Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 548: Chương 548: ChưNgười cơ quan Lỗ Ban (7)






-Ông, ông làm sao vậy?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu, Hà lão rất ít khi bểu hiện giật mình như thế, cho dù là vừa rồi khi phân giải ông cũng chỉ có chút giật mình mà thôi, điều này cho thấy những chữ cổ này rất không bình thường.

-Ông không sao.

Hà lão lắc lắc đầu, thở đài một hơi rồi tiếp tục quan sát con rối.

Lý Dương và đám người Hà Kiệt nhìn nhau, ai cũng không nói gì, sắc mặt của Hà lão như vậy cho thấy ông đã biết nội dung những chữ cổ này, chỉ cần ông biết thì rất nhanh bọn họ cũng sẽ biết nội dung những chữ này là gì.

Đồng thời mọi người càng thêm tò mò, việc Hà lão vừa nhìn thấy những chữ này đã giật mình mọi người đều có thể thấ được, mọi người càng thêm hiếu kỳ về những chữ này.

Chữ trên khay có rất nhiều, có thể nói là rậm rạp chi chít, sau khi xem xong Hà lão thở ra một hơi dài.

-Ông, nó rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu, đám người Hà Kiệt cũng mở to mắt nhìn ông.

-Đây là vật thời Chiến Quốc, chữ này là một loại cổ tự thật xưa trước kia, thứ này gặp nhiều ở thời Chiến Quốc, tới thời Tần Hán thì đã ít thấy.

Hà lão quay đầu lại nhìn Lý Dương, trong mắt còn mang theo một cỗ từ ái, thứ này không giống như vẽ ngoài không chút bắt mắt nào của nó, đây là một thứ rất có lai lịch.

-Hà gia gia, những chữ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì thế?

Ngô Độ vội vàng hỏi một câu, hắn cũng rất hứng thú với nội dung của những chữ cổ này.

Lý Dương vốn định hỏi lai lịch của chữ cổ này, nhưng nghe Ngô Độ hỏi thế nên đành thôi, mấy thứ này một lát nữa tham khảo Hà lão cũng được, chỉ cần thứ hắn muốn học thì Hà lão sẽ dạy cho hắn.

-Đây là những thứ chính tác giả viết lên, coi như là một cái tự truyện đi, đây là bộ con rối được làm lúc tác giả về già, đây là ý tưởng lúc đó của người này.

Hà lão giơ tay lên chỉ về phía con rối rồi nhỏ giọng nói, lúc nói những việc này ông còn có chút cảm khái, trên mặt mang theo sự tôn kính.

-Tự truyện, ông, là tự truyện của ai thế?

Lý Dương lại hỏi một câu.

Hà lão rất ít khi có biểu hiện như vậy, thái độ của ông lúc này càng làm cho Lý Dương hiếu kỳ, hắn ước gì mình có thể biết được ngay nội dung những từ này.

-Họ Công Thâu-Công Thâu Tử.

Hà lão thản nhiên nói.

-Công Thâu Tử?

Hà Kiệt, Vương Phong, Ngô Độ đều có chút mê mang, tên này thực xa lạ, bọn họ chưa từng nghe qua, thế nhưng Lý Dương sau khi nghe tên này thì liền sững người, ba người Hà Kiệt không biết Công Thâu Tử là ai nhưng Lý Dương biết rất rõ.

Dĩ nhiên là hắn, khó trách thứ này lại thần kỳ như vậy, Lý Dương không ngờ thứ hắn đấu giá được lại là tác phẩm cuối cùng của người này, sau khi ngẩn người, Lý Dương càng thêm hưng phấn.

-Lý Dương, Công Thâu Tử là ai?

Hà Kiệt thấy Lý Dương có chút hưng phân liền hỏi một câu, sắc mặt của Lý Dương nói cho hắn biết Lý Dương biết người này là ai.

Sau khi ổn định tâm trạng lại, Lý Dương mới chậm rãi nói:-Công Thâu Tử có tên gọi khác là Công Thâu Ban, thời Xuân Thu Chiến Quốc hắn là người nước Lỗ, hắn sinh ra và lớn lên trong thời kỳ chiến quốc, lúc ấy hắn là công tượng nổi tiếng nhất, bởi vì hắn là người nước Lỗ nên người đời sau gọi hắn là Lỗ Ban.

-Lỗ Ban.

Ngô Độ đột nhiên hét lên một tiếng.

Lần này mọi người đều kinh ngạc, Công Thâu Tử bọn họ không biết là ai nhưng Lỗ Ban thì bọn họ biết.

Đây chính là ông tổ của nghề thợ mộc, một thế hệ tông sư a, đến nay những công trình kiến trúc lớn về đồ cổ đều lấy tên có liên quan tới Lỗ Ban chính là biểu hiện tốt nhất về ông.

Mọi người nhìn thoáng qua con rối gỗ, trong mắt xuất hiện một tia cực nóng.

Tác phẩm của Lỗ Ban, hơn nữa còn là tác phẩm lúc về già, còn là một tác phẩm cuối cùng…Thứ này không cần nói tới hiệu quả thần kỳ của nó, chỉ cần tính tới việc nó có liên quan tới danh nhân thôi thì cũng đủ để cho giá trị của thứ này tăng lên một mức giá rất lớn rồi.

Cho dù là Hà kiệt thì hiện giờ hắn cũng không thể nào đánh giá thứ này được. Hắn biết thứ này mà được truyền ra ngoài thì sẽ là thứ mà tất cả thợ mộc cùng bái.

Về phần thứ này có phải do Lỗ Ban làm hay không thì bọn họ không chút nghi ngờ, con rối thần kỳ thế này cũng chỉ có Lỗ Ban mới có thể làm được mà thôi, hiện tại cho dù người khác nói thứ này không phải do Lổ Ban làm thì bọn họ cũng không tin.

-Ông, Lỗ Ban viết cái gì thế?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu, đám người Hà Kiệt đều tập trung nhìn Hà lão, bọn họ đều muốn biết tự truyện mà Lỗ Ban viết rốt cuộc là gì.

Lỗ Ban chính là một nhân vật truyền kỳ, tương truyền Lỗ Ban chính là tượng thần, không có gì mà ông không làm được.

Chim gỗ ông làm có thể bay trên trời 3 ngày mà không rơi, xe ngựa ông làm có thể tự chạy, ông làm trâu gỗ thì nó có thể tự mình cày ruộng, làm thành bức tượng thần tiên thì nó có thể làm cho trời đổ mưa.

Trong truyền thuyết, Lỗ Ban vì làm ra một món đồ thần kỳ mà hại chết cha mẹ, xe ngựa hắn làm chạy rất nha, kết quả là mẹ hông tự mình lên thử, sau khi xe ngựa chạy đi thì không bao giờ trở về.

Những thứ này đều là truyền thuyết, độ tin cậy không cao, có điều thành tựu về nghề mộc của ông không ai có thể phủ nhận, ông chính là một thế hệ tong sư, cho tới nay không ai có thể so được với ông.

Lỗ Ban có rất nhiều phát minh, dụng cụ của thợ mộc bây giờ đều là thứ mà Lỗ Ban trước kia phát minh ra như là dùi, thước, bào, sạn, ống mực,…Những thứ này lưu truyền tới tận bây giờ và được rất nhiều người sử dụng.

Trừ những thứ này ra ông còn phát minh ra rất nhiều nông cụ phục vụ cho nghề nông.

Lỗ Ban còn phát minh ra chìa khóa và ổ khóa, sau khi khóa lại thì chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra, như vậy có thể thay thế cho người trông coi, tiết kiệm được rất nhiều công sức, hiện đại có đủ loại khóa với đủ hình thức, nhưng chúng chỉ là vật được cải tiến từ ổ khóa của Lỗ Ban mà thôi.

Mặt khác, Lỗ Ban cũng có rất nhiều phát minh trên phương diện binh khí, ông cũng am hiểu điêu khắc, trước kia ông từng điêu khắc bức Cửu Châu Đồ trên một tảng đá, đây là tấm bản dô được khắc trên đá đầu tiên của Trung Quốc.

Những thứ này đều không phải là truyền thuyết, đây đều là những thường thức cơ bản, tư liệu lịch sử có ghi lại những điều này, danh tiếng của Lỗ Ban rất lớn, phát minh cũng rất nhiều, nhưng tài nghệ thần kỳ của ông không ai biết được, hiện tại có bộ con rối này của Lý Dương thì người đời đã có thể biết được tài nghệ thật sự của ông.

-Thứ này Lỗ Ban chế tạo năm 63 tuổi, ông vốn định làm để tự mình sử dụng, có điều khi làm thì ông cảm thấy mình đã lớn tuổi, đại nạn cũng sắp tới nên đã đem tâm đắc cả đời ghi lại, hy vọng học trò của ông có thể truyền lưu xuống.

Hà lão khẽ thở dài, Lỗ Ban tuyệt đối là một nhân vật vĩ đại, tự truyện của ông cơ hồ không hề nhắc tới một chút côn lao nào của bản thân, tất cả đều chỉ nói tới việc phát minh của ông xuất hiện như thế nào, lúc đó ông có ý tưởng gì, làm sao để có thể cải tiến chúng.

Đoạn cuối cùng Lỗ Ban mới nói năm đó ông đã lớn tuổi, làm xong bộ con rối này đoán chừng ông đã không còn sức làm bất cứ thứ gì khác, bộ con rối này đoán chừng sẽ là tác phẩm phong đao của ông.

Người cơ quan (Cơ Quan Khôi Lỗi Nhân) chính là tên chính thức của thứ này.

Nghe Hà lão nói xong, đám người Hà Kiệt đều thở dài một hơi, bọn họ rất cảm thán đồng thời kính nể tài hoa của Lỗ Ban.

Bộ con rối này là do Lỗ Ban dùng kỹ thuật cơ quan làm ra, cảm giác của hắn trước đó không sai, thứ này quả thật là có liên quan tới cơ quan.

Bộ con rối phức tạp thế này không ngờ chỉ do một người làm, Lỗ Ban có danh hiệu tượng thần, ông tổ của nghề mộc quả nhiên không sai.

-Tin đồn mặc dù có chút khuyếch đại, nhưng không nhất định đều là giả, việc chim gỗ biết bay tôi không tin, nhưng xe ngựa tự động chạy thì tôi tin là thật.

Vương Phong thở dài một hơi rồi nói, Hà Kiệt và Ngô Độ đều đồng ý gật gật đầu, có thể làm cho vật bay lên thì quá huyền ảo, nhưng làm cho một vật tự động hoạt đông thì không phải không thể, con rối trước mặt này chính là bằng chứng tốt nhất.

-Những con rối này có thể làm ra nhiều động tác như vậy, thế thì cái gì giúp chúng làm được?

Ngô Độ chỉ vào con rối gỗ rồi hỏi một câu.

Hà lão cau mày, Hà Kiệt và Vương Phong đều nhíu mày mờ mịt.

Vấn đề này thật đúng là không ai biết, thứ này cũng không dùng điện để cung cấp động lực. Cho dù là dùng dây kéo tạo năng lượng thì cũng không thể nào hoạt động được lâu như thế, hơn nữa còn làm ra những động tác khác nhau như thế này.

-Vấn để động lực sau này nghiên cứu, thứ này đặt ở đây, trước sau gì thì cũng biết được mà thôi.

Hà lão nhỏ giọng nói một câu, ông cũng không biết thứ này hoạt động như thế nào, vấn đề này sợ là chỉ có Lý Dương mới biết được một chút.

Cơ quan bên trong rất phức tạp, nó giống như là cờ domino được sắp sẵn vậy, chỉ cần cái đầu tiên hoạt động thì nhưng vật nhỏ bên trong sẽ chuyển động theo.

Đương nhiên, chuyện này hắn không thể nói ra, chuyện hắn có năng lực đặc thù không thể để cho bất cứ ai biết được.

... ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.