Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 174: Chương 174: Đồ cổ Vân Châu






Bên phía Thượng Hải phái tới một chiếc xe buýt hào hoa, cộng thêm mấy người của Thượng Hải tới đón, bọn họ tổng cộng cũng mười mấy người, một chiếc xe buýt thì thừa chỗ ngồi.

Lên xe không bao lâu, Ngô Hiểu Lỵ liền nói chuyện cùng Liễu lão và Chu lão, một cô gái nhỏ tuổi mà yêu thích đồ cổ như Ngô Hiểu Lỵ bọn họ rất là thích. Cũng rất kinh ngạc vì Ngô Hiểu Lỵ còn trẻ như vậy mà có kiến thức nhiều như vậy. Dĩ nhiên, bọn họ không so sánh Ngô Hiểu Lỵ với Lý Dương, Lý Dương là một quái nhân, hai người đã coi Lý Dương cùng cấp bậc với mình rồi.

Lý Dương không nghĩ tới chính là, Chu lão và Liễu lão đều biết ông ngoại của Ngô Hiểu Lỵ - Lưu Tuyết Tùng, lúc còn trẻ bọn họ còn cùng nhau bàn đồ cổ. Điều này làm cho hai vị lão nhân lại càng có duyên nói chuyện với Ngô Hiểu Lỵ, trên đường đi Lý Dương cũng bị bọn họ bỏ rơi, chỉ có người phụ trách cẩn thận chăm sóc Lý Dương, thỉnh thoảng hỏi chút vấn đề .

Thượng Hải hào hoa hơn so Bắc Kinh nhiều, nơi bọn Lý Dương vào ở chính là một khách sạn năm sao tiếng đích khu Từ Hối. Hơn nữa phòng chuẩn bị cho ba vị chuyên gia đều là cao cấp, buổi trưa người Thượng Hải cũng không dám tới quấy rầy, để cho mấy vị chuyên gia có thể nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị ngày mai giám định ngọc cổ.

Ngồi máy bay cho tới trưa, Liễu lão và Chu lão đều có chút mệt mỏi , đến khách sạn ăn bữa trưa đơn giản rồi đi nghỉ ngơi, tinh thần Lý Dương khá hơn một chút so với hai vị lão gia, nhưng nhàm chán quá hắn vẫn đi ngủ một lát, buổi sáng qua đi nhanh, mọi người đều hơi buồn ngủ.

Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Liễu lão mới phái người tới hỏi Lý Dương có muốn cùng hai người bọn họ ra ngoài đi dạo một chút hay không.

Hai vị lão chuyên gia tin Lý Dương tất nhiên sẽ không từ chối, huống chi nơi hai vị lão gia muốn đi chính là khu đồ cổ Vân Châu nổi tiếng Thượng Hải, chắc chắn Lý Dương cũng rất là tò mò. Thượng Hải là thành thị bậc nhất trong nước, nhưng văn hóa còn kém Bắc Kinh một chút, không biết điều này sẽ ảnh hưởng đến đời sống văn hóa đồ cổ như thế nào.

Khu đồ cổ Vân Châu cũng ở khu Từ Hối này, khoảng cách từ khách sạn đi cũng không xa, bọn Liễu lão cũng không ngồi xe, từ từ đi tới Vân Châu, đi chừng hai mươi phút đã đến, lần đầu tiên nhìn thấy khu đồ cổ lớn nhất Thượng Hải, Lý Dương không khỏi bất ngờ.

Không giống với Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, Vân Châu là một tòa nhà chín tầng, cửa hàng đều ở bên trong, nơi này giống như một khu thương mại hơn, nếu không có tấm áp phích bắt mắt phía ngoài đích, sợ rằng cũng không nghĩ nơi đây có liên quan đến đồ cổ.

Ngoài Vân Châu, còn có mấy phố đi bộ nhỏ, ban ngày những đường phố này rất an tĩnh, vừa đến chạng vạng thì có không ít người bày bán ở chỗ này, cho đến rất khuya mới trở về. Những sạp bán kiểu này không giống chợ trời, giống Phan Gia Viên, là nơi kiếm tiền của một số người buôn bán nhỏ.

Ngay cả hai ngày nghỉ ban ngày ở nơi này cũng sẽ bày đầy sạp bán, tạo thành một phong cảnh đặc biệt.

- Tiểu Lý, các cậu là muốn đi cùng chúng ta hay là đi xem một mình?

Vừa tới cổng vào Vân Châu, Liễu lão cười híp mắt hỏi Lý Dương một câu.

- Tôi muốn đi xem trước một chút, lát nữa quay lại tìm các ngài.

Lý Dương suy nghĩ xong liền lắc đầu, hắn có năng lực đặc biệt, có thể phân biệt niên đại và thật giả của đồ cổ. Nhưng dù sao kiến thức về đồ cổ không nhiều lắm, không sánh bằng hai vị lão chuyên gia chân chính, đi theo hai vị lão chuyên gia thỉnh thoảng bị hỏi mấy câu, còn không bằng một mình đi xem.

- Tốt lắm, đi một lát rồi nhớ liên lạc với chúng ta.

Liễu lão khẽ cười một tiếng, Lý Dương muốn tách ra cũng không ngoài suy nghĩ, người trẻ tuổi cùng đi với bọn họ, người trẻ tuổi năng động. Hắn và Chu lão tới nơi này quá nhiều, chỉ biết đi mấy cửa hàng quen cũ rồi ngồi một chút, như vậy còn không bằng tách ra, để cho Lý Dương tự mình đi tìm hiểu.

Sau khi tách ra với Liễu lão, Lý Dương cùng Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ vào khu đồ cổ.

Rải rác tầng một Vân Châu là các gian hàng có diện tích tựa như Phan Gia Viên, mỗi quầy xây dựng lên một gian hàng nhỏ, bày đầy các loại đồ nghệ thuật.

Những thứ đồ này cũng chỉ có thể xưng là đồ nghệ thuật, Lý Dương không cần năng lực đặc biệt cũng biết bên trong sẽ không hơn lần đầu tiên đi Trịnh Châu xem đồ cổ, khi đó Lý Dương nhìn cái gì cũng giống nhau.

Nói thực, nơi này và khu đồ cổ ở Trịnh Châu cũng thật có chút giống nhau, chẳng qua là lớn hơn nhiều so với Trịnh Châu, tầng một cũng không phải thuần túy là các gian hàng.

Trong các gian hàng, tượng Phật bằng đồng và các tác phẩm điêu khắc chiếm đa số. Loại vật phẩm này dễ làm giả nhất, cộng thêm hàng gia truyền cũng không ít, người thích, sẽ lập tức mua về.

Lý Dương cắm đầu vào các gian hàng, Liễu lão cùng Chu lão đều cười khẽ lắc đầu, hai người cùng nhau ngồi thang máy lên tầng bảy, từ tầng bảy trở xuống bọn họ căn bản không nhìn .

- Đi qua đừng bỏ lỡ, tất cả đều là đồ Minh Thanh, cậu mua về nhất định mua được nhà, cưới được vợ.

Chưa đi được mấy bước, một chủ hàng hét lên, thiếu chút nữa khiến Lý Dương té xỉu trên mặt đất, người này thật đúng là lớn giọng. Tất cả đều là đồ thời Minh Thanh, hắn cho hắn là Vinh Bảo Trai hay sao, cho là cửa hàng chuyên bán đồ cổ của Vinh Bảo Trai cũng không dám nói khoác lên đến vậy.

- Người anh em, cậu thấy cái bình Thanh Hoa này như thế nào? Niên đại khá, giá tiền vừa phải, mua được cậu nhất định sẽ kiếm lớn.

Thấy Lý Dương dừng lại nhìn gian hàng của mình, ông chủ này lập tức nhiệt tình giới thiệu cho Lý Dương, Ngô Hiểu Lỵ cười khổ lắc đầu một cái, không ngờ bán đồ cổ lại còn có tuyệt chiêu này.

- Nói thật với anh vật này quả thật là đồ quý, chiếc bình này không phải là vật mang lại may mắn, tuyệt đối phải là quốc bảo.

Lý Dương than nhẹ một tiếng, chỉ vào cái bình kia lắc đầu nói, ánh mắt người bán hàng sáng lên, vội vàng gật đầu theo:

- Người anh em, cậu nói quá đúng, nhãn lực của cậu thật không tệ, nhìn ra những điều này, loại Thanh Hoa này vốn có hai chiếc, bây giờ chỉ có một cho nên giá trị mới rớt xuống, nếu là một đôi ở đây, thật sự là quốc bảo rồi.

Lý Dương nhìn người bán hàng một cách kỳ quái, cái này mà là hàng thật á, mình nói ngược mà hắn lại nghe không hiểu .

Ngô Hiểu Lỵ bây giờ không nhịn nổi nữa, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:

- Anh không hiểu ý của hắn, ý của hắn là nếu đúng như anh nói có loại Thanh Hoa, đây thực sự là quốc bảo, anh nghĩ một chút, Thanh Hoa là đồ thế kỷ mười sáu, đây lại là đồ có sử dụng axit mạnh ở thế kỷ mười chín, không phải là quốc bảo thì là cái gì?

Sắc mặt người bán hàng đột nhiên cứng đờ, axit mạnh là một chất hóa học, có tính chua hỗn hợp, hơn nữa có độc tính mạnh.

Chất hóa học này bình thường dùng trong hàn nhiệt, nhưng mấy năm gần đây có không ít người làm giả dùng axit mạnh bắt chước các loại đồ cổ Thanh Hoa, loại đồ này với người mới vào nghề mà nói thoạt nhìn giống như là thật, nhưng chỉ cần người hiểu một chút, nhìn qua là có thể nhìn ra bí mật trong đó, là một thủ đoạn làm giả rất tinh vi.

- Mỹ nữ, cứ nói đùa.

Một phút sau, người bán hàng này mới lắc đầu nói một câu, ngay sau đó không để ý tới bọn Lý Dương nữa. Bọn Lý Dương có thể nhìn ra là axit mạnh thì đã là khách lâu năm, không phải là mục tiêu của hắn.

Lý Dương lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Ngô Hiểu Lỵ, hắn cũng không có bất kỳ hứng thú gì ở đây, ý hắn nói đồ này là hàng nhái, hơn nữa tài nghệ làm giả không được tốt.

Đi men theo con đường, sau khi nhìn những thứ đồ của các gian hàng này, Lý Dương thất vọng lắc đầu, cũng có vài món đồ thật, nhưng giá trị đều không phải là cao, thậm chí không đáng để sưu tầm.

- Ở đây thật ra thì chủ yếu nhất là rèn luyện nhãn lực, khi còn bé ông ngoại công tôi đưa tôi đến Trịnh Châu rất nhiều lần, quan sát từng gian hàng một, đồ giả đã thấy nhiều, dĩ nhiên là có thể nhận ra.

Ngô Hiểu Lỵ cũng lắc đầu, đứng ở bên cạnh Lý Dương, nhẹ giọng nói. Thấy cảnh náo nhiệt này, cô lại nghĩ tới khi còn bé ông ngoại mang mình đến những nơi thế này.

Lý Dương kinh ngạc nhìn Ngô Hiểu Lỵ, lập tức gật đầu nói:

- Cô nói cũng đúng, đã thấy nhiều, nhãn lực tự nhiên sẽ được nâng cao, chúng ta tới là để học tập, cũng không phải là tới săn đồ, đi thôi, tiếp tục xem.

Bây giờ Lý Dương cần nhất chính là thực tế, bất kể thiệt giả đều muốn thực tế, những thứ kia là đối tượng thực tế tốt nhất đối với Lý Dương. Vừa rồi Lý Dương có chút thất vọng, nhưng một câu nói của Ngô Hiểu Lỵ cũng làm cho hắn nghĩ được thông suốt. Nếu hắn tới học tập, thiệt giả cũng không sao.

Vòng vèo mấy vòng, Lý Dương cũng đã thấy mệt. Nhưng mấy vòng này không phải là vô ích. Ngô Hiểu Lỵ đang cầm trên tay một mòn đồ, cô tốn ba trăm tiền mua nó, cái ấn chương này có giá thực tế khoảng hai ngàn, coi như là Ngô Hiểu Lỵ kiếm được một chút .

- Lên tầng hai.

Nhìn nửa tầng một còn lại chưa đi, Lý Dương không nhịn được thở dài , đồ giả đã thấy nhiều cũng chán, học được cũng không ít.

Ngô Hiểu Lỵ không có ý kiến, những thứ đồ này đúng là có thể rèn luyện nhãn lực, nhưng giống như cá độ vậy. Nếu ngắm hết đồ trong tầng một này, hôm nay bọn họ đừng mong nhìn thêm những thứ khác, đoán chừng mọi người đã choáng váng đầu óc, hoa mắt rồi.

Tầng hai rất giống phố đồ cổ ở Trịnh Châu, đều là các của hàng tách ra, nhưng nơi này trang trí lộng lẫy hơn, cửa hàng cũng lớn hơn một chút , hơn nữa cửa nơi này đều là cửa kính, từ bên ngoài có thể thấy rõ ràng các đồ bày bán bên trong.

Tầng hai không ít người, bên trong các cửa hàng đều có khách cũ, cũng không ít khách cũ không ngừng đi lại ở trong hành lang, có thể thấy rằng người chơi đồ cổ trong nước không ít.

Lý Dương đột nhiên xoay người đi vào bên trong một cửa hàng, đây là một cửa hàng chuyên doanh tranh chữ cổ. Tranh chữ cổ tới nay vẫn là nhược điểm của Lý Dương, Hà lão nói qua một chút ý cảnh trong thư pháp và hội họa, nhưng đồ này không phải là nghe một chút là có thể hiểu được, nhất định phải nhập cảnh mới được, nếu như có thể, Lý Dương tính mua một vài bức thật về nghiên cứu.

- Hai mươi vạn, không thiếu một xu, các ngươi không muốn thì thôi.

Một khách trẻ tuổi đứng ở bên trong quầy đột nhiên lắc đầu kêu một tiếng, hơn nữa còn thu lại một bức họa dài từ mặt quầy. Bức họa bằng giấy kia là Tông Sắc, có vẻ giống một bộ cổ họa .

- Chúng tôi giả cậu năm vạn đã cao rồi, đây là một bộ tranh cổ thật, nhưng giữ gìn không tốt lắm, đã bị ẩm lại mối xông, huống chi bây giờ còn không nhìn ra rốt cuộc là người nào vẽ, hai mươi vạn cậu không thể bán được đâu.

Một người đàn ông mập, khoảng năm mươi tuổi đeo kính bên trong quầy lắc đầu noi. Sau khi nói xong liền đi ra, không để ý vị khách trẻ tuổi kia.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.