Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1154: Chương 1154: Cháu trúng quả lớn nhất!






- Lão Bạch, hôm nay anh phải mời khách!

Trên đường trở về khách sạn, Mao Lão chua xót nói một câu với Bạch Minh , Bạch Minh nhếch miệng cười to, liên tục xua tay, biểu thị buổi tối nay nhất định sẽ mời khách.

Hôm nay, bọn người Lý Dương thật sự đi dạo cả ngày, hiện nay đã lúc xế chiều rồi, đến bây giờ họ mới từ phố Solane trở về.

Ngày hôm nay họ gần như đi dạo 1/3 phố Solane, rất nhiều cửa tiệm đều vào, cho dù không mua ngắm cũng tốt, nếu chỉ các tiệm hàng thủ công mỹ nghệ, họ cũng đều vào ngắm thử, đây là cơ hội học hỏi khó gặp.

Thời gian một ngày này, họ cũng không được không ít đồ.

Mua nhiều nhất là Cao Tổng, ngày hôm nay mua 1.6 triệuro, một nửa trong đó đều là tiêu ở nơi đó của Charles, hành vi mua hôm nay của anh ta, tin rằng không lâu sẽ bị người trong cùng ngành biết được.

Tiếp theo là Lâm Lang.

Hôm nay Lâm Lang mua đồ 900000ro, một món đồ sứ Thanh Hoa năm Vĩnh Lạc triều Minh đã tốn của anh ta 800000ro, món đồ gốm này có chút tổn hại, đã qua phục chế, nếu không thì góa chắc chắn không mua nổi.

Lâm Lang thích đồ gốm, đối với món đồ gốm này rất yêu thích, liền mua lại.

Tiếp theo nữa là Lý Dương, Hôm nay Lý Dương tiêu mất 330000ro, so với hôm qua ít hơn nhiều, đây còn là kết quả của sự kiềm chế, nếu trông thấy thích liền mua, hôm nay nhất định đứng đầu.

Ba người bọn họ, một ngày mua đồ gần ba triệuro, trong một khoảng thời gian tên của vài người đều được lan truyền trên phố Solane.

Nếu cộng thêm hai triệu của Lý Dương ngày hôm qua, ba người gần năm triệu, khách hàng lớn như thế, ở phố Osolane cũng không thường thấy.

Đây dù sao chỉ là một thị trường đồ cổ, không phải phiên tập trung đấu giá, có thể trong thời gian hai ngày tiêu mất hơn năm triệuro, chắc chắn, các cửa hàng đều hy vọng có được các khách hàng sang trọng này.

tuy nhiên, hôm nay thu hoặc lớn nhất không phải là ba người bọn họ mà là Bạch Minh .

Bạch Minh lấy giá ba mươi nghìnro mua được một Ngọc Bộ Dương Chi, Đây là ngọc bội đầu đời Minh, bị người khác coi thành hàng thời Dân Quốc.

Sự khác biệt bên trong này quá lớn.

Đây còn là ngọc bội được khai quật, còn màu đen tuyền rất đẹp, ngọc bội như thế cầm về trong nước, chắc có thể tăng gấp chục lần, cũng khó trách Mao Lão chua xót như vậy.

Ông và Thầy Thái xuất chuyến này, đều không nhất định có Bạch Minh , lần này kiếm được nhiều vậy.

- Không thành vấn đề, tối nay tôi mời, mọi người không cần khách khí.

Bạch Minh trúng quả, đang có tâm trạng tốt, nghe lời của Mao Lão hoàn toàn không thèm để ý, trái lại cười ha ha nhận lời.

Hôm nay vận may của anh ta quả thực không tồi, ngay cả Lý Dương luôn luôn dễ dàng trúng quả đều hai tay trắng, để cho anh ta đoạt được trước, hôm nay cũng chỉ có một mình anh ta, thật sự trúng quả lớn.

Khối ngọc bội Dương Chi khó có được này, căn bản có thể giám định là trang sức Ninh Vương đầu triều Minh, sau khi về nước, thấp nhất cũng được giá ba triệu, tương đương với ba trăm nghìnro, quả thực tăng khoảng gấp mười lần.

- Đây là anh nói nhé, tối nay chúng tôi sẽ chọn những món đắt nhất, không chọn tốt nhất.

Thầy Thái cũng nói theo, hôm nay ông cũng mua được đồ khoảng mười ngànro, nhưng đều là tác phẩm nghệ thuật bình thường, không có bất kỳ trúng quả nào, lúc này trong lòng cũng có chút chua xót.

- Có thể, ai chọn món người đó thanh toán, tôi chỉ quan tâm ăn no bụng thôi.

Bạch Minh hiên ngang nói, sau khi nói xong, mọi người mới phản ứng, lại sôi nổi cười mắng Bạch Minh, trách Bạch Minh là một lão bủn xỉn.

Chỉ trong chốc lát, trên xe vang lên tiếng cười nói không ngừng, may mà cửa kính xe cách âm tốt, nếu không thì không chừng sẽ có cảnh sát đuổi theo.

- Vù vù!

Túi của Lý Dương đột nhiên vang động lên, di động của hắn luôn để chế độ rung thêm nhạc, may mà như vậy, chỉ nhạc không tiếng sang sảng của Bạch Minh có thể át hết toàn bộ nhạc điện thoại.

- Ông?

Nhìn thấy số điện đến, Lý Dương thoáng sửng sốt, nhẹ nhàng nói một câu sau đó mới nghe điện.

Lưu Cương, Vương Giai Giai đều nhìn Lý Dương, ông cụ thường ngày rất ít khi gọi điện cho Lý Dương, chỉ những lúc có việc thật sự mới gọi, lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của ông, hai người đều có chút tò mò.

- Lý Dương, cháu ở đâu đấy?

Thanh âm của ông cụ vang lên rất có tinh thần, còn mang theo chút hưng phấn, cũng không nói với Lý Dương gì khác chỉ hỏi đơn giản một câu.

- Cháu đang trở về khách sạn, hôm nay Bạch Minh trúng quả lớn…

Lý Dương mỉm cười, nói qua sự việc hôm nay lại, ông cụ ở bên đó vừa nghe vừa cười, cuối cùng không ngờ phá lên cười ha ha.

- Lý Dương, họ trúng quả lớn cũng không đậm bằng cháu, cháu biết không, bức tranh mà cháu chuyển về rốt cuộc là gì không?

Ông cụ cười to, trong ngữ khí dường như còn mang theo sự thỏa mãn.

- Bức tranh bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ?

Lý Dương thoáng sửng sốt, lập tức hỏi một câu.

- Đúng, Bạch Minh trúng quả lớn, cũng không thể so sánh với trúng quả của cháu, chúng ta đã chứng thực rồi, đầy là bức tranh mà De Vinci vẽ đầu tiên, là tác phẩm mà De Vinci tâm đắc nhất.

Thanh âm của ông cụ tiếp tục từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến, còn Lý Dương ở trên xe, hoàn toàn sững sỡ ở đó.

《 Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》 là của De Vinci? Kết quả này Lý Dương luôn không ngờ đến, thậm chí đều không nghĩ đến, hắn không biết tin tức bí mật kia, tất nhiên cũng không biết De Vinci từng sáng tác bức tranh sơn dầu như thế.

Ông cụ đột nhiên nói với hắn kết quả này, trong lòng hắn chỉ có kinh hãi.

Lời này nếu không phải ông cụ đích thân nói ra, hắn chỉ coi như đùa, có thể còn nhìn lại lịch, xem hôm nay rốt cuộc có phải ngày Cá tháng tư hay không.

- Ông, sao có thể là bức tranh của De Vinci, ông ấy vẽ chẳng phải là bích họa sao?

Sửng sốt một lúc, Lý Dương mới hỏi một câu, đây là hắn hỏi theo bản năng, hoàn toàn không tin lời của ông cụ.

Bất cứ ai không biết bí mật này chắc đều sẽ nghi ngờ như thế.

- Tất cả việc này nói ra rất dài, ta không thể trực tiếp nói cho con, hai ngày nữa Viện trưởng Hoàng sẽ đến Milan, để ông ấy nói tường tận cho con nghe.

Ông cụ lần nữa cười cười, ông đang cầm điện thoại, mắt luôn nhìn vào bên phải.

Nơi đó, đang treo một bức tranh sơn dầu trên giá vẽ phong cảnh cổ xưa, bức tranh này không phải dáng vẻ khô khan trước đây, bề mặt bức tranh dường như bao phut một tầng băng mỏng, còn mặt nhân vật được vẽ toàn bộ như đang sống vậy.

Chúa Jesu ở chính giữa vẻ mặt bi thương, không ngừng nói gì đó.

Mười hai môn đồ xung quanh, sắc mặt vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, nổi bật nhất chính là Judas, hắn dường như rất sợ hãi, lại dường như có chút hối hận, thậm chí còn mang theo chút dữ tợn.

Bức tranh này không như tranh trong nước như thế là lập thể, cũng không giống “ Lan Đình Tự”, mỗi một chữ đều có ý cảnh khác nhau.

Nhưng bức tranh này khiến bạn vừa xem tự nhiên như vậy, mỗi một nhân vật trong tranh đều có thể thu hút cháu, lúc cháu nhìn nhân vật này, hắn dường như cũng đang nhìn cháu nói lên suy nghĩ trong lòng nhân vật đó.

Lúc cháu chú ý mỗi một nhân vật đang nói, người xung quanh cũng đều đang chuyển động, dường như thật sự tiến hành bữa tiệc cuối cùng.

Đây không phải là cảm giác của một người, mỗi một người đều có, sự chú ý tập trung vào bất cứ ai trong mười hai môn đồ, đều cảm thấy động tác của người xung quanh.

Là động tác thật sự, ánh sáng của đôi mắt có thể nhìn thấy các cử động rõ ràng của họ, thật sự sinh động.

Đây không phải là cử động ảo giác, Phương Lão, Từ Lão đều thề, họ nhìn thấy động tác của các người này, ngay cả Ông cụ cũng nhìn thấy toàn bộ.

Tuy nhiên, cháu dồn hết sự chú ý vào trên người nhân vật nào đó đang cử động, động tác của người đó lại ngừng lại, ngừng lại nói suy nghĩ trong lòng của mình.

Sau đó, bạn còn có thể cảm nhận rõ ràng suy nghĩ của người đó.

Ví dụ như môn đồ John, anh ta đang nói lòng trung thành của mình, phản bội Chúa Jesu tuyệt đối không phải anh ta, anh ta là một người trung thành nhất với chúa Jesu.

Còn có môn đồ Duma, lúc chú ý anh ta, sẽ phát hiện anh ta đang lên án phản đồ, nguyền rủa phản đồ, muốn cho phản đồ xuống địa ngục, mãi mãi sống trong địa ngục.

Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, tình cảm khác nhau.

Từ Lão, Phương Lão, Viện trưởng Hoàng cùng với Ông cụ, mỗi một người đều cảm nhận được tư tưởng này, không ngờ đều giống nhau, cũng chính là nói, toàn bộ biểu đạt của mỗi một người trong tranh đều khiến cho mọi người đều cộng hưởng.

Đừng nói cái khác, chỉ một điểm này chính là các họa sĩ khác không thể nào làm được.

Tác phẩm của tông sư, đây là tác phẩm của tông sư chân chính, Từ Lão dùng các bản thảo viết tay của Từ Bi Hồng để lại, thực sự kiểm tra chứng thực tất cả.

Trong vô ý Lý Dương tìm thấy bức tranh này, một bức tranh nhìn không chớp mắt 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》chỉ trong truyền miệng, bức tranh đó là sáng tác của De Vinci.

Không có ký tên, nhưng phương pháp vẽ quả thực là của De Vinci, cũng chỉ có ông mới có thể vẽ ra được các sáng tác thần kỳ sinh động phóng khoáng như thật này mới có tư tưởng chân chính.

Thêm tin đồn kia, cho dù bức tranh này không có tên, cũng đã có thể xác định là tác phẩm của De Vinci rồi.

Hơn nữa, người thực sự có trình độ như thế, sẽ không cố ý đi làm giả sáng tác của De Vinci, chính ông lưu danh thiên cổ còn truyền tụng mãi mãi, càng chứng minh bức tranh này là bằng chứng sắt của De Vinci.

Ông cụ đang nói chuyện, tâm thần lại bị bức tranh trước mặt hấp dẫn, ngay cả lời Lý Dương gọi ông cũng đều không nghe thấy.

- Ông, ông làm sao thế?

Đến khi Lý Dương lo lắng gào to, ông cụ mói từ từ lấy lại tinh thần, hiện tượng thất thần này cực hiếm thấy.

- Ta không sao, cháu vừa nãy nói gì thế?

Ông cụ quay người, thu hồi toàn bộ sức chú ý, ông cũng tâm trạng quá kích động, nếu không thì cũng sẽ không có hành vi thất thần như thế, nhưng thất thần như thế đối với ông mà nói, cũng chỉ có một lần.

Khả năng điều khiển của ông cụ rất mạnh.

- Viện trưởng Hoàng sao lại đột ngột đến Milan, ông sẽ không có suy nghĩ khác chứ?

Lý Dương nói lại một lần nữa, đây là ông vừa nãy nói chuyện, Viện trưởng Hoàng đột nhiên muốn đến, xem tính cách của Viện trưởng Hoàng không thể không khiến hắn suy nghĩ thêm.

- Ha ha, cháu nghĩ nhiều rồi, ta đã nói với ông ấy, việc cháu mua mở bảo tàng, ông ấy đối với hành động này ủng hộ rất lớn, lần này ông đến Milan, có việc quan trọng tìm cháu thương lượng, cháu ở đó đợi ông ấy là được rồi!

Ông cụ đột nhiên cười to, lúc cười còn lén nhìn Viện trưởng Hoàng đang si mê thưởng thức bức tranh.

Viện trưởng Hoàng sớm đã nổi tiếng xấu bên ngoài, cũng khó trách Lý Dương có suy nghĩ như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.