Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 339: Chương 339: Đây là bút tích thực






Tuy là trên nghiên mực có đến tám tầng màu vàng nhưng mặt ngoài lại không được trọn vẹn. Một bên của nghiên mực rõ ràng là có hai chỗ hỏng không nhỏ.

Một nghiên mực như vậy quả thật làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc. Đây là một trong bốn nghiên mực nổi tiếng ở Trung Quốc. Nhưng nếu không phải có chỗ hỏng thì nó đã không nằm ở lầu một.

Điều khiến cho Lý Dương chú ý không phải là chỗ hỏng, cũng như không phải là những khe hở hay niên đại của nó mà là bên trong nghiên mực còn có hai bức hình điêu khắc tinh xảo. Đó chính là hình một con rồng và một con hổ. Nhưng hai bức hình điêu khắc này lại bị che lại một cách tinh vi.

Điều mà làm cho Lý Dương kinh ngạc nhất chính là việc che giấu con hổ và con rồng. Căn cứ vào diện tích để tính toán thì có vẻ như điểm khiếm khuyết của nghiên mực là có hai lớp vỏ không trọn vẹn.

Với Lý Dương mà nói, việc che giấu lại là có vấn đề. Tốt hay xấu thì cần phải xem xét lại. Loại che giấu này thì lần đầu tiên Lý Dương gặp. Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng Lý Dương cũng cảm thấy đáng tiếc. Thứ này dù sao thì cũng đã bị hỏng.

Lắc đầu, Lý Dương quyết định mua trước rồi nói sau. Về nhà từ từ rồi sẽ nghiên cứu, cũng không biết nghiên mực có thể phục hồi lại được nguyên dạng ban đầu như cổ họa hay không.

Nghiên mực không quý nên giá chỉ có năm nghìn đồng. Lý Dương trên người có thẻ cố vấn danh dự của bảo trai Quang Vinh nên chỉ tốn có ba nghìn rưỡi.

Khi cầm trên tay, Lý Dương còn cẩn thận xem qua phong cách cổ xưa của nghiên mực này. Đây đích thực là một nghiên mực thuộc thời nhà Mình. Nếu không có hư hao hay không có đặc thù nào cả thì Lý Dương chưa chắc mua được giá hời như thế.

Lý Dương vừa đi vừa lắc đầu. Sau khi dùng năng lực đặc biệt để phân tích, Lý Dương có thể kết luận hai cái chỗ hỏng kia là do bị người khác làm tổn hại. Thật không biết ai nhàn rỗi quá lại đem một nghiên mực cổ như thế này mà làm hỏng, che lấp đi bức họa điêu khắc trên nghiên mực.

- Lý tiên sinh!

Một giọng nói từ xa truyền đến. Lý Dương quay đầu nhìn lại. Ngưu Lão Bản, anh em Thường Thịnh, Thường Phong cùng với giám đốc Đường Xuân Vinh của Quang Vinh Bảo Trai đang đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn mình.

- Thường tiên sinh, Giám đốc Đường.

Lý Dương cũng kinh ngạc nhìn họ rồi vội bước nhanh lại. Việc gặp Giám đốc Đường là ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ đến việc còn có hai anh em họ Thường ở đây nữa. Xem ra bọn họ dường như quen biết nhau.

- Mọi người quen biết nhau à?

Đường Xuân Minh quay đầu lại hỏi một câu. Thường Thịnh gật đầu, mỉm cười nói:

- Quen biết nhau mấy ngày hôm trước. Kiến thức của Lý tiên sinh về ngọc thạch thật làm cho chúng tôi phải ngạc nhiên.

- Đúng như vậy, Lý tiên sinh quả thực rất có kiến thức uyên bác về ngọc thạch.

Đường Xuân Minh mỉm cười. Lúc này Đường Xuân Minh nghĩ Lý Dương uyên bác về các loại ngọc. Còn Thường Thịnh thì lại đề cập đến việc Lý Dương thông thạo đổ thạch. Mặc dù không trùng ý tưởng nhưng cũng không khác biệt nhau lắm. Vì về hai lĩnh vực này Lý Dương rất lợi hại.

- Chỉ là Thường tiên sinh khích lệ thôi!

Lý Dương cười khẽ lắc đầu. Đường Xuân Minh đột nhiên đi về phía trước, chỉ tay vào cái nghiên mực trên tay Lý Dương rồi hỏi:

- Lý tiên sinh, ngài mua cái nghiên mực cổ này ở đây sao?

- Mới vừa mua ở lầu một. Ngài làm sao biết được?

Lý Dương trên mặt lộ ra tia nghi hoặc, nhìn vào nghiên mực trên tay, lập tức lắc đầu. Mặt trên của nghiên mực có con dấu của Quang Vinh bảo trai. Đường Xuân Minh không biết mới là lạ.

Thường Thịnh và Thường Phong cũng bị cái nghiên mực kia hấp dẫn. Nhìn vài lần nhưng hai người đều lắc đầu. Cái nghiên mực bị hỏng này chẳng có cái gì đặc biệt cả.

- Được Lý tiên sinh chọn thì chắc là không kém rồi. Lý tiên sinh, ngài có thể cho chúng tôi xem qua cái nghiên mực không?

Đường Xuân Minh cười nói. Kỳ thật đây cũng chỉ là lời nói khách khí mà thôi. Có cái gì ở Quang Vinh bảo trai này mà ông ta không biết. Nơi này làm sao mà có đồ tốt xuất hiện được.

Những gì được bán ở lầu một thì toàn là những thứ tầm thường. Lầu hai thì còn đỡ hơn một chút so với lầu một. Nếu muốn tìm thứ gì tốt ở Quang Vinh bảo trai này thì quả thật rất khó. Lý Dương từng một lần ăn may ở đây đã là điều duy nhất trong mười lăm năm nay rồi. Chẳng lẽ lại có lần thứ hai sao?

- Không thành vấn đề!

Lý Dương đưa cái nghiên mực cho Đường Xuân Minh. Thứ này chẳng có gì đặc biệt cả. Đường Xuân Minh muốn xem chẳng qua chỉ là sự tò mò. Cái nghiên mực còn có hình điêu khắc một con rồng và một con hổ. Nhưng không hiểu vì sao lại có người muốn che giấu điều này.

- Đây quả là nghiên mực của thời nhà Minh. Nhưng đáng tiếc là nó đã bị hỏng rồi. Bằng không thì nó đã được bán ở lầu hai.

Đường Xuân Minh đưa tay tiếp nhận nghiên mực, cẩn thận nhìn một hồi, rồi mỉm cười đưa lại cho Lý Dương. Ông ta đánh giá cũng không sai. Loại nghiên mực bình thường của thời nhà Minh này thì kỳ thật không ít.

Lý Dương cũng không để ý. Thứ này vốn hắn mua chỉ để vui thôi. Sau khi nhận lại nghiên mực, hắn liền bỏ vào trong một cái hộp đơn giản. Chiếc hộp này là của Quang Vinh bảo trai đưa cho khách để đựng đồ.

- Lý tiên sinh, ngài lại chuẩn bị đi đâu nữa à?

Thường Thịnh đột nhiên hỏi một câu. Đường Xuân Minh cũng nghi hoặc nhìn Lý Dương. Với địa vị và giá trị con người Lý Dương thì việc mua đồ vật ở lầu một là việc ngoài ý muốn của ông ta.

- Đang chuẩn bị trở về. Tôi đến lấy bức cổ họa, sẵn tiện đi ngang qua nơi này nên ghé vào tham quan chút.

Lý Dương nhìn đồng hồ, thấy đã qua ba giờ chiều. Hiện tại bên ngoài vẫn còn nắng, chi bằng về nhà mở máy điều hòa nằm thư giãn còn sướng hơn.

- Cổ họa? Là cổ họa của ai? Có thể cho chúng tôi xem qua không?

Thường Phong đột nhiên hỏi một câu. Thường Thịnh và Đường Xuân Minh cũng đều nhìn Lý Dương, cũng có sự tò mò với bức cổ họa. Chỉ cần đồ vật nào có liên quan đến Lý Dương thì sẽ khiến cho người khác có sự hiếu kỳ.

- Đương nhiên là có thể!

Lý Dương do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Bức cổ họa này của hắn sớm muộn gì cũng bị người khác biết. Lý Dương cũng không muốn dấu giếm, cho bọn họ xem qua một chút cũng không sao.

Thường Thịnh và Thường Phong rốt cuộc như thế nào thì Lý Dương không biết. Nhưng Đường Xuân Minh lại được xưng tụng là tiền bối trong giới đồ cổ. Nghe nói là khi mở hội thảo giao lưu, Đường Xuân Minh có đưa thiệp mời nhưng đáng tiếc là lúc ấy hắn có việc bận nên không thể tham dự.

- Giám đốc Đường, Thường tiên sinh, chúng ta qua bên này xem đi.

Lý Dương nhìn xung quanh một hồi rồi chỉ một cái bàn tại cửa bảo vệ.

Bức cổ họa không nhỏ, dùng tay mở ra xem thì không tiện. Vả lại trong đại sảnh hiện nay có không ít người qua lại. Vạn nhất xảy ra việc ngoài ý muốn thì việc tổn thất tiền bạc là nhỏ nhưng giá trị tinh thần mới là lớn. Bởi vì hắn phải rất vất vả mới có được bức họa cổ thất truyền này.

- Được!

Đường Xuân Minh và Thường Thịnh nhìn nhau rồi mỉm cười gật đầu. Thường Phong cũng không có ý kiến gì.

Tại chỗ bảo vệ có hai người. Khi thấy Đường Xuân Minh bước đến vội vàng đứng thẳng dậy, căng thẳng nhìn ông ta. Đây là ông chủ của công ty, có thể nói là người quyết định chén cơm của bọn họ.

Khi đến cửa, Lý Dương bảo hai người bảo an xê dịch cái bàn lại bên cạnh. Lúc này hắn mới yêu cầu Lưu Cương lấy bức cổ họa ra. Khi đi từ nhà Phương lão ra, bức cổ họa được giao cho Lưu Cương cầm.

- Lý tiên sinh, hình dạng của bức tranh này quả thật không tồi.

Khi Lý Dương vừa đặt bức tranh lên trên bàn, còn chưa mở ra hẳn thì Đường Xuân Minh liền mỉm cười nói một câu. Nội dung của bức tranh là quan trọng nhưng những cái khác cũng không nên bỏ qua. Người thì dựa vào cách ăn mặc để đánh giá nhưng tranh thì dựa vào cách trang hoàng cho nó. Một bức cổ họa tốt nhưng nếu không có cách trang trí tốt thì cũng không có ai lĩnh hội được.

- Xem ra đây chính là thủ pháp của Phương Vân Gian. Lý tiên sinh, bức cổ họa này là được mua ở Phương Vân Các sao?

Thường Thịnh cẩn thận nhìn bức tranh, mỉm cười hỏi một câu. Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái. Phương Vân Các chính là tên của cửa hàng Phương lão. Thường Thịnh có thể liếc mắt một cái đã nhận ra là vật của cửa hàng Phương lão. Đúng là không đơn giản.

- Thường tiên sinh, ngài nói đúng. Là tôi mới vừa mang về từ Phương Vân Các.

Lý Dương cảm thấy có ấn tượng tốt với Thường Thịnh, cũng không phải vì thân phận của hắn mà bởi vì năng lực của hắn. Người có năng lực thì phải nhận được sự tôn trọng từ người khác.

- Xem ra thì là Phương lão tự mình làm. Lý tiên sinh, bức cổ họa này của ngài làm cho chúng ta phải tò mò.

Đường Xuân Minh gật đầu cười. Lý Dương chậm rãi mở bức cổ họa ra. Vừa thấy nội dung của bức cổ họa thì Đường Xuân Minh và Thường Thịnh liền sửng sốt.

Đường Xuân Minh và Thường Thịnh đều bất ngờ khi nhìn bức tranh. Đây chính là bức họa “Vĩnh Huy Triều Thần” bị thất truyền từ rất lâu.

- Chắc chắn là Lý tiên sinh đã mua phải bức tranh mô phỏng theo kiểu cổ rồi. Không biết là ngài mua bức tranh đó từ lúc nào. Mua được bức tranh “Vĩnh Huy Triều Thần” này thực không dễ dàng.

Qua vài phút, Đường Xuân Minh mới cảm thán nói. Thường Thịnh cũng gật đầu tán thành, thậm chí còn cúi thấp người xuống quan sát bức tranh.

- Giám đốc Đường, đây đích thực là bức “Vĩnh Huy Triều Thần”.

Lý Dương cười lắc đầu. Nếu không có Phương lão hỗ trợ, chỉ sợ muốn nhận định được bút tích thực thì còn phiền toái hơn. Hiện tại có Phương lão hỗ trợ kỹ thuật giám định và có chữ ký của các chuyên gia. Những thứ này đã chứng minh bức tranh này là thật.

- Thật sao?

Đường Xuân Minh và Thường Thịnh đồng thời ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự khó tin.

- Là thật. Bức cổ họa này là do thời gian trước đây tôi ngẫu nhiên phát hiện được bên trong một cái gối ngọc. Sau đó tôi tìm đến nhờ Phương lão khôi phục lại một chút. Tôi mới vừa lấy lại thôi.

Lý Dương cười gật đầu. Bức cổ họa này đã được chứng minh. Bọn họ có tin hay không thì tùy.

- Phát hiện bên trong cái gối ngọc à? Ý của ngài đây chính là bức cổ họa lần đầu tiên xuất hiện?

Đường Xuân Minh lập tức tròn xoe mắt. Lời nói của Lý Dương ông không phải không tin. Lý Dương không có lý do gì để lừa gạt ông. Cửa hàng của Phương lão cách đây không xa. Chỉ cần bước vài bước là có thể biết được kết quả.

- Đúng vậy! Thật không nghĩ rằng phương pháp phục hồi của Phương lão lại cao như vậy. Bức cổ họa mấy trăm năm đều được Phương lão phục hồi lại, giống như mới vậy.

Lý Dương nhìn bức cổ họa, nói một câu. Hắn với bức tranh cũng hiểu biết không nhiều nhưng trước sau thay đổi quá lớn khiến cho hắn mỗi lần nhìn thấy bức tranh này đều phải cảm thán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.