch, không ngờ chất lượng cao như vậy.

Điều này mới khiến bọn họ vội vàng tới đây.

Người An Thị đến rồi, Thiệu Thị, Chu Đại Phúc … người của các công ty châu báu cũng đều đến rồi. Lúc này bọn họ còn đều đang ảo não, nếu sớm coi trọng chút, đến sớm, có lẽ tạo quan hệ tốt với các đại sư chạm ngọc rồi.

Tuy nhiên, hiện nay nói các điều này đều vô ích rồi, may mà bọn họ không có tầm nhìn, đối thủ cạnh tranh cũng không có tầm nhìn, mọi người còn đang chạy cùng đường, đây xem như là một may mắn.

-Lý Dương, cậu đến trước tiên!

Trong thông đạo sân vận động tất cả đại sư dự thi chuẩn bị tiến vào hội trường, Hoàng Hạo xua xua tay với Lý Dương đối thủ cạnh tranh ở phía sau, biểu thị hắn đi trước.

Mấy người trước mặt Lý Dương lần lượt nhường vị trí, vài người còn đố kỵ nhìn Lý Dương, bọn họ đối với Lý Dương đi vào trước tiên hoàn toàn không phục, đáng tiếc thứ nhất hôm qua không phải bọn họ, không phục cũng vô ích.

-Hoàng sư huynh, tôi tính để Hành đại sư đi trước tiên!

Lý Dương xua xua tay, để Lý Dương tiến vào trước tiên không phải là ý kiến của Hoàng Hạo, là trước đó hội trưởng đặc biệt chạy đến sắp xếp, Lý Dương là người đứng đầu hôm qua, công thêm thành tựu siêu cấp của Lý Dương ở đổ thạch và đồ cổ đã khiến hắn trở thành một người vang danh nhất trong đại sư tham gia thi đấu lần này.

Để Lý Dương dẫn các đại sư chạm ngọc xuất hiện cũng có thể có tác dụng tích cực trong khán giả, hiện nay gần nửa khán giả đều đợi nhìn thấy Lý Dương.

-Đừng dài dòng nữa, đây không phải là việc tôi quyết định!

Hoàng Hạo cười lắc đầu, đối với Lý Dương đi vào trước tiên anh ta không nghĩ nhiều gì, chỉ là vì Lý Dương cảm thấy cao hứng.

Cạnh tranh là cạnh tranh, về tư quan hệ của Hoàng Hạo và Lý Dương cũng không tồi.

-Lý tiên sinh vẫn là cậu đi trước nhé, tôi sợ tôi đi ra ngoài trước, bên ngoài sẽ ném trứng thối!

Hành Khải cười nói một câu, mây đại sư chạm ngọc đều cười theo, Hành Khải rất hiểu các khán giả bên ngoài kỳ vọng nhất được nhìn thấy là ai.

-Lý tiên sinh, cậu đến trước tiên đi!

Tề Hải Dương cũng nói theo một câu, trong các đại sư chạm ngọc, uy danh của Tề Hải Dương và Hoàng Hạo là cao nhất, hai người đều mở miệng các người khác đều dồn lên khuyên Lý Dương.

-Vậy được rồi, Hành đại sư, anh sự trứng thối, nhưng tôi không sợ, hy vọng tôi sẽ không phải là người không may mắn!

Lý Dương nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

-Tiểu tử ngươi, đứng được thể khoe khoang, mau đi ra đi!

Hoàng Hạo cười mắng một câu, mấy người trực tiếp đẩy Lý Dương lên trước, bọn họ các đại sư dự thi này còn không đi ra ngoài, chắc cần người vào giục.

Lý Dương đi trước nhất, Tề Hải Đông và Hành Khải bọn họ theo sau, cũng đi ra bên ngoài.

Hôm nay người của sân vận động nhiều hơn, dựa theo thống kê nhiều hơn hôm qua ba nghìn người chẵn, trong đó có hơn một nghìn sinh viên ở các thành phố phụ cận chạy đến, những sinh viên này không ngoại lệ đều là người sùng bái Lý Dương.

Trước đó bọn họ hoàn toàn không biết Lý Dương dự thi Yết Dương, nếu biết, chắc hôm qua đã đến rồi.

-Lý Dương

-Lý Dương ….

Lý Dương vừa mới xuất hiện, các sinh viên đó trước tiên hô to lên, những người kích động còn đứng lên, hoàn toàn như bộ dáng của fan hâm mộ.

Rất nhiều người khác cũng đều bị cuốn theo, cùng gào theo, dần dần hội trường có hơn một nửa người đều hô gào tên của lý dương, mấy nghìn người cũng gào to, thanh thế đó nói không ra chấn động.

-Chúng ta đều là đại sư dự thi, sao chênh lệch lại lớn như vậy!

Hoàng Hạo không nhịn được chép chép miệng, nói với Tề Hải Đông bên cạnh một câu, anh ta và Tề Hải Đông cũng là bạn cũ, đối thủ cũ.

-Nếu anh cũng có thể làm vẻ vang nước nhà, từ người ngoại quốc lấy lại một trăm năm mươi nghìn vật sưu tầm, bọn họ cũng sẽ đối với anh như vậy!

Tề Hải Dương khẽ cười, nói thực, trong lòng anh ta rất khâm phục Lý Dương, ít nhất trong đồ cổ, Lý Dương làm được những việc người khác không làm được, thật sự là vẻ vang cho đất nước.

-Được, coi như tôi chưa nói gì, tôi không so được với cậu ấy!

Hoàng Hạo cúi đầu, mấy người theo sau Lý Dương, lúc này hoàn toàn trở thành nền, mặc dù là người ủng hộ bọn họ cũng gào không ra tên của họ, tất cả thanh âm của hội trường đều bị tiếng hô gào này bao trùm.

-Yên lặng, yên lặng nào!

Trần Vô Cực đứng lên, hội trường huyên náo dần dần ổn hơn, rất nhiều người vẫn như trước nhìn Lý Dương chằm chằm, vô số người còn lấy di động, máy ảnh để chụp ảnh. Tuy nhiên đã không còn ai nói gì.

-Hôm nay là ngày thứ hai của thi đấu đại sư chạm ngọc của chúng tôi, rất vui mừng đến thêm không ít bạn mới. Tuy nhiên quan trọng nhất của chúng ta là trận đấu, hiện nay tôi tuyên bố, trận đấu hôm nay bước vào thời gian chuẩn bị, nửa tiếng sau bắt đầu.

Trần Vô Cực nói xong ngồi xuống, hôm này phải tỉ thí là chạm trổ, mỗi một đại sư thi đấu đều phải mang theo các công cụ của mình vào hội trường, lời của Trần Vô Cực vừa dứt, các trợ thủ của các đại sư dự thi vội vàng chuyển đồ vào hội trường.

Mỗi một đại sư đều có công cụ quen dùng của mình, lần này cho phép bọn họ mang công cụ của mình vào thi đấu.

Như thế có thể khiến các đại sư phát huy được trình độ cao nhất của mình.

Tuy nhiên nguyên liệu của lần này do hiệp hội ngọc thạch cung cấp, lúc này nguyên liệu còn chưa lấy ra, bọn họ đều không biết đề thi hôm nay là gì.

Các đại sư dự thi tất cả đều vào hội trường, vị trí của mình ngồi xuống, màn hình lớn không ngừng dõi theo các đại sư dự thi, nhiều nhất trên màn ảnh là Lý Dương.

Không cách nào khác, rất nhiều người hôm nay ở hội trường đều đơn thuần ủng hộ Lý Dương, sớm là đưa hình ảnh của người khác, những người này chắc sẽ kháng nghị.

Thời gian nửa tiếng, trong nháy mắt vụt qua.

Các đại sư dự thi cũng đều làm tốt chuẩn bị của mình, trước mặt bọn họ đều đặt các công cụ quen thuộc, ngoài máy cắt ngang, bánh răng thường thấy, còn có rất nhiều đại sư mang theo công cụ đặc biệt của mình.

Chạm trổ thành thạo trước tiên phải có công cụ sắc bén, các công cụ này đối với các đại sư chạm ngọc mà nói vô cùng quan trọng, công cụ tốt, quan hệ trực tiếp đến phát huy của bọn họ.

Giống như nhà thư pháp, bọn họ đều có bút chuyên dùng của mình, đổi sang bút khác, phát huy có chút không tốt.

Trên màn hình lớn, hình ảnh đang chiếu hiện này chính là Lý Dương.

Trước mặt Lý Dương bày đặt vô cùng đơn giản, không có máy cắt ngàng cũng không có bánh răng, chỉ có một máy cắt nhỏ và thiết bị đánh bóng, Lý Dương dùng phương pháp khắc của Ngô Côn Đao, một thanh Ngô Côn Đao đủ để ứng phó với tất cả.

Trông thấy trang bị của Lý Dương đơn giản như vậy, bọn người Hoàng Hạo cũng sững sờ một chút, trang bị của Hoàng Hạo cũng không nhiều, nhưng đủ nhiều hơn Lý Dương gấp đôi.

-Trần Lão, Lý Dương ở đó có phải chuẩn bị một chút không?

Một giám khảo già đến trước mặt Trần Vô Cực, nói nhỏ một tiếng.

Đây là nhà sưu tầm đồ ngọc rất thâm hậu, từng làm công tác trong cung, trình độ chạm ngọc của ông bình thường, nhưng thưởng thức rất tốt, làm giám khảo nói không nhất định phải có thực lực chạm ngọc tốt, nhưng thị lực nhất định phải đạt đến.

Từ trình độ chạm ngọc mà nói, có bốn người bọn người Trần Vô Cực là đủ rồi.

-Không cần, cậu ta đã chuẩn bị xong rồi!

Trần Vô Cực cười lắc đầu, ông biết vị giám khảo này vì sao nói như vậy, bất kỳ người nào hiểu nghề nhìn qua, đều cho rằng Lý Dương còn chưa chuẩn bị xong.

-Vậy được rồi!

Giám khảo này gật đầu, lập tức quay về chỗ của mình.

Trần Vô Cực làm sư phụ còn không lo lắng, bọn họ càng chẳng có lý do để lo lắng, tin tức Lý Dương có được Ngô Côn Đao hoàn toàn không tuyên truyền ra ngoài, chỉ có mấy vị tiền bối Trần Vô Cực và Hồng Lão biết được.

Hoàng Hạo ngồi trước Lý Dương sau đó, Hoàng Hạo liền trước mặt Lý Dương ngồi xong, quay đầu nhìn Lý Dương một cái.

Trong cái nhìn này còn mang theo ngưỡng mộ, anh ta biết Lý Dương vì sao chuẩn bị ít đồ như vậy, một Ngô Côn Đao có thể thay thế rất nhiều thứ, đối với đại sư chạm ngọc mà nói, Ngô Côn Đao hính là thần khi tuyệt đỉnh.

Tề Hải Dương cũng quay đầu lại, anh ta cũng ngưỡng mộ như thế.

Các đại sư chạm ngọc không biết tình hình của Lý Dương, bọn họ rất biết rõ bảo bối trong tay Lý Dương là gì, đó là thần binh tuyệt thế của Lục Tử Cương trong truyền thuyết.

Có thần khí này giúp đỡ tuyệt đối có thể tạo không ít công lao.

Trần Vô Cực lại đứng lên:

-Mọi người chuẩn bị xong rồi, thi đấu hôm này chính thức bắt đầu, hiện này, mỗi một người được phát một viên ngọc không giống nhau, sau một tiếng, các người phải dùng nguyên liệu ngọc này làm ra công cụ mà trong lòng cho rằng tốt nhất. Loại hình công cụ không hạn chế, có thể là kìm, cũng có thể là xẻng, thậm chí các công cụ chạm ngọc trong tay các người đã chuẩn bị, nói chung trong một tiếng

Các người phải làm ra công cụ tốt nhất trong lòng.

Lúc Trần Vô Cực nói có vài nhân viên công tác trước tiên đem nguyên liệu đã chuẩn bị trước đều đưa lên.

Đây là một lô ngọc Lam Điền, mỗi một khối nguyên liệu đều không lớn, cũng nặng khoảng hơn 500gr, muốn là thứ to căn bản không thể, ủy ban tổ chức sẽ không cho các đại sư này các đề thi không thể hoàn thành được.

Tuy nhiên đề mục này không đơn giản, phải khắc đồ vật là công cụ, loại hình công cụ thực quá nhiều, đơn giản khắc một cái búa nhở đó cũng là công cụ, khắc một máy móc phức tạp đó cũng là công cụ.

Còn chọn lựa như thế nào, tùy thuộc mỗi người./

Đợi sau khi mỗi người cầm nguyên liệu xong, hội trưởng bên đó bắt đầu tính giờ, thời gian một tiếng, dối với rất nhiều học đồ chạm ngọc mà nói chỉ có thể làm công tác chuẩn bị với nguyên liệu thạch, cũng chỉ có các đại sư chạm ngọc mói có thể trong thời gian ngắn như vậy làm ra được thứ mà mình muốn.

Còn lại 33 người đều là đại biểu trong đại sư chạm ngọc, đề tài rất đơn giản cũng không được, chỉ có đề thi khó một chút, mới có thể thi ra được chênh lệch trình độ của bọn họ.

Hoàng Hạo nhắm mắt lại, ba phút sau, anh ta bắt đầu tiến hành cắt với nguyên liệu ngọc, anh ta đã biết mình phải làm gì rồi./

Tề Hải Dương, Hành Khải bọn họ cũng như thế, mỗi người cầm lấy công cụ của mình, trong hội trường rất nhanh vang lên tiếng của máy móc trầm bổng.

Màn hình lớn không ngừng thay đổi, rất nhanh, màn hình lớn dứng ở đó, hình ảnh tập trung vào một người.

32 đại sư chạm ngọc đã bắt đầu công việc, thời gian một tiếng quá ngắn, cần phải nắm chắc thời gian, chỉ có một người vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.