Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 391: Chương 391: Đồ sứ biết ca hát (7)






Lý Dương thay đổi khoảng cách những cái chai ra xa một chút thì âm nhạc lại thay đổi.

-Thay đổi khoảng cách của những cái chai này cũng có thể làm cho âm thanh có sự thay đổi?

Lý Xán nói một câu, trên mặt hắn ngoài sự khiếp sợ ra là sự chết lặng, 12 cái chai này hiện giờ không cần cân nhắc tới giá trị đồ cổ, chỉ nói tới công hiệu thôi thì nó cũng đã là quốc bảo, là thần khí rồi.

-Nói như vậy thì chỉ cần tìm ra vị trí thích hợp thì mấy cái chai này có thể tạo ra một thứ âm nhạc hoàn chỉnh?

Liễu Tuấn nói một câu, lời của hắn làm cho mọi người có chút sững sốt, mọi người đều bắt đầu suy nghĩ vấn đề của Liễu Tuấn.

Từ góc độ âm nhạc mà nói chỉ cần vài âm tự đơn giản cũng đã có thể trở thành một bài nhạc động lòng người rồi, nơi này lại có 12 cái chai, âm thanh phát ra hoàng toàn khách nhau, nó tương tự với 12 âm tiết, nếu như đặt đúng vị trí nói không chừng là có thể nghe rõ ràng.

-Đồ sứ như vậy hôm nay có thể nhìn thấy quả là may mắn mà

Co thể của người phụ trách kia có chút run lên, trong mắt thậm chí còn có chút hơi nước, người phụ trách này quả thật là một người làm ăn nhưng hắn cũng là người yêu thích đồ gốm. Hắn là người giao tiếp với đồ sứ cả đời, hiện tại nhìn thấy một món đồ sứ có hiệu quả thần kỳ như vậy hắn không kích động thì mới là lạ.

-Có thể nhìn thấy bảo bối như vậy thì cũng đủ rồi

Những người nhân viên xung quanh đều gật gật đầu, bọn họ có người là học viên, có người đã xuất sư, nhưng cho dù là ai thì bọn họ cũng chưa bao giờ nghe nói có một thứ đồ sứ có biểu hiện thần kỳ như vậy.

-Lý, Lý huynh đệ, sao cậu biết bên trong có bảo bối?

Ông chủ Trương cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, hắn hỏi Lý Dương một câu. Hiện tại hắn đã rất hối hận, nếu như hắn biết bên trong có một thứ thần kỳ như vậy dừng nói là một khối Thủy Tinh Chủng nhỏ, cho dù là Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục hắn cũng không bán.

Vụ mua bán này hắn đã thiệt thòi lớn.

Vấn đề của ông chủ Trương làm cho hai người Lý Xán và Liễu Tuấn ngẫn đầu lên nhìn chằm chằm vào Lý Dương, chuyện cái bình biết hát mọi người đều đã nghe qua, cũng có rất nhiều người đều gặp qua, nhưng không có ai nghĩ tới việc bên trong nó còn có thứ khác. Lý Dương vừa mới nghe chuyện này, thậm chí cũng chưa nghe thấy âm thanh của cái bình lần nào mà có thể biết được bên trong có thứ khác, nếu nói bọn họ không nghi ngờ việc này thì chỉ là gạt người mà thôi.

Lão thái, người phụ trách xưởng gốm, thậm chí còn có Lưu Cương cũng ngơ ngác nhìn Lý Dương.

Biểu hiện bây giờ của Lý Dương rất kỳ lạ làm cho mọi người rất hoài nghi, bọn họ rất muốn biết làm sao Lý Dương lại biết được bên trong có thứ khác.

Lý Dương liếc mắt nhìn mọi người một chút rồi lắc lắc đầu nói:

-Kỳ thật tôi cũng không dám xác định thứ này có gì đó bên trong, nhưng mà khi nghe lão Thái kể chuyện này thì tôi có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này nói cho tôi biết chuyện cái bình này không phải là đơn giản như vậy

-Sau khi ăn cơm xong, tôi cẩn thận nhìn cái bình, lúc ấy bên trong có chứa nước, nhìn vào bên trong tôi thấy được nó có những vết nứt, ngay lúc đó tôi cảm thấy bên trong những khe nứt này có cái gì đó

Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dương, Liễu Tuấn và Lý Xán đều giật mình, Lý Dương nói vậy có thể giải thích được, nhưng lời giải thích này có chút gượng ép, bên trong giới đồ cổ cũng có trường hợp dùng trực giác để tìm bảo bối, nhưng chỉ trên phương diện đồ cổ mà thôi, trên phương diện đồ hiện đại thì chưa bao giờ có.

Nhìn thấy mọi người không tin Lý Dương lắc đầu nói

-Trên thực tế, tôi có một nghiêng mục thời dân quốc cũng được tìm thấy bằng cách như vậy, sau khi nhìn thấy cái bình này tôi lập tức liên tưởng tới cái nghiêng mực, cho nên tôi đánh cuộc một lần, vận mai của tôi từ trước tới nay luôn rất tốt, lần này tôi lại là người thắng cuộc

Lý Dương nói, Lý Xán và Liễu Tuấn đều giật mình, trước đó Lý Dương nói rất gượng ép, đoạn cuối còn nói một cách rất mơ hồ

Nhưng khi biết Lý Dương từng có một món tìm được bằng cách hư vậy thì liên tưởng lại cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Cho dù là ai đã từng kiếm tiện nghi thì khi gặp lại một trường hợp tương tự thế cũng sẽ liên tưởng, có điều người giống như Lý Dương thì không nhiều, thứ hắn chiếm tiện nghi toàn là vật có giá cao cả.

Mọi người xung quanh yên lặng gật gật dầu, Lý Dương cảm thán đồng thời nghĩ phải mau chóng lái cái nghiêng mục ra mới được. Trong biệt thự của hắn chỉ có hắn và Lưu Cương, Lưu Cương thì không biết đồ cổ nên hắn cũng chưa từng chứ ý tới cái bình ka, không cần lo lắng lời nói dối này bị tiết lộ.

... ... ... ...

Cung Văn Hóa Cảnh Đức trấn đang thu hình tiết mục “Tầm Bảo” của đài truyền hình trung ương, chuyện ngòi ý muốn buổi sáng làm cho Hướng lão có chút không vui, nhưng tiết mục thì vẫn phải tiếp tục thực hiện, người của đài truyền hìh không có thời gian để đợi ông.

Nội dung tiết mục là chọn ra hai món đồ sứ để chuyên gia giám định.

Nói như vậy là việc thu hình sẽ tiến hành cùng một lúc, Bành Vũ là đạo diễn nên phải quan sát cả hai bên, cũng may là quá trình quay rất thuận lợi, hơn nữa còn có một vị phó đạo diễn đi theo nên hắn chỉ cần ngồi ngoài làm tổng chi huy là được.

Một người hơn hai mươi tuổi đi tới chỗ Bành Vũ, hắn nhỏ giọng nói: "Đạo diễn, vừa rồi bên ngoài truyền tới một tin tức ở một nhà xưởng có một người mang theo hai cái bình rất thần kỳ, bên tron cái bình có những cái chai có thể ca hát, có mấy vị chuyên gia không muốn tham gia quá trình xem xét mà muốn đi đến đó xem sự thật là như thế nào "

Người trẻ tuổi vừa nói xong lập tức làm cho Bành Vũ ngồi thẳng người dậy, hắn nghi ngờ hỏi:

-Nhiều người muốn đi lắm ư?

-Rất nhiều, đã có năm sáu người rời khỏi, mọi người còn lại đều có chút do dự, nếu không phải có người ngăn lại thì số người đi có thể lên tới một nữa

-Đi một nửa, việc này không thể được

Bành Bũ đứng lên, mỗi kì tiết mục đều có hơn mười vị chuyên gia tiến hành xem xét và bình phẩm những vật phẩm.

Đi hơn một nữa thì tiến độ công việc sẽ chậm lại rất nhiều, tứ đó kinh phí sẽ tăng lên.

Không thể hoàn thành tiết mục dựa theo sự sắp xếp ban đầu thỉ những chuyên gia không có trách nhiệm, nhân viên công tác cũng không có trách nhiệm, người chịu trách nhiệm lớn nhất chính là đạo diễn hắn, cho dù ảnh hưởng không thể làm lung lai vị trí đạo diễn của hắn thì cũng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt về hắn trong lòng ban lãnh đạo đài truyền hình.

-Đúng vậy, ngài nên tự mình đi xem một lần

Người trẻ tuổi lập tức gật gật đầu rồi nói, Bành Vũ cũng không do dự nữa, hắn lập tức đi ra ngoài, quả nhiên, người ở nơi chờ giám định bảo vật còn không nhiều, với số người này không biết là có thể hoàn thành tiết mục hay không nữa.

-Xin lỗi, tôi đi trước, nghe nói là có đồ sứ biết ca hát, hơn nữa còn phát ra âm thanh thật sự nữa

Một chuyên gia sau khi nghe điện thoại xong liền nói với người bạn bên cạnh một tiếng sau đó xoay người rời khỏi.

-Khoang, khoang, tôi cũng đi

Người bạn kia thu dọn một chút rồi cũng đi khỏi, Bành Vũ cũng không có ngăn lại, hai người kia cũng đã rời khỏi, nếu không đi, đồ tốt như vậy sẽ không thể thấy được.

-Đạo diễn, làm sao bây giờ?

Nhìn những người còn lại cũng rất muốn đi xem, người trẻ tuổi vội vàng hỏi một câu, hiện tại đã đi hơn mười người, chỉ với những người trước mặt này thì cũng không đủ để hoàn thành tiết mục.

-Ông trời của tôi ơi, cái chai này thật sự là phát ra âmthanh, lão nhị nhà tôi gọi điện thoại tới bảo tôi nhanh chóng chạy qua, ta đi xem trước, mọi người ở lại nhé

Lại có một người nghe điện thoại xong liền rời khỏi, lần này Bành Vũ cũng tiến lên ngăn cản, thực đáng tiếc là người ta căn bản không có nghe lời hắn nói, giám đốc thì có rất nhiều người để tuyển chọn, nhưng loại đồ sứ biết ca hát này nếu lần này không đi xem thì chưa chắc lần sau đã được xem.

Một lát sau, nơi này lại có mười mấy người đi khỏi, lúc này, Bành Vũ rốt cuộc cũng phát hiện là có việc lớn xảy ra.

Đồ sứ biết ca hát, lại có nhạc điệm, còn có tiếng ca của người thật, thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mả thôi, lúc vừa mới nghe ý thì ý tưởng đầu tiên trong đầu Bành Vũ là không tin.

Nhưng mà nhiều người như vậy đều đã rời khỏi, hơn nữa còn gọi bạn của mình tới đó làm cho Bành Vũ cũng có chút do dự.

Nhìn về một vài người ít ỏi còn lại trong phòng, Bành Vũ cắn chặt răng rồi đưa ra quyết định.

Tiết mục tạm dừng thu hình, gọi tất cả nhân viên và chuyên gia đi xem đồ sứ biết ca hát, nếu thực sự có một món đồ sứ thần kỳ như vậy thì tiết mục lần này sẽ có một thứ ngoài ý muốn. Nếu không có thì cũng có thể gọi mấy vị chuyên gia trở về rồi tiếp tục thu hình, có điều thời gian có chút chậm trễ

Tăng ca, dù sao thì so với thất bại cũng còn tốt hơn nhiều.

Bành Vũ là một người có năng lực, có khí phách, trẻ như vậy mà hắn đã là một đạo diễn trong một tiếc mục quan trong của CCTV, nếu hắn không có năng lực thì không thể nào leo lên chiếc ghế này.

Sau khi quyết định Bành Vũ lập tức thông báo cho mọi người, mấy vị chuyên gia sau khi nghe tới việc này liền lắc lắc, đầu, bọn họ không tin là lại có đồ sứ biết hát nhưng bọn họ cụng không phản đối việc tới xem thứ này, nói thật ra thì torng lòng bọn họ cũng đang rất tò mò về nó.

Thu thập mọi thứ, mang theo thiết bị, mấy vị chuyên gia đều lên xe bus đi tới xưởng đồ gốm.

Cung Văn Hóa nằm ở phía Tây Cảnh Đức Trấn, từ nơi này tới xưởng đồ gốm cũng không xa, xe còn chưa tới xưởng đồ gốm thì mọi người đã thấy không ít người chạy tới hướng đó, hơn nữa bên ngoài còn có không ít cảnh sát.

Nhìn thấy mọi thứ, Bành Vũ cũng cảm thấy rất chấn động, hắn cảm thấy làn này mình đi là rất đúng, nói không chừng là đồ sứ biết ca hát thật sự có tồn tại. Nếu thật sự có thể thu hình thứ này thì tiết mục kỳ này sẽ có rất nhiều người xem, thành tích của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Ngừng xe, nói chuyện vài câu với những chuyên gia, bành Vũ lập tức dẫn tỗ làm phim đi vào, xưởng đồ gốm không lớn, hiện giờ bên trong đã tập trung hơn trăm người. Sâu bên trong càng có thêm nhiều người, hơn nữa còn có người mang theo camera đang không ngừng quay, xem ra đài truyền hình Cảnh Đức cũng đã tới đây.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.