Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 386: Chương 386: Đồ sứ biết ca hát (2)






Dưới hình ảnh lập thể, từng cái chai đều có một chút không giống nhau.

Lý Dương đột nhiên có một ý tưởng, hắn dựa vào hình ảnh lập thể khống chế sắp xếp vị trí của mười hai cái bình, vốn nghĩ không thể thành công nhưng không ngờ mười hai cái chai này lại từ từ sắp xếp thành một đường thẳng.

Sau khi xếp thành một đường thẳng, những cái chai này càng dễ dàng quan sát.

Lý Dương kinh ngạc phát hiện mười hai cái chai này không giống nhau, mỗi cái đềukhông đồng dạng, cái lớn nhất cao hơn cái nhỏ nhất tới một đoạn.

Nhìn mười hai cái chai này, Lý Dương lại có một ý nghĩ, cái chai lại theo ý nghĩ của Lý Dương sắp thành một hàng, sau khi sắp xếp xong Lý Dương cảng thêm ngạc nhiên.

Mười hai cái chai này sắp xếp từ cái lung nhất cho tới cái cao nhất thì sự chênh lệch giữa từng cái đều giống nhau.

Sự chênh lệch này trong hiện thực không thể nào phát hiện được, cũng chỉ có Lý Dương dưới năng lục đặc thù mới có thể nhìn thấy mà thôi.

Lý Dương đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, hắn lập tức thu hồi năng lực đặc thù rồi dùng sức lắc lắc đầu.

Năng lực đặc thù đã cò thể không chế tự do, nhưng mà sự tiêu hao của nó cũng đã tăng lên rất nhiều, trước kia có thể liên tục sử dụng một giờ, nhưng mà sau khi có thể khống chế thì mười phút cũng không chịu được, có lợi thì phải có hại, đối với việc này Lý Dương cũng không có ý gì.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua hai cái bình, Lý Dương lại bắt đầu nhớ lại những chỗ không giống nhau vừa rồi.

Ngoại trừ chiều cao không giống thì hình thể của những cái chai này dường như cũng có chút khác nhau, tạo hình của chúng thì giống nhau nhưng độ dài thì lại khác nhau.

Chỗ khác nhau này dường như cũng co chút quy tắc, cụ thể thế nào thì cần phải quan sát thêm mới có thể thấy rõ.

Đáng tiếc là bây giờ không thể nào dùng năng lực đặc thù được nữa mà chỉ có thể chờ một lát để cơ thể hồi phục lại thì mới có thể tiếp tục quan sát.

Trên thực tế, mỗi một loại đồ sứ đều không có hai thứ nào hoàn toàn giống nhau, những chênh lệch này căn bản không tính là gì, người cổ đại đều chế tác thủ công, có chút chênh lệch cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Có điều Lý Dương có loại cảm giác sự chênh lệch của 12 cái chai này không phải tự nhiên mà có mà là do người cố tình làm nên, nếu Lý Dương đoán đúng thì người làm ra 12 cái chai này thật sự là rất giỏi, chênh lệch nhỏ như vậy mà cũng có thể làm ra, sự chênh lệch còn chia đều như thế, người này tuyệt đối là một đại sư.

Nghĩ đến đây, tim Lý Dương đập nhanh hơn không ít, với 12 cái chai này hắn càng thêm hiếu kỳ.

-Lý ca, anh nói thứ đồ gốm biết hát có là thật hay không?

Lưu Cương đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu, hắn cũng đã nhìn nhiều lần hai cái bình, nhưng nhìn hoài thì cũng không thấy có chút khác biệt nào.

-Bây giờ còn khó mà nói, có điều tôi cảm thấy nó có một bí mật gì đó

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu, bên trong có cái gì Lý Dương biết rất rõ, thực đáng tiếc là bây giờ hắn không thể nói ra, nếu nói ra thì Lý Dương sẽ trở thành chuột bạch ngay, có thể nhìn thấu bên trong đồ vật có cái gì đoán chừng toàn thế giới chỉ có một mình hắn, nếu để lộ chuyện này thì sau này hắn muốn sống yên thân cũng không được, không bị đem đi nghiên cứu thì cũng đã tốt lắm rồi.

-Ông chủ Lý, ông chủ Trương của nhà hàng đã trở lại

Lúc này mới hơn một giờ thôi, khi nghe lão Thái nói vậy Lý Dương vội vàng đứng lên, ông chủ khách sạn trở về sớm một chút cũng tốt, với mấy thứ này Lý Dương càng nhìn càng tò mò, hiện hắn hận không thể lấy 12 cái chai ra nhìn một chút xem bên trong có cái gì.

Ông chủ Trương là một người hơn 40 tuổi, dáng hơi béo, hắn đã mở nhà hàng này được mười năm rồi.

Ban đầu là một tiệm bán đồ ăn vặt, bây giờ là một nhà hàng lớn, ông chủ Trương này xem như là một người tài hoa, mới nhìn thì hắn cho người ta một cảm giác hắn là người rất khôn khéo.

-Thật vậy chăng, mới vừa giải ra, thật tốt quá, cậu giữ lại cho tôi, tôi đang ở torng tiệm, chờ tôi lấy đồ rồi sẽ qua ngay, cao cấp Băng Chủng a, cho dù thế nào thì cũng phải giữ lại cho tôi

Lý Dương mới vừa đi qua liền tạm dừng lại, ông chủ Trương đang nói điện thoại, lúc nói hắn còn đi ngang qua người Lý Dương.

-Tiểu Vương, đem cái bao của tôi tới đây, tôi có chuyện cần đi ra ngoài, có ai tìm thì gọi điện thoại cho tôi, không, nói là tôi đã đi công tác rồi

Ông chủ Trương nói một câu rồi cầm cái bao sau đó vội vàng ra ngoài, trên mặt lý Dương hiện ra nụ cười thản nhiên.

-Ông chủ Trương, xin chào

Lúc ông chủ Trương này đi qua bên người Lý Dương, Lý Dương đột nhiên gọi hắn lại, ông chủ Trương quay đầu lại nhìn lý Dương rồi nhìn những người bên cạnh, sắc mặt rất là nghi hoặc.

-Các người là?

-Xin lỗi, vừa rồi nghe ông chủ Trương nhắc tới cao cấp Băng Chủng, nói vậy ông chủ Trương cũng là người yêu ngọc nên tôi không nhịn được gọi ông lại, tôi muốn cùng ông tham khảo một chút

Lý Dương mỉm cười nói một câu, vừa rồi lúc ông chủ Trương này nói tới cao cấp Băng Chủng thì trên mặt hiện ra nụ cười vui sướng, Lý Dương cũng là người ham mê ngọc, bên cạnh cũng có rất nhiều người như thế nên biết rất rõ nụ cười này có ý nghĩa gì.

-Đúng vậy, tiểu huynh đệ cũng thích ngọc a, có điều tôi không có thời gian, có một khối ngọc chờ tôi đi thu, nếu chậm chân thì sẽ không còn nữa, sau khi trở lại chúng ta sẽ nói chuyện

Ông chủ Trương cười cười nhìn Lý Dương rồi nói, nói xong còn muốn đi ra ngoài, từ đó có thể thấy được sứ hấp dẫn của khối Phỉ Thúy này.

-Khoang khoang, ông chủ Trương

Lý Dương vội vàng ngăn hắn lại, nếu để hắn đi như vậy thì chuyện hai cái bình coi như xong.

-Tiểu huynh đệ, cậu còn có chuyện gì? Tôi thật sự là có việc gấp, người bạn của tôi vừa giải ra khối Băng Chủng nên kêu tôi tới, tới chậm là mất phần đó

Ông chủ Trương có vẻ sốt ruột, cao cấp Băng Chủng là loại có thể gặp chứ không thể cầu, lần này khối Băng Chủng kia còn bị chia thành vài khối nhỏ, khối nhỏ nhất có thể làm thành một mặt dây chuyền. Vừa nghe tin tức này hắn lập tức muốn chạy tới để mua một khối về làm dây chuyền đeo.

-Đừng lo, ông chủ Trương, tôi có một khối Phỉ Thúy rất tốt, ông có muốn nhìn xem một chút không?

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, may mắn là mấy khối Thủy Tinh Chủng giải ra rải rác Lý Dương không có bán đi. Trừ lần đó ra trên tay Lý Dương còn có một khối Băng Chủng Lam Hải trị giá hơn 3000 vạn, có điều đem thứ này ra trao đổi thì hắn có chút đau lòng, lấy một khối Thủy Tinh Chủng ra thì Lý Dương lại không tiếc gì.

Một khối Thủy Tinh Chủng nhỏ cho dù chỉ làm ra một mặt nhẫn thì cũng đã có giá hơn 70 vạn, so với cái bình mà nói thì đã có giá cao hơn rất nhiều, hơn nữa người này là người yêu ngọc, đối với hắn Thủy Tinh Chủng của Lý Dương còn tốt hơn hai cái bình này nhiều.

-Phỉ Thúy rất tốt, tiểu huynh đệ, tôi thật sự không có thời gian nói chuyện phiếm, cậu không cần phải giỡn với tôi?

Ông chủ Trương rất nghi ngờ nhìn Lý Dương rồi lại nhìn thời gian sau đó lại muốn ra ngoài.

-Thật sự có, là Thủy Tinh Chủng, chẳng lẽ ông không muốn xem sao?

Lý Dương lại nói một câu, ông chủ Trương vừa định ra ngoài thì đã ngừng lại, hắn dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Lý Dương.

Cao cấp Băng Chủng tốt nhưng vẫn còn thua kém Thủy Tinh Chủng một chút, đầu năm nay tất cả Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy đều đã bị các công ty lớn lũng đoạn, muốn mua cũng không mua được, chỉ có thể mua hàng thành phẩm.

-Cậu thật sự có Thủy Tinh Chủng?

Ông chủ Trương hoài nghi hỏi một câu, Lý Dương lập tức gật gật đầu, Thủy Tinh Chủng của hắn nằm trong cá bao Lưu Cương đang giữ, những thứ này Lý Dương định đem bán cho An Thị, nếu bọn họ cho giá thích hợp thì hắn sẽ bán.

Bởi vì đang vội nên số Phỉ Thúy này vẫn còn mang trên người, lúc này Lý Dương lại cảm thấy may mắn vì không có bán nó đi, nếu không thì hôm nay không có cái gì để hấp dẫn ông chủ Trương rồi.

-Đương nhiên, nơi này không quá tiện, chúng ta vào bên trong được không?

Lý Dương tùy ý chỉ một gian phòng, ông chủ Trương kia do dự một hồi, lại nhìn di động, hắn dùng sức cắn răng rồi gật mạnh đầu.

Ông chủ Trương lựa chọn tin tưởng Lý Dương, trên người Lý Dương có một khí chất đặc thù làm cho hắn hiểu được Lý Dương không phải là người trẻ tuổi bình thường, nếu không thì vừa rồi hắn cũng sẽ không nói chuyện với Lý Dương, người như Lý Dương đã ngăn mình lại thì không cần thiết phải nói dối.

Huống hồ, cho dù là nói dối thì hắn rời khỏi vẫn còn kịp, người bân kia của hắn báo cho hắn đầu tiên, hơn nữa chỗ đó cách chỗ này cũng không xa.

-Tiểu huynh đệ, cậu mau lấy khối Thủy Tinh Chủng ra đi?

Mới vừa vào phòng, ông chủ Trương lập tức kêu lên, Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, hắn có thể hiểu được tâm trạng của người này. Có điều người này càng sốt ruột thì hắn càng yên tâm, hai cái bình, không, phải nói là 12 cái chai kia đã cách hắn không còn xa nửa.

-Lưu Cương, lấy Thủy Tinh Chủng của chúng ta cho ông chủ Trương xem một chút đi

Phỉ Thúy đều ở trên người Lưu Cương, số Phỉ Thúy này nằm trên người Lưu Cương thì an toàn hơn trên người hắn nhiều, những viên Phỉ Thúy này cũng không lớn, một cái túi nhỏ là có thể đựng đủ rồi. Khối Băng Chủng Lam Hải kia lớn hơn một chút nên hắn cố ý đặt riên một bao, có điều dù sao thì cũng chỉ nặng hơn một chút mà thôi, chút sức nặng này đối với Lưu Cương không có nghĩa lý gì cả.

Cái túi nhỏ được Lưu Cương đem ra, những viên Thủy Tinh Chủng bên trong đều được đặt rãi rác trên bàn, cái túi đặt Băng Chủng Lam Hải Lưu Cương cũng không có lấy ra, Lý Dương nếu chỉ nói Thủy Tinh Chủng thì Băng Chủng không cần thiết phải lấy ra

-Thủy Tinh Chủng, thật sự là Thủy Tinh Chủng

Ngay khi Phỉ Thúy xuất hiện thì hai mắt ông chủ Trương mở to ra, bàn tay hắn run rẫy cầm lấy một khối Thủy Tinh Chủng, khối Thủy Tinh Chủng này không lớn lắm nhưng làm ra một mặt nhẫn là không thành vấn đề. Đây dù sao cũng là Thủy Tinh Chủng, cho dù chỉ là mặt nhẫn thì giá trị cũng cao hơn mặt dây chuyền bằng Băng Chủng nhiều.

Ông chủ Trương là người biết hàng, lúc đầu hắn vốn đang nghi ngờ, nhưng mà khi thấy những viên Phỉ Thúy hày thì hắn biết tên tiểu tử trước mặt này cũng không có lừa hắn.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.