Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1171: Chương 1171: bức tranh này không đơn giản






Trực tiếp bày bức tranh ra, chỗ này không có phù hợp.

Cho dù thuê phòng, cũng không có khả năng chuẩn bị toàn bộ mọi thứ, nhưng sở dĩ Lý Dương đưa ra yêu cầu này, mỹ nữ tóc vàng sẽ nhanh nhất chuẩn bị mọi thứ hắn cần cầm qua đây.

-Bức tranh này, họa sĩ vẽ rất không tồi, đích thực là dấu vết của cách Nhĩ!

Thái lão sư cau mày, khẽ nói một câu.

Trình độ thư pháp của Thái lão sư cũng không kém, đã từng được xưng tụng là kì tài, bức họa trước mắt rất không tồi, nhưng chỉ là tương đối, cũng không có cái gì đặc biệt xuất sắc, phía dưới bức tranh còn dùng tiếng Pháp viết tên Cach Nhĩ.

Dạng bức tranh này, hình như không đáng Lý Dương đi đấu giá, còn thận trọng như vậy.

-Này nhìn một cái!

Hoàng viện trưởng mang bao tay, lại cầm lấy một cái kính phóng đại, ngồi trước bức tranh quan sát.

-Sư phụ, người cũng có loại dự cảm, Lý đại ca mua bức tranh này chỉ sợ không đơn giản.

Nhìn xem một hồi, Tiêu Nham nói nhỏ bên tai Bạch Minh, nói một câu rất nhỏ, lời nói này chỉ hai người có thể nghe.

-

Bạch Minh trừng mắt liếc Tiêu Nham một cái, cũng nói một câu:

-Ngươi cũng có dự cảm, có dự cảm gì?

Lý Dương cùng Tiêu Nham biết nhau sớm một ít, tuy rằng Tiêu Nham bái Bạch Minh làm sư phụ, nhưng vẫn còn giống như trước đem Lý Dương gọi”Lý đại ca”, không có theo lời Bạch Minh yêu cầu sửa lại kêu sư thúc.

Một điểm này, Tiêu nham cực kỳ kiên trì, Bạch Minh cũng không có biện pháp.

Cuối cùng chỉ có thể kết luận, một đôi thầy trò cùng Lý Dương xưng huynh đệ tương xứng, làm cho Mao lão cùng Thái lão sư lấy chuyện này cười cợt mấy lần.

-Không biết, nhìn xem bức họa này, có cảm giác hết hồn, cuối cùng cảm giác không tầm thường!

Tiêu Nham gật đầu, sau khi bức họa mở ra, liền có dạng cảm giác này, một loại cảm giác không thể nói rõ thành lời.

-Hết hồn, tim đập rật nhanh phải không? Có một loại khát vọng gì đó?

Bạch Minh thoáng sửng sốt, lại hỏi.

-Đúng , đúng , là loại cảm giác này, sư phụ, làn sao người biết?

Tiêu Nham gật mạnh đầu, vội vàng trả lời.

-Vô nghĩa, ta như thế nào không biết, thấy thứ tốt ai không có dạng này!

Bạch Minh lại trừng mắt liếc Tiêu Nham một cái, lúc này mới quay đầu lại cẩn thận đưa mắt nhìn bức họa này một cái.

Thời điểm bản thân tuổi còn trẻ, có đôi khi gặp một lậu cũng sẽ có dạng này, tim đập nhanh hơn, khát vọng nhanh một chút lại, nhưng lại sợ bị người ta nhìn ra cái gì.

Đây là một loại rất bình thường, cũng là một hiện tượng rất thông thường.

Nhưng gặp một món đồ chính mình không hiểu, cũng nhìn không ra có bao nhiêu đại giá trị gì đó còn có loại cảm giác này, vậy thật không tầm thường, thông thường đều nói đó là một loại trực giác.

-Ngươi có loại cảm giác này, tại sao vừa rồi không tựu mình đem đồ vật kia mua lại?

Bạch Minh đột nhiên hỏi Tiêu Nham một câu, Tiêu Nham giật mình sửng sốt, lập tức buồn rười rượi, nói:

-Sư phụ, nhìn bức họa này lúc sau mới có dạng cảm giá này, lại tiếp tục nói, muốn mua cũng không có cái can đảm kia, đồ vật này mua được nổi sao?

Bạch Minh có chút dừng lại, lời này Tiêu Nham nói vô cùng chính xác, trước tiên bản thân có cảm giác, đối với vật này cũng không có khả năng mua lại.

Gía sáu mươi lăm vạn đồngro, đem Tiêu Nham bán hết cũng không sao có được nhiều tiền như vậy.

Nếu thật có thể gom lại, nhưng cũng không có khả năng dùng nhiều tiền đi mua bức tranh bởi vì cảm giác, việc này như thế này không thể xảy ra.

Trực giác có đôi khi có tác dụng, nhưng cũng không nhất định đúng, Bạch Minh cũng từng dựa vào cảm giác mua đồ sứ, nhưng tiếc rằng có mấy lần nhìn nhầm.

Việc này giống như, một ngày ngươi đột nhiên có cảm giác mua mua số có cơ hội trúng thưởng, cảm giác phi thường mãnh liệt, sau đó ngươi cao hứng phấn chấn, vui vẻ đi mua.

Kết quả lại là một hào cũng chưa trúng.

Việc này khá hoàn hảo, dù sao sẽ không mua nhiều lắm, không thể có người tán gia bại sản do mua sổ số, người này chắc chắn sẽ không sao.

Đương nhiên, cũng có người dựa vào linh cảm trúng lớn, còn lại qua tin tức, nhưng dù sao là số ít, ít càng thêm ít.

-Hai ngàn ba trăm vạn, thành giao!

Đang nói, màn hình lớn âm thanh của Cách Lãng đột nhiên tăng lên không ít, Bạch Minh, Tiêu Nham còn có mọi người không nhịn được quay đầu lại xem.

Màn hình lớn, vừa rồi đấu giá một vương miện, là vương miện của vua Louie 7 nước Pháp, mặt gắn đầy các loại bảo thạch, vương miện này có gần ngàn năm lịch sử, bán ra với giá hai ngàn ba trăm vạn đồngro.

Đây cũng là kiện vật được đấu giá cao nhất ngày hôm nay phẩm chất vượt qua ngàn vạn lần.

Liếc mắt nhìn một cái, mọi người đều quay đầu lại, cẩn thạn nhìn Mona Lisa trước mặt.

Trong quốc nội, đồ vật có thể bán hai ngàn ba trăm vạnro, tin tức này tuyệt đối có, đại hội đấu giá kiểu này, vật phẩm đấu giá chất lượng quá ngàn vạn cũng thấy không ít.

Bình thường cũng có một, thấy nhiểu lần, đại gia cũng không cảm thấy kỳ quái.

Lại càng không cần nói nhiều, hai ngàn ba trăm vạn đồng cũng không phải giá cao nhất, ngày hôm qua cũng có hai kiện tam bản phủ phẩm chất so với cái này đấu giá còn cao hơn.

-Hoàng viện trưởng, người có xem ra lai lịch cái gì không?

Lâm Lang hỏi một câu, bản thân cũng ngồi xem một hồi, thậm chí còn sờ thời gian rất lâu, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Cái này thấy thế nào đều chỉ là một bức tranh bình thường, bức tranh không tồi, nhưng cũng không có nơi nào đặc biệt thần kỳ.

-Không có, Lý Dương lần này cảm giác của ngươi có khả năng có thể sai!

Hoàng viện trưởng nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại nhìn Lý Dương nói một câu, Hoàng viện trưởng nói một câu này, mặt Lâm Lang cùng Bạch Minh rõ ràng đều mang một chút thất vọng.

Hoàng viện trưởng đứng lên lại, nhẹ nhàng ngồi nơi đó uống chén nước.

Ai cũng có mặt lúc đó, thời điểm Hoàng viện trưởng cúi đầu xuống lấy chén trà, thời điểm cúi đầu uống trà, ánh mắt mất tự nhiên hiện lên vài đạo quang mang di động.

-Sai cũng sai rồi, bức họa này chỉ cần là thật, giá cả cao chút cũng không sao!

Lý Dương mỉm cười, Hoàng viện trưởng cũng không còn chú ý, sở dĩ như vậy là vì Hoàng viện trưởng cũng không có nhìn ra cái gì.

-Lời này cũng đúng, Cách Nhĩ dù sao cũng là họa sĩ nổi danh, giữ lại bức tranh, thật có khả năng tăng giá!

Mao lão cười nói một câu, tác phẩm nghệ thuật không thể giảm giá, người này tại thời điểm này cảm thấy mất giá, không chừng vài năm sau có thể kiếm lời.

Dạng này giới cổ vật có nhiều vô số cách nhìn, giống như Phỉ Thúy, mười năm trước có thể một vạn một cái vòng tay mọi người đều cảm thấy quý, hiện tại mười vạn một cái ngưới ta lại không xem trọng.

Việc này giống như là nhà đất, năm đó đất hoặc phòng đều là của chính phủ phân chia bán ra ngoài, hiện tại, người có tiền đều không nhất định mua được đất.

-Được rồi, trước tiên đem bức tranh để lại đi, đừng chậm trễ đại hội đấu giá!

Hoàng viện trưởng uống trà xong, lại nói một câu, Lý Dương cùng Bạch Minh môt lần nữa để lên lại, Lâm Lang cũng kêu mỹ nữ tóc vàng chờ bên ngoài quay trở vào phòng.

Cách Lãng đấu giá còn tiếp tục, dưới đây lại một kiện đồ vật được đấu giá bảy trăm vạn đồngro, bắt đầu từ ngày hôm qua, toàn bộ phẩm chất đấu giá đều không có một kiện nào đặc biệt vang dội.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian đấu giá buổi chiều rất nhanh đã trôi qua, đấu giá buổi tối bảy giờ bắt đầu, giữa hai buổi đấu giá có một khoảng thời gian.

Khoảng thời gian này, nông trường vẫn như cũ cung cấp thức ăn, bữa tối trong nhà ăn lớn.

-Lý Dương, có chút không thoải mái, đấu giá tối không tham gia, đi về trước!

Đấu giá buổi chiều vừa chấm dứt, Hoàng viện trưởng nhẹ giọng nói một câu.

-Ngài phải đi về?

Lý Dương hơi sững sờ, Hoàng viện trưởng thì chậm rãi đi về phía trước.

-Gìa rồi, sức khỏe không thể giống như người trẻ tuổi được, đi về trước, ngươi cứ ở lại đi!

Trong ánh mắt Lý Dương hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:

-Tốt lắm, Hoàng lão ngài trở về!

-Lý Dương, nghe Hoàng viện trưởng nói, đấu giá buổi tối sẽ không tham gia!

Lâm Lang hai mắt trợn to, vội vàng kêu một tiếng.

-Buổi tối dành riêng trình diễn châu bảo, không cần tham gia, người nghe nói trước việc này!

Buổi tối này đều đấu giá trang sức châu bảo, trang sức châu bảo cũng có đồ cổ, nhưng phần nhiều là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại, nói đơn giản là mặt hàng xa xỉ.

Loại đồ vật này, Lý Dương trước đó gặp qua rất nhiều, đều lỡ bỏ qua mất, thật đúng là không biết tại sao lại như thế.

Chính Hoàng viện trưởng vừa mới ám chỉ, làm cho bản thân có chút kinh ngạc, trong lòng liền đoán, vì cái gì Hoàng viện trưởng lại nói bóng gió bảo mình trở về.

-Cũng đúng, tôi cũng không tham gia, phải đi gặp Mã Lạp Đế!

Lâm Lang không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu, ngày hôm qua vội vàng rời đi thông báo cho Lý Dương cùng Hoàng viện trưởng, cảm giác đối với Mã Lạp Đế có chút không lễ phép, bây giờ Thiên Chính không sao phải quay lại xin lỗi.

Bạch Minh cũng muốn trở về, lại bị Lý Dương giữ lại.

Tiêu Nham thật vất vả mới đi được một lần, bản thân muốn nhìn nhiều một chút, vừa vặn bồi tiếp tất cả mọi người một chút, chính mình cũng chạy đi thì thật không tốt.

Thương lượng một vòng, cuối cùng Lý Dương cùng Hoàng viện trưởng quay về khách sạn trước, Bạch Minh tiếp tục ở lại tham gia đại hội đấu giá.

-Hoàng viện trưởng, ngài đem một mình kêu lại, không biết có chuyện gì?

Xe rời nông trường, Lý Dương mới hỏi một câu, trên xe hiện giờ chỉ có Lưu Cương, Hải Đông cùng Vương Giai Giai mấy người cùng trở về.

-Được rồi, bức họa hôm nay ngươi mua không đơn giản!

Chỉ còn lại vài người, Hoàng viện trưởng không giấu diếm, thời điểm nói chuyện, còn liếc mắt nhìn cái rương đằng sau xe một cái.

Bên trong rương, chính là bức tranh sơn dầu mà trong phòng thuê đã cẩn thận thưởng thức qua.

-Không đơn giản, vậy mới vừa rồi ngài còn không nói…

Vương Giai Giai thoáng sửng sốt, trừng to ánh mắt kinh ngạc hỏi, mới vừa hỏi một nửa không có nói hết câu.

Vương Giai Giai cũng không ngu ngốc, thời điểm vừa hỏi sau đó cũng hiểu rõ, sở dĩ nơi đó Hoàng viện trưởng không nói, bởi vì nơi đó có nhiều người, nếu nhiều người biết bí mật khó giữ được.

Nhưng hôm nay trong phòng thuê tất cả đều là người một nhà, trước mặt người một nhà Hoàng viện trưởng còn có điều không nói, điều này biểu hiện cái gì, Vương Giai Giai lúc này cũng hiểu được.

Sở dĩ buông tha không hỏi tiếp.

Hoàng viện trưởng thì nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói:

-Mới vừa ban nãy, phát hiện điều quái lạ!

Vương Giai Giai chậm rãi gật đầu, không nói, Lý Dương thì nhỏ giọng hỏi:

-Hoàng viện trưởng, ngài nói không đơn giản là có ý gí?

Bức họa này quả thật có vấn đề, nhưng điểm kỳ quái kia Lý Dương dưới năng lực đặc thù phát hiện ra, bây giờ để trước mặt, dựa vào ánh mắt nhìn Lý Dương cùng bản thân Bạch Minh giống nhau, cái gì cũng đều không nhìn ra.

Trình độ hiểu biết về tranh phương tây, Lý Dương quả thật có hạn, có khả năng so với Bạch Minh cũng không sánh bằng, dù sao bản thân tiếp xúc với tranh phương tây quả thật rất ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.