Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 12: Chương 12: :Cướp bóc ( hạ ).






Ngô Hiểu Lỵ không biết mình bây giờ ra sao, từ khi bị bắt làm con tin thì tinh thần của cô luôn trong tình trạng bối rối, nhưng mà sao khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Lý Dương thì tinh thần của cô không ngờ lại từ từ bình tĩnh lại.

Lý Dương thấy Ngô Hiểu Lỵ đã tốt hơn nên yên lặng gật đầu, bọn cướp đang cùng cảnh sát đàm phán, bọn họ sẽ yêu cầu xe, nước uống, thức ăn, hơn nữa còn muốn cảnh sát tránh xa chổ này.

Nửa giờ sau, đàm phán rốt cục cũng đả có chuyển biến, cảnh sát đã đáp ứng yêu cầu của bọn cướp, nhưng là cũng yêu cầu bọn cướp phải giữ an toàn cho con tin.

Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ bị bọn cướp kéo ra ngoài, kiếp phỉ bánh mì xe đã muốn bị cảnh sát cấp rửa sạch đi ra ngoài, chiếc xe bánh mì lúc trước đã bị cảnh sát kéo ra ngoài, bọn cướp cũng không thèm để ý tới chiếc xe tồi tàn đó, dù sao thì muốn dùng chiếc xe đó thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát cũng là một việc vô cùng khó.

Lúc ra tới bên ngoài, Lý Dương lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh, có không ít cảnh sát xung quanh nơi này, ngay cả xe cảnh sát cũng đã có mấy chục chiếc.

Đối mặt với nhiều cảnh sát như vậy nên bốn tên cướp cũng có một chút khẩn trương, tên mặt thẹo nắm chặt khẩu súng lục trên tay, họng súng thì đặt lên đầu Lý Dương làm cho tim Lý Dương không ngừng đập nhanh.

"Súng bắn tỉa chuẩn bị!" Phó cục trưởng cục công án nói nhỏ vào máy bộ đàm, vị phó cục trưởng này đang rất tức giận, Thanh Đảo thật vất vả mới có thể tổ chức được một cuộc triển lãm quy mô quốc tế, tổ chức cũng rất thành công, vậy mà ngay phút cuối cùng lại bị bọn cướp làm cho hỏng bét.

Hơn nữa, bọn tội phạm không chỉ có một nhóm, bọn chúng tổng cộng có ba nhóm tấn công vào vào ba chiếc xe chở châu báu khác nhau, hiện tại đã có năm người chết, sáu người bị bắt làm con tin, giờ thì đám tội phạm này lại đang kéo dài thời gian, ngay khi lực lượng cảnh sát được điều động tới thì bọn chúng lại đột nhiên ra tay, không biết bọn chúng còn định làm gì nữa đây.

Vị phó cục trưởng này có thể tưởng tượng được lửa giận của những lãnh đạo Thanh Đảo, nếu như ba đợt cướp này mà thành công thì ngành công an của hắn sẽ có từ chức tập thể để tạ tội.

"Hầu tử, đi lái xe!"

Bên phía cảnh sát đang chuẩn bị, bọn cướp bên này cũng không nhàn rỗi, bọn chúng nhìn trước nhìn sau rồi cử một tên đi lái xe tới đây, xe jeep mã lực rất mạnh chắc cũng đủ để cho bọn chúng chạy thoát.

Hầu tữ dưới họng súng của cảnh sát thành công bước lên xe, nổ máy rồi lùi xe lại một chút, ba tên cướp kia cũng có chút tươi cười, tinh thần có chút thả lỏng.

Những tay súng bắn tỉa đang chờ cơ hội này, phó cục trưởng đã quyết đoán hạ lện động thủ, sáu tiếng súng cùng lúc vang lên, vì để tiêu diệt bọn tội phạm này cục cảnh sát không tiếc điều động tất cả những tay súng bắn tỉa tới.

"Phanh!"

Đầu tên bên cạnh mặt thẹo trực tiếp nở hoa, hỗn hợp máu và não văng ra khắp nơi, một tên khác cũng trúng hai viên đạn nên không cam lòng ngả xuống đất.

Hầu tử thì trúng đạn rồi nằm yên trên xe không cò nhúc nhích nữa, tên mặt thẹo này thật sự rất may mắn, không biết là có phải hắn có cảm ừng được gì hay không mà ngay khi những tay bắn tỉa bóp cò thì hắn trùng hợp cúi đầu xuống nên viên đạn chỉ sượt qua da đầu của hắn.

"Xong rồi!"

Ngay lúc này Lý Dương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cảnh sát quả thật đã hành động, ngay cả hắn cũng không ngờ cảnh sát lại hành động nhanh như thế, nhưng mà hành động lần này lại có cá lọt lưới, hơn nữa còn lọt lưới tên nguy hiểm nhất, tên kia chỉ cần bóp cò ôột cái là mạng nhỏ của Lý Dương coi như đi tong.

"Oanh!"

Lý Dương đột nhiện bị một lực lượng mạnh mẽ đẩy xuống đất, ngã xuống cùng hắn còn có tên mặt thẹo vào Ngô Hiểu Lỵ, tên mặt thẹo cũng không có nổ súng mà chỉ kéo hắn và Ngô Hiểu Lỵ lại cùng một chổ lợi dụng hai người để che tầm mắt của cảnh sát.

"Con bà nó, bọn mày là đồ khốn, lão tử muốn đem con tin chôn cùng tao!"

Mặt thẹo điên cuồng gào thét lớn, ngón tay thì đang đặt ngay trên cò súng, những cành sát xung quanh bị biến cố này dọa sợ, ai cũng không dám nổ súng nữa.

Sức của tên mặt thẹo không nhỏ, Lý Dương bị hắn đẩy ngã xuống hiện vẫn còn đau nhức, hắn theo bản năng ôm lấy thắt lưng của tên mặt thẹo, nhưng mà hai tay hắn lại đâm vào túi tiền tên người mặt thẹo.

Mặt thẹo và Lý Dương đều có chút sửng sốt, tong túi tiền này chính là những thứ quý giá nhất mà mặt thẹo lấy được.

Một loại cảm giác kỳ dị đột nhiên xuất hiện trên tay Lý Dương, cảm giác này giống như có một con sâu đang chui vào tay hắn làm cho Lý Dương dùng sức duổi thẳng tay ra.

Một bộ hình ảnh lập thể đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Dương, lần này hính ảnh lập thể rất rõ ràng, hơn nữa còn rất lớn, xung quanh thân thể Lý Dương đều có những hình ảnh này, nếu như lúc này hắn nhìn về phía bàn tay của hắn thì hắn sẽ phát hiện bàn tay mình đang có biến hóa.

Trấn điếm chi bảo Thủy Tinh Chi Hoa đã dính chặt lòng bàn tay của Lý Dương, sợi dây chuyền với viên kim cương 4 cara kia không ngờ đã thần kỳ chui vào bàn tay Lý Dương rồi biến mất không còn nhìn thấy nữa.

Một màn kỳ dị này làm cho Lý Dương phải cắn đầu lưỡi của mình để xác định xem mình có nằm mơ hay không, nhưng mà ngay sau đó một màn nguy hiểm làm cho hắn không thể không dời lực chú ý đi nơi khác.

Hình ảnh lập thể rất là rõ ràng, ngay cả những thứ mà tầm mắt hắn không thể thấy được cũng hiện lên, bởi vì té ngã nên họng súng của tên mặt thẹo không có chỉ về phía Lý Dương mà chỉ về phía Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ thì đang dại người ra nhìn chằm chằm vào họng súng, trong mắt cô ngoài sợ hãi và tuyệt vọng thì không hề có thứ gì khác.

Bên kia, ngón tay cũa mặt thẹo đã bắt đầu bóp cò.

"Phanh!"

Tiếng súng vang lên, thân thể mặt thẹo mất tự nhiên ngã sang một bên, khẩu súng lục trên tay cũng rơi xuống, bên trái cái trán của Ngô Hiểu Lỵ chảy ra một vệt máu nhưng cô vẫn còn đang hoảng sợ nên không hề có cảm giác gì.

"Ngu ngốc, chạy đi!"

Lý Dương ra sức hét lớn một tiếng, chân hắn hung hăn đá cô một cái, lúc này hắn và tên mặt thẹo đang đính chặt nhau, bàn tay hắn thì vẫn còn ở bên trong túi tiền của mặt thẹo.

Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi hai ba giây nên người khác không biết là có chuyện gì đã xảy ra ngoại trừ Lý Dương, hình ảnh lập thể kia cho hắn thấy họng súng ngay lúc dó có chút lệch đi và viên đạn thì bay sượt qua đầu của cô.

Nguy cơ còn chưa hết, súng của tên mặt thẹo tuy rằng đã rớt xuống rất gần tay của hắn nhưng mà bởi vì hằn động vừa rồi của Lý Dương làm cho tên mặt thẹo có thời gian ngăn hắn lại không cho hắn nhặt súng lên, nếu bây giờ mà cảnh sát còn chưa có phản ứng thì người chết chính là hắn.

"Bang bang bang!"

Ba tiếng súng cùng lúc vang lên, những tay súng này có tố chất rất tốt không làm cho Lý Dương thất vọng, bên này tên mặt thẹo còn chưa kịp nhặt súng thì cánh tay đã mềm nhũng hạ xuông, thân thễ thì không ngừng run rẫy.

Lý Dương mở to mắt đề phòng nhưng mà hình ảnh lập thể đã cho hắn thấy giữa đầu tên mặt thẹo đã trúng hai viên đạn, cánh tay cũng trúng một viên, tên mặt thẹo đã chết không thể nào sống dậy được nữa.

"Mau, mau, cứu con tin!" Những cảnh sát xung quanh nhanh chóng chạy về phía Lý Duong và Ngô Hiểu Lỵ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.