Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1099: Chương 1099: Có cung cầu, thì có thị trường






- Anh Lý, Anh cả tốt của em, anh giúp em đi!

Hà San San đáng thương mở to mắt nhìn Lý Dương đang ăn sáng, trong mắt đều là cầu khẩn.

Từ sau khi ông cụ trở về Bắc Kinh, Hà San San bị nhốt ở trong này, ngay cả cổng cũng không ra ngoài, dụng cụ truyền tin như điện thoại trên người cũng bị tịch thu, thậm chí mạng máy tính cũng bị khóa.

Trong tình huống này, chẳng khác nào như bị giam tù.

Lúc này Hà San San cuối cùng cũng nếm được hậu quả của một chút thông minh cô mang lại, ông cụ không phải là ngốc, đường cong chính sách mà cô mua cho Lý Dương không có chút tác dụng, cũng có thể nói, lần này ông cụ trở về Bắc Kinh, có liên quan nhất định với cô.

- Cái bánh bao này mùi vị thật ngon, bánh bao của thím Lý ngon thật, lâu rồi không có được ăn.

Lý Dương đang chậm rãi ăn cái bánh bao nhân thịt, không có ngẩng đầu lên.

Thím Lý mà Lý Dương nói là người được ông cụ thuê về làm bữa sáng, cấp bậc ông cụ thế này, phải có người chuyên nấu riêng cho ông.

Đương nhiên, người mà ông cụ tuyển đến chính là thím Lý.

- Anh cả, anh cả thân thương của em, rốt cuộc anh bảo em nói thế nào anh mới nhận lời, anh không giúp em cầu xin cũng được, nhưng anh cũng để Giai Giai đến, để cô ấy giúp em cầu xin, ông nội nhất định sẽ nể mặt Giai Giai.

Hà San San đi thẳng đến bên cạnh Lý Dương, kéo cánh tay Lý Dương, nói giọng nhỏ nhẹ.

Bây giờ là cô có việc nhờ người ta, thái độ cũng vô cùng nhẹ nhàng, khó thấy dáng vẻ cô thế này.

Nếu không nhanh tìm người đến cầu xin, cô còn không biết sẽ bị ông cụ giam bao nhiêu ngày nữa, còn tiếp tục bị giam thế này, cô nhất định sẽ phát điên, nhân lúc Lý Dương ở đây, cô phải tận dụng tốt cơ hội này.

- Cô nói, cũng không phải không được, tôi có thể giúp cô cầu xin, cũng có thể để Giai Giai đến nói giúp cô, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện.

Lý Dương chậm rãi uống hết đậu nành trong bát, cuối cùng mới lau miệng nói một câu làm Hà San San hài lòng.

Hà San San đợi Lý Dương cũng sắp phát hỏa, sau khi nghe Lý Dương mới hơi có chút sửng sốt, vội vàng nói:

- Không thành vấn đề, đừng nói một điều kiện, mười điều kiện em cũng hứa với anh, anh nhanh cứu em ra khỏi biển khổ này đi.

Lý Dương ngẩng đầu, thản nhiên nói:

- Kỳ thật điều kiện của tôi rất đơn giản, sau này lúc ở cùng tôi, bất luận chuyện gì cũng phải nghe lời tôi, đặc biệt là chiếc xe đó, tôi không đồng ý cô không được động vào.

- Điều này không được!

Hà San San la mạnh lên, cô lãng phí tâm tư, thậm chí bảo qua nguy hiểm bị phạt tội, cũng là vì chiếc xe đó, Lý Dương không cho cô dùng xe, còn không bắt cô chết.

- Vậy tiếp tục mà ở chỗ này học tập đi nhé, tôi phải đi đón Giai Giai rồi!

Lý Dương lau sạch miệng, đứng dậy đi ra ngoài, hắn đi lần này không biết khi nào mới trở lại, sau khi Lý Dương mua nhà ở Bắc Kinh, thời gian ở chỗ ông cụ càng ngày cũng càng ít.

- Đừng, Lý Dương, anh đừng đi vội, chúng ta thương lượng được không?

Hà San San lại sửng sốt, kéo tay Lý Dương, khuôn mặt cũng trở nên khổ sở.

- Không hứa, thì không thương lượng!

Lý Dương lắc đầu, không thèm nhìn Hà San San, đối với a đầu này không được mềm lòng, một khi mềm lòng, cô ấy sẽ làm ra những chuyện sau này làm bạn hối hận.

- Được, được, em hứa với anh, hứa anh còn không được sao?, anh mau giúp em đi cầu xin đi, chỉ cần có thể ra khỏi cửa, cái gì em cũng hứa với anh!

Hà San San vội vàng kêu lên mấy câu sau cùng, khẩu khí như là đai nghiến oán giận.

- Vậy còn được!

Lý Dương cười khà khà, cũng không thèm để ý đến ánh mắt muốn giết người của Hà San San, quay người đi lên lầu.

Ông cụ quen ăn sáng rất sớm, lúc này là đang ở trong thư phòng xem sách, muốn tìm ông cụ cầu xin tới thư phòng thì có thể gặp ông.

Hà San San bất lực nhìn theo bóng của Lý Dương, tự mình lắc đầu.

Cô cũng hiểu, chiếc xe đó không chừng cô đụng vào rất khó, ông cụ cũng đặc biệt vì chuyện này mà từ Minh Dương vội quay về, còn không phải là vì mình sao?

Hà San San lúc này đem nguyên nhân làm ông cụ trở về đổ lỗi là tại mình.

Cũng chính vì như vậy, cô mới lo lắng như thế, nếu ông cụ tức giận, thì đó là chuyện rất nghiêm trọng, lần này Lý Dương không giúp cô, cô không biết bị ông cụ nhốt ở đây đến khi nào.

Có thể là mấy tháng, cũng có thể là nữa năm thậm chí là lâu hơn.

Đừng nói thời gian lâu như vậy, chỉ mấy ngày nay cô chịu không nổi rồi, ông cụ chỉ để cô đọc sách, học tập, hoàn toàn không để cô tiếp xúc với bất cứ thứ gì khác, cứ tiếp tục, cô cảm thấy mình sắp phát điên.

Đối với điều kiện Lý Dương đưa ra, cô cũng chỉ cắn răng nhận lời.

Không lâu, Lý Dương từ trên lầu đi xuống, Hà San San không còn để ý đến chiếc xe đó nữa, vội vàng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Dương tràn đầy hy vọng.

- Ông đồng ý rồi!

Lý Dương nhẹ giọng nói, Hà San San lập tức nhảy lên vui mừng, đây đối cô quả là một tin tức tốt.

- San San, cô đừng vội vui mừng sớm, ông cũng nói, lần này không giáo huấn cô một chút, e rằng lần sau cô sẽ làm ra những chuyện động trời hơn, cho nên giam một tháng là khó tránh, cô cứ ở trong này một tháng đi, nhân tiện tu tĩnh tính tình của mình.

Hà San San đang vui mừng bỗng nhiên đứng ngây ra, Lý Dương mỉm cười lắc đầu, từ chỗ cô đi qua.

Kỳ thực ở nhà bảo tàng lần trước, Lý Dương và ông cụ nói chuyện về Hà San San.

Lúc đó, Lý Dương rất lo lắng, sợ ông cụ sẽ trách tội lên người mình, cuối cùng ông cụ thấy câu nói đầu tiêng của hắn chính là về chuyện này.

Kết quả làm Lý Dương rất hài lòng, ông cụ không có trách tội hắn, chỉ là bảo hắn sau này làm người anh cả tốt, lúc nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc, không thể chuyện gì cũng chiều theo Hà San San.

Không chừng chỗ Hà Kiệt, cũng nhận được dặn dò của ông cụ giống như vậy.

Có lời dặn dò này, Lý Dương mới dám đi giúp Hà San San, chỉ là tội này không thể tha, Lý Dương cũng không còn cách nào khác.

Nhân dịp Hà San San đờ ra ở đó, Lý Dương đi thẳng ra cửa, khi cô tỉnh lại sẽ lôi kéo mình, giam một tháng cũng để cho cô một bài học, sau này không làm ra những chuyện tự cho mình là thông minh.

Đón Vương Giai Giai rồi, Lý Dương lại đi đến nhà bảo tàng của Bạch Minh, hôm nay là ngày thứ ba triển lãm, cũng không biết Bạch Minh có tìm được công ty quan hệ xã hội không, có cần mình ở đây giúp không.

Còn nữa, bảo bối triễn lãm lần này là của Lý Dương, tuy không phải tất cả là đồ cổ của Lý Dương, nhưng cũng hơn phân nữa, Lý Dương cũng quan tâm tình hình trong này, sáu bảo vệ của hắn lúc này đều ở trong nhà bảo tàng.

Nhà bảo tàng của Lý Dương cách Ngọc Tuyền Sơn không xa, sau nữa tiếng, xe đã chạy gần tới nhà bảo tàng.

Bãi đậu xe bên cạnh nhà bảo tàng rất nhỏ, Lý Dương cũng không muốn đậu xe ở đây, lúc này, muốn đậu cũng không đậu được.

Đi tới cửa nhà bảo tàng, nhìn thấy đám người chi chít đang đợi bên ngoài, Lý Dương ngây ngẩn ra ở đó, nhà bảo tàng của Bạch Minh vốn không lớn, lúc này tụ tập nhiều người như vậy, làm con đường cũng bị chặn.

- Nhiều người vậy?

- Ít nhất cũng hai ngàn người!

Lưu Cương nói theo, y xuất thân là bộ đội, nhìn thấy đám người lộn xộn, cũng đoán ra sơ lược.

Đi tới phía trước một đoạn, xảy ra chuyện làm Lý Duong thêm sửng sốt, trong đó có một nơi, có một số hàng rong, những hàng rong nhỏ này đều là bán nước, bán ghế, nhưng trong đó có không ít hàng rong, lại là bán đồ cổ.

Bán nước, bán ghế còn có thể hiểu, nơi náo nhiệt đều có hàng rong nhỏ thế này, người Trung Quốc bây giờ, rất hiểu cung cầu thị trường, ở đâu có cung cầu, ở đó có thị trường.

Nhưng gian đồ cổ nhỏ này cũng chạy tới chỗ này, đây không phải là chợ đồ cổ, chỉ là một nhà bảo tàng.

Lại đi thêm về phía trước mấy bước, người phía trước càng đông, đặc biệt là ở cửa, các bảo vệ chuyên giữ gìn trật tự, phải theo số phía cổng tiến hành xếp hàng, người không có phiếu, hoàn toàn không cho vào.

Trong tay Lý Dương hoàn toàn không có phiếu, bị bảo vệ không biết từ đâu đến chặn lại bên ngoài.

Lý Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện cho Bạch Minh, chỉ là một ngày không đến, hắn lại không ngờ chỗ này lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, bây giờ càng tốt, mình dù sao cũng là một nữa chủ nhân, cuối cùng cũng bị ngăn ở bên ngoài.

- Chú Lý, chú đến rồi à

Rất nhanh, Bạch Minh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng chạy đến, nhìn thấy Lý Dương há rộng miệng cười bắt chuyện.

Khí sắc của Bạch Minh hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, thậm chí khàn giọng cũng không còn nữa, cả người có thần sắc lên rất nhiều, nhưng trên người vẫn nhuễ nhãi mồ hôi, trông y rất bận.

- Đây là chuyện gì, sao còn bày bán đồ cổ nữa chứ?

Lý Dương quay đầu lại nhìn, không kềm được đem hiếu kỳ trong lòng hỏi ra ngoài, nếu không phải hắn ở đây qua rất nhiều lần, e rằng đem chỗ này biến thành chợ đồ cổ nhỏ.

Những cái này à, đi, chúng ta vào trong hãy nói, tôi khát muốn chết rồi!

Bạch Minh liếc nhìn xung quanh, trên mặt có chút đắc ý, kéo Lý Dương đi vào trong,

Có Bạch Minh dẫn đường, người xung quanh không cản bọn họ, rất nhanh bọn Lý Dương đi vào trong cái phòng dài, trong này nhìn ra ngoài, đều là đầu người chi chít.

- Chú Lý, chủ ý của chú rất hay, may mà chú nhắc tôi, bằng không hôm nay tôi phải mệt chết!

Bạch Minh vừa uống trà, vừa vui vẻ nói lớn, hôm qua sau nghi nghe kiến nghị của Lý Dương, buổi chiều tìm ngay công ty quan hệ xã hội, đến tối, cuối cùng nhờ bạn bè liên lạc được một công ty quan hệ xã hội rất tốt.

Y là trong tình huống cấp bách, người công ty quan hệ xã hội không cần nói nhiều lời đã hiểu được tình hình khách hàng, liền trong đêm cho người đến giúp.

Hôm nay, công ty quan hệ xã hội phái người đến giúp khai thông khách, ngay cả bảo vệ cũng là người của bọn họ.

Nếu có những chuyên gia này, người hôm nay tuy nhiều, nhưng trật tự không lộn xộn, người ở đây ngược lại có thể thưởng thức bảo bối tốt hơn, người đợi bên ngoài nhiều một chút, hôm nay khách nhiều hơn hôm qua, người nhận được tin đều đến hết, người ở các thành phố lân cận cũng cũng vội đến xem bảo bối.

Mãi cho tới bây giờ, Bạch Minh vẫn đang may mắn, tuy nói tốn chút tiền, nhưng số tiền này cũng đáng, nếu không phải hôm qua Lý Dương nhắc nhở y, hôm nay không biết lại thành ra bộ dạng thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.