Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 153: Chương 153: Cổ Kiếm chi tranh (trung)






-Cậu nhóc biết khiêm tốn là rất tốt

Liễu lão gật gật đầu, ấn tượng về Lý Dương của hắn rất tốt, nhưng mà năng lực của Lý Dương thế nào thì hắn có chút nghi ngờ, thật sự là Lý Dương còn rất trẻ, với tuổi tác này mà muốn người khác không nghi ngờ là điều rất khó.

Lý Dương cười khổ một tiếng, hắn đã hai mươi lăm tuổi lại bị Liễu lão gọi là cậu nhóc, nhưng mà với tuổi tác của Liễu lão thì gọi vậy lại rất chính xác.

-Liễu lão, chào ngài , có thể thấy ngài là vinh hạnh của tôi, đây là thanh cổ kiếm mà tôi mới mua, nhưng mà Lý lão đệ và Hầu lão đang tranh luận về nó, ngài có thể giúp chúng tôi được không?

Trịnh Khải Đạt đột nhiên khôm người chào hỏi rồi nói, sắc mặt Hầu lão càng thêm trắng, Lý Dương thật sự là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, vì việc này hắn đã có chút nhgi ngờ vì nhận định của mình rồi.

-Là như thế nào?

Liễu lão nghi hoặc nhìn thoáng qua Tô Triển, Tô Triển cười khổ một tiếng rồi tiến lên giải thích một lần. Tô Triển nói mọi thứ, trước mặt Liễu lão hắn không dám nói bừa, đắc tôi Hầu lão tuy rằng không tốt nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn nhưng đắc tội Liễu lão thì lại khác, chỉ cần một câu nói thôi là hắn ngay lập tức phải cuốn gói rồi đi.

-Thì ra là vậy, để tôi xem một chút

Nghe xong Tổ Triển kể lại xong, Liễu lão thản nhiên liếc nhìn Hầu lão một cái, ông chỉ có ấn tượng bình thường với Hầu lão, Lý Dương tuy rằng tuổi trẻ nhưng lại là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, dựa trên cảm tình thì tất nhiên hắn sẽ nghiên về Lý Dương.

Trịnh Khải Đạt vội vàng tiến lên đưa cổ kiếm qua, nhưng mà kiếm thì đã được đút vào vỏ, cổ kiếm dù dao cũng là vũ khí, nếu làm bị thương Liễu lão thì hắn không gánh nổi trách nhiệm.

Dù sao thứ mà mọi người quan tâm hiện nay chính là khối Li Long Ngọc thôi, không cần nhìn thân kiếm cũng không sao.

Liễu lão cẩn thận nhìn kiếm, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại lắc đầu. Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Liễu lão, bọn họ muôn biết Liễu lão dánh giá như thế nào, cuối cùng là Lý Dương đúng hay là bọn họ đúng.

-Thanh kiếm này quả thật là kiếm từ thời Bắc Tống, nhưng nếu chỉ dựa vào hai chữ "Thánh Công" khắc trên khối Li Long Ngọc mà khẳng định đây là của Phương Tịch thì lại không đúng.

Liễu lão chậm rãi nói, mọi người đều tập tung nghe, nhưng mà Liễu lão nói làm bọn họ rất không hài lòng, thứ mà bọn họ quan tâm hiện nay chính là khối ngọc này và thanh kiếm có phải là một bộ hay không, vần đề nó có là của Phương Tịch hay không họ cũng chẳng thèm để ý.

Hầu lão là người căn thẳng nhất, nếu hắn đúng thì hắn và Lý Dương tranh luận không có xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hắn thua, thì không những mặt mũi mà ngay cả danh vọng mấy chục năm qua của hắn cũng mất hết.

-Ngài nói rất đúng, nhưng mà ngày thấy khối ngọc và thanh kiếm là có ngay từ đầu phải không?

Tô Triển vội vàng gật đầu rồi nhìn Liễu lão hỏi.

-Khẳng định là không phải, khối ngọc này tuy là từ thời Tống nhưng không phải Bắc Tống mà là Nam Tống, thời gian cách nhau tới vài chục năm, hai thứ này tuyệt đối không phải là cùng một bộ.

Liễu lão lắc lắc đầu, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Dương, sắc mặt Hầu lão trong nháy mắt biến thành xám xịt.

Lý Dương bội phục nhìn thoáng qua Liễu lão, hắn biết khối ngọc và thanh kiếm không phải là một cặp vì trong hình ảnh lập thể, số lỗ trên khối ngọc ít hơn một cái so với thanh kiếm, chính vì vậy hắn mới biết được, mà Liễu lão thì lại dựa vào ánh mắt của mình là có thể thấy được sự khác nhau. Trong lịch sữ thì cách nhau vài chục năm không tính là gì, đây chính là một trong những nguyên nhân mà bọn người Tô Triển nhìn sai.

-Vì cái gì? Ngài vì cái gì nói khối ngọc này có từ thời Nam Tống?

Hầu lão nhịn không được hỏi một câu, Liễu lão nói như vậy không khác nào phán hắn thua trong cuộc tranh luận với Lý Dương.

-Ông nghi ngờ tôi nói thế là cố ý giúp Lý Dương phải không?

Sắc mặt Liễu lão trầm xuống.

-Không, ngài đức cao vọng torng, chúng tôi sao dám nghi ngờ ngài, chúng tôi chỉ muốn học tập một chút kiếm thức mà thôi

Hầu lão lập tức lắc đầu, trong lòng hắn quả thật có nghi ngờ, nhưng mà dù có nghi ngờ thì hắn cũng không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận thì từ đây về sau hắn không thể làm việc ở Vinh Quang Bảo Trai được nữa.

-Kỳ thật cũng rất đơn giản, tạo hình của khối Li Long này không đúng, Li Long này không có sừng, mọi người có chú ý hay không, trên đầu của con Li Long này có hai điểm nhô ra, tuy không phải sừng, nhưng rất giống

Liễu lão vừa nói vậy thì mọi người liền bu lại xem, ngay cả Lý Dương cũng nhịn không được nhìn thoáng qua. Quả nhiên là ở trên đầu nó có hai điểm nhô, nếu như dài một chút thì quả thật là nó rất giống sừng.

-Đây là do Nam Tống bị người Mông Cổ đuổi tới phương nam, lúc đó mọi người tìm cách tăng sự phấn chấn, sĩ khí, khôi phục sự huy hoàng của nhà Hán nên một số biểu tượng đã có chút thay đổi. Li long chính là một trong số đó, Li Long có sừng có ý nghĩa là người thời đó hi vọng Li Long biến thành Chân Long, giúp bọn họ đánh đuổi người Mông Cổ, thu hồi những thứ đã mất

Liễu lão nói xong, mọi người đều lộ ra vẽ giật mình, khôn ngờ lời giải thích lại đơn giản như vậy, quả thật là những món đồ cổ ở từng thời có những đặc điểm riêng, chỉ cần biết những đặc điểm này thì việc phân biệt chúng dễ hơn nhiều.

-Liễu lão, có lẽ Phương Tịch cũng muốn biến thành Chân Long, cho nên mới thêm vào hai cái sừng?

Hầu lão vẫn chưa từ bỏ mà hỏi thêm một câu.

Phương Tịch sau khi khởi nghĩa xong liền xưng đế, hắn có cần phải làm như vậy không?

Liễu lão rất không khách khí trừng mắt liếc nhìn Hầu lão một cái, Hầu lão nói vậy thuần túy chỉ là nói bừa, ấn tượng của Liễu lão đối với Hầu lão càng giảm xuống.

Sau khi Liễu lão giải thích mọi người đều đã tin tưởng, hai người khách phòng bên kinh ngạc nhìn Lý Dương, thật không ngờ là Lý Dương tuổi còn trẻ mà lại có trình độ cao như thế.

Nhưng mà khi nghĩ tới việc Lý Dương đã là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung nên bọn họ đã bình tĩnh lại, người ta đã là chuyên gia rồi, có gì mà không thể chứ.

-Tiểu Lý, rất không tệ, không hổ là đồ đệ của Hà lão, nếu không phải là cậu nói ra thì tôi cũng đã xem nhẹ điểm này

Liễu lão tràn đầy khen ngợi nhìn thoáng qua Lý Dương, một chút không giống trên khối ngọc Li Long rất khó có thể thấy được, nếu không phải là có Lý Dương nhắc nhở thì hắn còn tưởng khối ngọc và thanh kiếm làm một cặp nữa đó chứ.

-Ngài quá khen, tôi chỉ may mắn mà thôi

Lý Dương vội vàng lắc đầu rồi cung kính nói, Liễu lão mới thật sự là người đáng bội phục, nếu như hắn không có năng lực đặc thù thì căn bản là hắn không thể nhìn ra cái gì.

-Không kiêu không nóng nảy, rất đáng quý, hai người có rãnh thì tới chỗ tôi ngồi chơi

Liễu lão rất là vừa lòng gật gật đầu, hắn chạy xuống đây một là để xem Lý Dương, hai là để khảo nghiệm Lý Dương một chút, nhưng mà hiện tại thì không cần khảo nghiệm nữa, biểu hiện cửa Lý Dương hôm nay rất tốt, rất có tố chất của một chuyên gia.

Liễu lão rồi khỏi, Tô Triển vội vàng đưa tiễn, Hầu lão thì đứng một bên mặt lúc xanh lúc tránh, hắn không nói câu nào liền phất áo bỏ đi, Lý Dương không khỏi lắc lắc đầu, Hầu lão này quả thật là bụng dạ hẹp hòi.

Trịnh Khải Đạt thì kinh ngạc nhìn Lý Dương, hắn không ngừng lắc đầu, trong lòng hắn không ngừng cảm thán, Lý Dương quả thật là yêu nghiệt.

Trong giới đồ cổ và đổ thạch, Trịnh Khải Đạt chưa gặp qua người nào có thiên phú tốt hơn Lý Dương, người bình thường cho dù từ nhỏ bắt đầu học tri thức về đồ cổ thì cũng không thể đạt được trình độ như Lý Dương bây giờ, chưa nói tới việc Lý Dương chỉ là mới học được có vài tháng mả thôi.

Một lát sau, Tô Triển quay trở lại cung kính trả tấm giấy cho Lý Dương.

-Đáng tiếc, vốn định kiếm một chút nhưng việc hôm nay đã như vậy thì quả thật là bị lỗ rồi

Trịnh Khải Đạt nhún vai, giá trị của thanh cổ kiếm trong tay hắn nhất định sẽ giảm xuống. Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng mọi người đều biết hắn không hề tức giận chút nào.

-Không nhất định, cái chuôi kiếm này dù sao vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa khối Li Long Ngọc kia cũng có từ thời Nam Tống, đem thanh kiếm này làm thành đồ thời Nam Tống thì giá trị cũng không nhỏ đâu

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu rồi nói, Trịnh Khải Đạt hơi hơi sửng sốt, sau đó phá lên cười:

-Cho dù là triều Nam Tống thì thanh kiếm này cũng có giá ít nhất năm mươi vạn, tôi vẫn còn buôn bán lời mà

Bọn người Tô Triển rất bội phục nhìn Lý Dương, Lý Dương nói rất đúng, cái chuôi kiếm này cho dù chỉ lả thời Nam Tống thì cái chuôi kiếm này cũng có giá ít nhất năm mươi vạn, dù sao thì Nam Tống hay là Bắc Tống đều là thời Tống mà thôi.

-Tô quản lí, chúng ta đi lấy hai món đồ kia đi

Lý Dương nói như vậy Trịnh Khải Đạt cũng không để ý, ba thứ hắn đặt ở Vinh Quang Bảo Trai gồm có thanh kiếm này và 2 món đồ sứ cộng lại khoảng chừng một trăm năm mươi vạn.

-Ông chủ Trịnh, Lý tiên sinh, mời theo tôi

Tô Triển lập tức gật đầu trả lời, biểu hiện vửa rồi của Lý Dương đã chinh phục tất cả mọi người.

Hai món đồ sứ kia nằm trong một căn phòng ở lầu hai, trang trì của căn phòng này với căn phòng lúc nãy không khác nhau nhiều lắm, nhưng mà những thứ trong căn phòng này đều là đồ sứ, hơn nữa chỉ có đồ sứ thời Minh Thanh chứ không có những thời khác.

Xem ra mỗi căn phòng đều đặt một loại riêng, không hỗ là cửa hàng đồ cổ lớn nhất cả nước, chỉ nói về qui mô thôi thì đã đủ dể người khác ngưỡng mộ rồi.

Hai người khách hàng kia cũng đi theo Lý Dương, bọn họ rất muốn làm quen với Lý Dương, nhưng lại không biết phải dùng cách nào nên chỉ còn cách đi theo.

Trong phòng có ba nhân viên công tác, khi thấy Tô Triển vào thì họ liền cúi đầu chào, thái độ phục vụ rất tốt.

-Ông chủ Trịnh, những thứ của ngài đều ở trong này, ngài xem một chút coi có phải không

Tô Triển từ trong quầy lấy ra một cái bình và một cái bát, chiếc bát là của quan viên thời Càn Long sử dụng nên làm rất tinh tế, xinh đẹp, cái bình cũng là hàng tinh phẩm khó có.

Thấy hai món đồ này, Trịnh Khải Đạt lập tức chăm chú nhìn, Lý Dương thì âm thầm gật đầu, hai món đồ này quả thật là hàng tinh phẩm, chúng quả thật là xinh đẹp.

Cái bát này giá trị không hề nhỏ, trong ba món đồ thì nó là cái có giá cao nhất-hơn bảy mươi vạn, cái bình chỉ có ba mươi vạn mà thôi, tuy rằng nó lớn hơn so với cái bát nhưng giá trị thì nhỏ hơn rất nhiều.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.