Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 392: Chương 392: Đồ sứ biết ca hát (8)






Lúc này Lý Dương đang rất hối hận vì mình không có rời khỏi.

Sau khi giải thích vì sau mình biết bên trong có thứ khác, Lý Dương liền cùng Lý Xán Liễu Tuấn thủ sắp xếp vị trí của mấy cái chai xem thử coi có thể làm ra một âm thanh hoàn chỉnh hay không.

Ba người từ từ thay đổi vị trí, âm thanh phát ra dần dần rõ rang hơn.

Trong quá trình ba người sắp xếp thì những người khác đều gọi điện thoại cho bạn của mình để bọn họ tới nơi này xem đồ sứ biết ca hát. Thông qua việc sắp xếp vị trí có thể làm thay đổi âm thanh phát ra, đây là một món đồ sứ chưa ai từng thấy qua, nếu bỏ lỡ cơ hội này sợ là sẽ không bao giờ được thấy một lần nữa.

Có người đều tiên bắt đầu lên hệ thì sẽ có người thứ hai, một lát sau, xung quanh nhà xưởng đã có rất nhiều người chạy tới, hơn nữa còn có người nhiệt tình cung cấp thông tin này cho đài truyền hình nữa.

Từ từ, người tới càng ngày càng nhiều, lúc Lý Dương phát hiện ra thì xung quanh đã có vài chục người.

Mọi người tới đây với thái độ nữa tin nữa ngờ, nếu không phải bạn của họ cam đoan, thề thốt thì bọn họ cũng đã không đến, nhưng mà mỗi người đến đây đều bị một màn trước mắt làm sợ hãi.

Một ít nhân thậm chí còn đi tìm xung quanh xem có ail en lén đặt máy phát nhạc không, nhưng cuối cùng, bọn họ đều không tìm thấy được thứ gì cả

Thậm chí, mỗi người đều phát hiện âm thanh này thật sự là phát ra từ cái chai.

Lý Dương vốn định thu hồi cái chai rời đi nhưng những người xung quanh đều không cho hắn đi, bọn họ còn muốn nhìn cái chai này thêm một chút, ai đều hiểu được sau khi cái chai này mà bị mang đi thì sẽ được bảo vệ rất cẩn thận, lần sau cho dù có xuất hiện thì bọn họ muốn tới gần quan sát cũng không thể nào.

Đối mặt với nhiều người nhiệt tình như vậy Lý Dương cũng không tiện từ chối mà chỉ có thể đem cái bàn ra một nơi trống trãi, thuận tiện cũng có thể tiếp tục thay đổi vị trí để cho mấy cái chai có thể phát ra âm nhạc thật sự.

Lưu Cương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn xung quanh chứ không thể làm gì khác, có điều Lưu Cương cũng xem như là thông minh, hắn sớm đã báo cảnh sát, lúc báo cảnh sát hắn cũng nói rất đơn giản là nơi này phát hiện quốc bảo cực kỳ quí hiếm, bảo bọn họ nhanh chóng tới hỗ trợ.

Sau đó tin này lại rơi vào tai một chuyện gia, người này cũng nữa tin nữa ngờ bắt đầu đi tới nơi này, sau đó hắn bắt đầu gọi điện thoại cho người khác, cứ thế dẫn đến tình trạng hiện giờ, hiện tại khu xưởng này có ít nhất ba trăm người, trong đó có hơn một trăm là người của hiệp hội đồ cổ Cảnh Đức.

-Có giọng nói, nó thật sự đã phát ra giọng nói

Trong đám người có một người đột nhiên hô lên, Lý Dương và Lý Xán cộng thêm Liễu Tuấn đang di chuyển cái chai thì loáng thoáng có một giọng nữ truyền ra, âm thanh này nghe không khác gì với một giọng ca bình thường.

-Tôi cũng nghe thấy rồi, hình như là Phục Ngưu Sơn?

-Đúng vậy, chính là Phục Ngưu Sơn, cái chai biết ca hát này thật sự rất thần kỳ

Bên trong không ngừng có người kêu to, đám người Lý Dương cũng dựng thẳng tai nghe, 12 cái chai lúc này được xếp theo hình con rắn, khoảng cách giữa chúng cũng không có gì đặc biệt, có điều giọng hát rõ rang đã rõ hơn rất nhiều rồi.

Âm thanh không ngừng vang lên ngoại trừ ba từ Phục Ngưu Sơn ra thì những âm thanh khác vẫn nghe không rõ lắm.

Nghe không rõ cũng không sao, chỉ cần mấy cái chai này có thể vang lên ba từ Phục Ngưu Sơn thôi thì cũng đã là thần tích rồi, ánh mắt của mọi người đều nóng lên, mười hai cái chai này không cần nói tới niên đại, chỉ cần hiệu quả của nó thôi thì cũng đủ để cho nó có cái giá trên trời rồi.

Những cảnh sát bên trong bảo vệ mấy cái chai cũng có chút giật mình, lúc bọn họ nhận được báo cáo còn tưởng có người true chọc bọn họ, nhưng mà sau khi đi vào bọn họ mới biết đây là sự thật, việc này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Rất nhanh đã có hơn hai mươi cảnh sát đi vào nơi này triển khai công tác bảo hộ, có những cảnh sát này nên những cái chai tạm thời không có nguy hiệm gì.

Bành Vũ đột nhiên nhanh chóng đi tới, lúc đi tới đám người bọn họ mới phat hiện ra là rất khó để chen vào, lấy ra giấy chứng minh thân phận nhân viên của CCTV, lại nhờ Hướng lão và thầy Thái ra mặt, bọn họ mới có thể chen vào bên trong.

Hướng lão có danh tiếng rất lớn ở Cảnh Đức trấn, rất nhiều người đều biết ông, khi nhìn thấy Hướng lão mọi người đều tự giác nhường đường.

Còn chưa đi vao bên trong thì đám người Bành Vũ đã nghe được một âm thanh du dương, âm thanh còn mang theo sự thanh thúy của giọng một người thiếu nữ, nếu không phải đã nghe tin thì bọn họ còn tưởng là bên trong có ai đang ca nữa đó chứ.

-Hướng lão đến nhường đường cho Hướng lão vào

Khi thấy Hướng lão đến mọi người đều tự giác nhường đường, từ biểu hiện này có thể thấy địa vị của Hướng lão ở nơi này.

Mấy người rốt cuộc cũng đã đi vào bên trong, còn chưa thấy đồ sứ thì Bành Vũ đã có chút sững sốt, hắn không ngờ là Lý Dương cũng ở nơi này.

Trước đó tin đồn cũng không có nói thứ này là do Lý Dương phát hiện hơn nữa nơi này cũng không có nhiều người biết Lý Dương.

Hướng lão, thầy Thái và mấy vị chuyện gia không có chú ý tới Lý Dương, vừa đi vào bọn họ đã bị 12 cái chai hấp dẫn, bộ dáng của 12 cái chai này nhìn rất giống là đồ thời Tống, hơn nữa còn từ năm đại danh địa xuất ra, mấy thứ này trong lòng họ hấp dẫn hơn Lý Dương nhiều.

-Lý tiên sinh, sao ngài lại ở đây?

Bành Vũ hỏi Lý Dương một câu, Hướng lão và thấy Thái lúc này mới kinh ngạc ngần đầu lên nhìn Lý Dương.

-Đạo diễn Bành, Hướng lão, thầy Thái, các vị cũng bị kinh động nên đến đây à?

Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại ngay cả người của tiết mục Tầm Bảo trên CCTV cũng đã tới đây thì hắn muốn chạy càng thêm khó.

-Có thể là từ lò của Quân gia, có điều sao nó lại có thể vọng lại âm thanh thế?

Hướng lão ngẩn đầu nhìn thoáng qua Lý Dương rồi lại tiếp tục xem xét cái bình, lời của Lý Dương ông cũng không có để ý tới, toàn bộ lực chú ý của ông đã bị 12 cái chai này hấp dẫn rồi.

Thầy Thái tốt hơn ông một chút, hắn nói mấy câu với Lý Dương rồi mới quay đầu lại quan sát cái chai.

Bành Vũ cười xin lỗi nhìn Lý Dương:

-Chúng tôi nghe nói chỗ này có đồ sứ biết ca hát nên chạy tới đây xem, Lý tiên sinh, có phải là ngài nghe tin nên mới tới đây không?

-Nghe tin tới?

Lý Dương hơi hơi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu.

Lý Dương nhìn mọi người xung quanh một chút rồi lắc lắc đầu nói:

-Tôi mua được hai cái bình lớn, ngoài ý muốn phát hiện bên torng cái bình có giấu đồ, kết quả là lấy ra 12 cái chai này

Lý Dương vừa nói vừa chỉ chỉ 12 cái chai, Bành Vũ lập tức há to miệng, hắn vốn tưởng Lý Dương cũng giống như bọn họ nghe tin nên mới tới đây, không ngờ là 12 cái chai này là của Lý Dương.

-Lý tiên sinh, ý, ý của ngài là 12 cái chai này đều là của ngài?

Tim Bành Vũ đột nhiên đập nhanh hơn không ít, thấy được Ngọc Thánh ở Cảnh Đức trấn là một chuyện ngoài ý muốn, không ngờ lần này hắn lại thấy ngọc Thánh chiếm tiện nghi, hơn nữa còn là món đồ rất có giá trị nữa, đây quả thật là một tin tức đáng giá.

Lý Dương gật gật đầu, thầy Thái và Hướng lão ngẩn đầu lên không thể tin được nhìn Lý Dương.

Cái chai này không ngờ là của Lý Dương?

Đây là món đồ sứ thời Tống, hơn nữa nó còn có thể phát ra âm thanh, nó chính là quốc bảo quan trọng.

Vật như vậy cho dù xét trên mặt nào thì cũng không thua kém Trường Sinh Bát, nó và Trường Sinh Bát đều là vật quý của quốc gia, chúng thể hiện tinh thần lao động và trí tuệ, sức sáng tạo của tiền nhân.

Trường Sinh Bát đã là của Lý Duong, nhưng mà thật không ngờ những cái chai thần kỳ có thể ca hát, đẳng cấp ngang hàng với Trường Sinh Bát cũng thuộc về Lý Dương, vận may của Lý Dương quả thật là đã làm cho bọn họ ghen tị.

Thầy Thái và Hướng lão nhìn nhau rồi cười khổ lắc đầu.

Sau một hồi kinh ngạc, Bành Vũ bắt đầu tổ chức camera ghi hình, Lý Dương nhìn thấy camera quay về phía mình thì nhíu nhíu mày rồi thở dài mang kính mát lên.

Nhiều người nhìn như vậy mà không cho người của đài truyền hình quay là không thích hợp, hắn chỉ có thể quay đầu lại cố gắng che dấu bản thân hi vọng hình ảnh của mình sau này sẽ bị cắt bỏ mà thôi.

-Âm thanh này dường như là được nhắc qua trong Kỳ Vật Chí thì phải?

Thầy Thái đột nhiên nói một câu, Lý Dương, Lý Xán và Liễu Tuấn đều chăm chú nhìn hắn, Hướng lão cũng không ngoại lệ.

-Lúc tôi còn là học viên, thầy của tôi có nhắc tới một cuốn Kỳ Vật Chí. Trong đó có nhắc tới một món đồ có thể phát ra âm thanh, khi sắp xếp theo một thứ tự nhất định nào đó và có gió thì sẽ tạo thành âm thanh, có điều nhìn không quá giống với tổ hợp này

Thầy Thái giải thích một câu rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Kỳ Vật Chí trong lời hắn là một quyển sách hiện đang nằm trong nhà hắn, nó do thầy của hắn lưu lại.

Kỳ Vật Chí có giới thiệu rất nhiều thứ thần kỳ, bởi vì có vài món đồ quá mức mơ hồ, hiện giờ cũng không có phát hiện ra chúng nên thầy Thái cũng không nhớ tới, nếu không phải nhìn thấy mấy cái chai này thì chỉ sợ hắn cũng không nhớ ra.

-Có gió?

Hướng lão ngẩn đầu nhìn bốn phía, bên trong có thể nghe được một chút, nhưng âm thanh không có động lòng người như lúc trước, xung quanh đã đứng đầy người nên rất ít gió có thể lọ vào.

-Thầy thái, trên quyền sách nói tổ hợp như thế nào?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu, cái chai này do sắp xếp vị trí khác nhau mới có thể tạo thành âm thanh, đáng tiếc là Lý Dương sắp xếp lâu như vậy vẫn không có chính xác, tuy âm thanh phát ra có chút êm tai hơn nhưng vẫn còn chưa đạt tới mức hoàn mỹ.

-Để tôi thử một lần

Thầy Thái cau mày cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi mới từ từ đi lên sắp xếp mấy cái chai, phương thức đặt của hắn không giống với Lý Dương, cũng không phải là một đường thẳng mà sắp xếp thành hình Cửu Cung Bát Quái đồ, Hướng lão thì bắt đầu nhờ cảnh sát giải tán đám người xung quanh

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.