Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 932: Chương 932: Đao Ngô Côn? (2)






Điều này, nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Lý Dương là đủ biết.

Cô chưa nghĩ xong thì vật đấu giá thứ hai đã được đem ra bán. Đó là miếng ngọc cổ thời nhà Minh, giá khởi điểm cũng là ba vạn, trong chốc lát đã lên đến tám vạn tệ.

Lần này Cao Cường không tiếp tục khiêu khích nữa, nên cuối cùng miếng ngọc cổ này được bán với giá mười vạn tệ.

Do ống đựng bút lúc nãy nên mọi người không có hứng thú mấy với miếng ngọc cổ này, họ vẫn đang bàn tán về chuyện lúc nãy.

Vật đấu giá tiếp theo cũng không kém miếng ngọc cổ lúc nãy, bán ra cũng rất nhanh, chỉ vài lần ra giá là có thể định giá bán đi. Đây không phải là cuộc bán đấu giá chính quy, được tiến hành không lâu lắm. Những người bán đấu giá vốn dĩ không để ý đến món đồ, mà chỉ là đem tiền ra quyên góp mà thôi.

Cao Cường không đấu đá với Lý Dương, hắn vừa nhận được tin vệ sĩ của mình đã đến, ước chừng phải có mười người, đang đứng đợi ở ngoài.

Có mười người này, hắn tin rằng sẽ đạp gẫy nát được chân Lý Dương, từ từ trút được giận.

Năm bảo vật của Lý Kiến Nghĩa đều được xuất hiện hết, Lý Dương đều mua lại hết.

Để mua năm món bảo vật này, Lý Dương đã tốn mất bảy mươi vạn. Những vị tiểu thư công tử này đúng là những người có tiền, tùy hứng thì nâng giá lên, mỗi món đồ đều có giá cao hơn so với giá trị thực của nó.

Kỳ thực nói là bán đấu giá, nhưng cũng không khác gì cuộc quyên góp.

Mua được năm món đồ, là Lý Dương đã hoàn thành được nhiệm vụ lần này, hắn quay đầu nhìn Lý Tiểu Tùng, lúc này Lý Tiểu Tùng đang xúc động nhìn hắn.

Năm món bảo vật này, giá trị cao thấp khác nhau, là bảo vậy mà bình thường ông nội hay đem ra thưởng thức nhiều hơn, khi vừa được đưa ra, Tiểu Tùng đã chú ý ngay rồi.

-Đây là vật đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay, là tháp ngọc thời Minh do Hoa thiếu gia quyên. Giá khởi điểm là một trăm vạn nhân dân tệ, bây giờ bắt đầu ra giá!

Âm thanh của người chủ trì vang lên, vật đem đấu giá ngày hôm nay không ít, tổng cộng có hơn ba mươi món đồ, nhưng ngoài sự việc xảy ra ngoài ý muốn khi bán món đồ đầu tiên, còn lại tốc độ phát giá rất nhanh, chỉ hơn một tiếng đồng hồ đã đấu giá đến món đồ cuối cùng.

Ngọc tháp đặt trên mặt bàn, nét mặt Hoa Khiếu Thiên không khỏi lộ ra một chút vẻ đắc ý.

Chiếc tháp ngọc này rất được, là tháp ngọc có bảy tầng, độ cao gần mười phân, toàn thân làm bằng Bạch Ngọc, được trạm trổ tinh sảo, giá khởi điểm một trăm vạn cũng không có gì là cao cả.

Chiếc tháp ngọc này và những vật đem ra đấu giá trước đó không thể cùng một cấp bậc, vật lần này đích thực là một tinh phẩm.

Chiếc tháp ngọc này cũng thu hút sự chú ý của Lý Dương, lúc trước chỉ là một vài món đồ sứ có tranh chữ, giá trị thực sự cũng chỉ vài vạn tệ, cao nhât cũng chỉ đến mười vạn, còn chiếc tháp ngọc này, còn giá trị của chiếc bảo bối tháp ngọc này thực sự vượt quá trăm vạn tệ

-Một trăm mười vạn.

-Một trăm hai mươi vạn.

-Một trăm hai mươi tám vạn.

Âm thanh ra giá phía dưới không ngừng vang lên. Bất luận là có biết được giá trị của tháp ngọc hay không, rất nhiều người vẫn phát giá khiến hội trường trở nên rất sôi nổi. Đây là bảo vật mà Hoa Khiếu Thiên đem ra quyên.

-Một trăm năm mươi vạn.

Tô Hữu Bằng ra giá, cậu ta ít nhiều cũng biết về món đồ này, dù sao thì cũng là người có danh tiếng, chiếc tháp ngọc này vừa nhìn đã cảm thấy không tồi chút nào, đúng lúc cũng muốn khiến cho hội trường của người bạn tốt sôi động thêm chút nữa.

-Hai trăm vạn.

Tô Hữu Bằng vừa mới hô qua, tiếng Cao Cường lại vang lên, hắn rõ ràng là cố ý chọc tức Tô Hữu Bằng, Tô Hữu Bằng đảo đảo cặp mắt trắng dã, lúc đó thật giống như ăn tươi nuốt sống con mồi.

-Người bán đồ cổ, chiếc tháp ngọc này thế nào?

Cô gái mặc đồ vàng tiến về phía trước, đập vai Lý Dương hỏi nhỏ, hắn quay đầu nhìn cô ta, mỉm cười, rồi quay đầu đi, lần này không hề phản ứng lại cô ta.

Một cô gái xinh đẹp thì ai chẳng thích, nhưng không biết phép tắc lại khiến người ta thấy ghét.

Giá của tháp ngọc vẫn tiếp tục tăng, sau khi Cao Cường ra giá thì Tô Hữu Bằng cũng không tiếp tục ra giá nữa, nên hắn cũng im hơi lặng tiếng, những người khác thì tăng giá lên thêm mấy vạn mấy vạn một.

Bây giờ người thích chiếc tháp ngọc như thế này phần lớn là những người già, vậy nên mang về làm quà xem ra vừa có thể khiến họ vui mừng, vừa làm cho Hoa Khiếu Thiên nở mày nở mặt, còn đóng góp được cho quỹ từ thiện, đúng là một công đôi đường.

Lý Dương nhìn kĩ lại tháp ngọc, lặng lẽ gật gật đầu.

Chiếc tháp ngọc này là sản vật điêu khắc của Tô Châu, cuối thời Minh, được trạm trổ rất đẹp, đạt đến cấp đại sư, nhưng còn kém đại sư đứng đầu một chút.

Giữa Lý Dương và chiếc bàn trước mặt có khoảng cách nhất định, tháp ngọc thì nhỏ, Lý Dương định trực tiếp sử dụng năng lực đặc biệt.

Những đồ vật bán đấu giá trước đó, có những đồ nhỏ nhưng thoạt nhìn lại rất tinh xảo, Lý Dương cũng dùng năng lực đặc biệt quan sát qua, dưới hình ảnh lập thể càng hiện ra trực quan, rõ ràng hơn.

Hình ảnh lập thể xuất hiện, tháp ngọc có nhiều lỗ ống kính ở với nhiều tầng, nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa hình ảnh lập thể,

Rất nhiều chi tiết tỉ mỉ của tháp ngọc được hiện ra rõ ràng phía dưới hình ảnh lập thể, con mắt Lý Dương từ từ mở to ra trông thấy, lần này không phải là vì bề mặt ngoài của tháp ngọc mà là phía bên trong, xoay vòng bên trong là một khối kim loại.

Bên trong tháp ngọc này vẫn ẩn giấu một vật khác nữa.

Khối kim loại này xem chừng là một lưỡi dao, toàn thân xoay vòng quanh thân tháp, trên lưỡi dao còn có chữ, chỉ có điều là uốn lượn nên không nhìn rõ là chữ gì, Lý Dương từ từ nhớ lại phía dưới hình lập thể, cố gắng khôi phục lại nguyên trạng của những chữ đó, mới chắc chắn nhận ra được.

Chữ trên đó rất đơn giản, chỉ là hai chữ “ Triện” được viết bằng hán tự cổ, hơn nữa là còn được viết ở mặt trên lưỡi dao.

Nhìn kĩ hai chữ này, nét mặt Lý Dương đột nhiên biến sắc, trong mắt ánh rõ sự kinh ngạc, hai chữ không hề phức tạp, một chữ đọc là “ngô”, chữ kia đọc là “côn”, đọc liền lại là “ngô côn”

Đao Ngô Côn?

Lý Dương vẫn đem theo nét kinh ngạc trên khuôn mặt, điều này mang đến cho hắn sự chấn động ghê gớm.

Đao Ngô Côn, đây có thể là binh khí độc môn của nhất đại tông sư Lục Tử Cương mà được lưu truyền trong giới chạm khắc ngọc, đã bị thất truyền sau khi Lục Tử Cương qua đời, là một bảo đao có giá trị không gì sánh được, nếu không có nó thì cũng không có vị nhất đại tông sư Lưu Tử Cương.

Cũng có người cho rằng, đao Ngô Côn của Lục Tử Cương chính là cây đao Côn Ngô.

Đao Côn Ngô được lưu truyền từ xa xưa, nghe đồn rằng ở Tây Hải có một hòn đảo, trên đảo có một loại kỳ thạch, gọi là đá Côn Ngô, dùng đá này để luyện thiếc, thiếc tạo ra có ánh sáng rực rỡ, như nước tinh khiết, cắt ngọc thạch ngọt như cắt bùn đất.

Vì vậy, đao Côn Ngô còn được gọi là bảo đao Côn Ngô, được ghi chép vài lần trong sử sách. Tương truyền Hòa Thị Bích đầu tiên không thể làm ra được ngọc tỉ truyền quốc, khiến Lý Tư lo lắng đến bạc tóc, cuối cùng đưa ra được sáng kiến, dùng bảo đao Côn Ngô Cát mới có thể tạo ra được ngọc tỉ truyền quốc một cách tốt nhất.

Sự thật thế nào, cây đao Ngô Côn của Lục Tử Cương có phải là bảo đao Côn Ngô Cát được lưu truyền hay không, do sự biến mất của đao Ngô Côn, cũng trở thành bí ẩn thiên cổ, đến tận ngày nay vẫn không một ai có thể biết được.

-Hai trăm sáu mươi hai vạn!

Cuối cùng, cuộc cạnh tranh giành lấy chiếc tháp ngọc này càng lúc càng kịch liệt, đến bây giờ, vẫn có người ra giá, tăng hơn ba lần so với giá khởi điểm một trăm vạn.

-Hai trăm sáu lăm vạn!

Lại có người ra giá mới, Hoa Khiếu Thiên gật đầu hài lòng.

Chiếc tháp ngọc này, ngay từ đầu cậu ra chỉ đoán là sẽ có giá hai trăm hai mươi vạn, có thể đấu giá được đến giá này là đã hài lòng lắm rồi, bây giờ lên đến hơn hai trăm sáu mươi vạn, có thể coi là vượt quá mục tiêu đặt ra ban đầu rồi.

-Hai trăm bảy mươi vạn!

-Hai trăm bảy mươi lăm vạn!

Còn ba bốn người tiếp tục tham gia đấu giá, cho thấy giá chiếc tháp ngọc này vẫn còn tăng nữa, thậm chí có khả năng tăng lên ba trăm vạn.

-Ba trăm vạn!

Hoa Khiếu Thiên vừa nghĩ đến con số ba trăm vạn, bên này đã có người ra cái giá đấy rồi. Mọi người đều nhìn người vừa ra giá, rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.

Người ra giá lần này là Lý Dương.

Với năng lực đặc biệt, Lý Dương phân tích kĩ lưỡi đao mang hai chữ Ngô Côn. Chất liệu làm lưỡi đao trong tháp ngọc so với đao thông thường không giống nhau, bất luận đây có phải là cây đao Ngô Côn thật không, thì Lý Dương cũng không thể tuột mất nó.

Nếu là Ngô Côn đao thật, thì hắn có thể buôn bán đại phát rồi.

-Ba trăm năm mươi vạn!

Lý Dương vừa dứt lời, đã có một người đứng dậy, Cao Cường không thể nhịn được liền tiếp tục đấu lại Lý Dương. Có điều lần này hắn không nâng giá lên cao một phát luôn mà nâng từ từ, để một lúc là có thể dọa chạy Lý Dương.

Lý Dương khẽ cau mày, con ruồi nhặng này thật đáng ghét, lần này, Lý Dương thực sự muốn đấu giá được đồ vật này, nhất định không thể để người khác cướp mất.

Bên ngoài đột nhiên có người bước nhanh tới, đi đến chỗ Hoa Khiếu Thiên, cúi đầu nói nhỏ vài câu.

Nét mặt Hoa Khiếu Thiên chợt biến sắc, lập tức đứng dậy, lộ rõ nụ cười rực rỡ trên môi.

-Các vị, thành thật xin lỗi, cuộc đấu giá của chúng ta xin ngừng tại đây một lát, có vị khách quý vì có việc nên đến muộn, có điều anh ta đã đến rồi, tôi muốn ra ngoài nghênh đón một chút.

Hoa Khiếu Thiên nói xong quay bước đi, vài vị công tử ngồi cạnh cậu ta cũng đi ra ngoài, còn Lý Dương đang muốn đưa ra giá nên đành ngồi lại, hình ảnh lập thể vẫn đang mở, vẫn đang nghiên cứu cẩn thận lưỡi đao đang xuay quanh bên trong tháp ngọc

Chiếc tháp ngọc không lớn lắm, nên xem ra lưỡi đao này cũng không lớn, rất mỏng, thực sự có nét tương đồng với đao Ngô Côn trong tin đồn.

-Là Lý Chí Minh!

-Anh ta cũng đến rồi. sức ảnh hưởng của Hoa Khiếu Thiên thật lớn đấy.

-Hóa ra là anh ấy, hẳn nào Hoa Khiếu Thiên gấp gáp như vậy.

Hoa Khiếu Thiên quay lại cùng một người con trai chừng hơn ba mươi tuổi, nhìn người con trai này đi tuốt về đằng trước, đứng ở vị trí trung tâm nhất, mọi người đều thì thào tranh luận, âm thanh của bọn họ đều rất nhỏ.

Mọi người đều có thái độ hâm mộ đối với người thanh niên vừa bước vào. Cao Cường đứng lên, nét mặt lộ rõ nụ cười nịnh nọt.

Lý Chí Minh năm nay ba mươi ba tuổi, không phải là công tử con nhà giàu, nhưng lại có thân thế lừng lẫy hơn nhiều những vị công tử con nhà quyền qúy ngồi đây, cậu ra là con trai của thị trưởng thành phố Thượng Hải, con cháu của quan gia.

Ở trong nước, có quyền vẫn hơn có tiền.

Lý Chí Minh mỉm cười tiến về phía trước, vị trí của cậu ta chắc chắn là ở phía trên cùng, khi đi qua bàn mấy người Lý Dương đang ngồi, Lý Chí Minh đột nhiên quay người, kinh ngạc nhìn Vương Giai Giai và Lý Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.