Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 922: Chương 922: Bữa tiệc từ thiện. (2)






Đáng tiếc chính là, người của Bộ ngoại giao Nhật Bản rõ ràng chẳng làm được việc gì, chỉ đưa ra một lệnh từ ngoại giao đơn giản, sau đó không đưa ra giải thích, Bộ ngoại giao Trung Quốc coi Thiên Tùng Vân Kiếm là sở hữu tư nhân tạm thời từ chối yêu cầu này, người của Bộ ngoại giao Nhật Bản cũng không tiến thêm hành động nữa.

- Xấu xa.

Văn kiện này còn chưa xem hết, đã bị Thiên Hoàng ném sang một bên, Thiên tùng vân kiếm nếu quay trở về, sức ảnh hưởng của Thiên Hoàng sẽ tăng thêm không ít, đối với Nội Các mà nói, họ cũng không kỳ vọng có hoàng thất mạnh mẽ, cho dù hiện nay Hoàng Thất đã không còn oai phong nữa.

- Đi, đi gọi Thanh Mộc Long Nhất đến đây.

Hít sâu lại, Thiên Hoàng vẫy người ở bên ngoài vào, ngoài cửa lập tức chạy ra ngoài, trong mắt của Thiên Hoàng còn toát lên tia thù hận.

…………..

- Mệt quá!

Vương Giai Giai bước nhanh đến sô pha của phòng thượng hạng, nằm lên, hôm nay là ngày thứ ba họ đến Thượng Hải, cũng là ngày thứ hai triển lãm Ngọc tỷ truyền quốc, họ vừa từ nơi vui chơi giải trí về, ngày hôm nay chơi rất thỏa.

Lý Dương đang muốn nói chuyện, điện thoại trên người hắn vang lên, sau khi nghe điện, hắn lập tức ngẩng lên, cười khà khà nói:

- Tiểu Tùng, trường học ở quê nhà của em , anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, còn là trường cũ trước đây cháu học, đợi anh làm xong việc ở đây sẽ đưa em trở về học.

- Thật sao!

Trong nháy mắt Lý Tiểu Tùng sững người, trong mắt lại xuất hiện các giọt nước mắt trong suốt, tính cách của cậu căn bản không như các chàng trai, ngược lại giống cô gái, tính cách này của cậu ta, khó trách sẽ rơi vào nông nỗi này.

- Tất nhiên là thật rồi.

Trong lòng Lý Dương thở dài, trên mặt còn tươi cười, việc trường học của Tiểu Tùng là Lý Dương nhờ Trương Vĩ ở Bình Châu giúp đỡ, cậu ta là cháu rể của Trần Vô Cực, Lý Dương nhanh chóng trở thành đồ đệ của Trần Vô Cực cũng không xem là người ngoài.

Lý Tiểu Tùng trước đó chính là học sinh của trường đó, hiện nay lần nữa quay trở lại trường thủ tục không phức tạp, chỉ là ở lại một năm, nửa năm này đã chậm trễ không ít bài tập.

- Anh Lý Dương, thật sự cảm ơn anh!

Trong mắt Lý Tiểu Tùng đang cầm nước mắt, hai ngày nay chơi rất vui, tuy nhiên lòng cậu ta luôn nhắc nhở, quay lại trường học mới là việc quan trọng, hiện nay lo lắng này cuối cùng đã không còn rồi.

- Em muốn cảm ơn anh thì nên chăm chỉ học tập, đưng để ông nội em thất vọng.

Lý Dương khẽ nói, lúc nói hắn lại nhớ đến người ông cả đời si mê sưu tầm đồ cổ, nếu ông biết cháu của ông hiện nay đã tốt hơn rồi, có lẽ sẽ rất được an ủi.

- Anh Lý, Tô tiên sinh đến rồi!

Triệu Khuê đi đến bên cạnh Lý Dương, nói nhỏ, Lưu Cương lúc này không ở khách sạn, việc Lý Dương muốn anh ta điều tra, đã sắp tra xong rồi, anh ta đang trên đường trở về.

Tô tiên sinh chính là Tô Hữu Bằng, hai ngày nay luôn bầu bạn với Lý Dương, làm cho quan hệ giữa họ nhanh chóng thân thiết hơn, hiện nay đã trở thành người bạn rất tốt rồi.

Lý Dương gật đầu, mỉm cười đi lại.

Tô Hữu Bằng đang ở cửa đợi, trước mặt cậu ta còn có Hải Đông, không hề bị ngăn lại mà tức giận.

- Lý Dương, tin tốt, xem tôi mang đến gì cho cậu?

Nhìn thấy Lý Dương, Tô Hữu Bằng liền hướng đi vào bên trong, còn giơ tay lắc lắc mấy đồ rực rỡ sắc vàng, sau khi vào nơi này, cậu ta cũng không khách khí, đi pha trà mình thích, còn đồ trên tay đặt ở trên bàn.

- Thiệp mời? Bữa tiệc từ thiện?

Lý Dương cầm lấy mấy tờ vàng lấp lánh kia, mở ra xem xem, sau đó cau mày, Tô Hữu Bằng đang pha trà, không quay đầu lại nói:

- Đúng vậy, là Hiệp hội từ thiện Thượng Hải và Hiệp hội thương nghiệp đồng tổ chức, quyên góp chút tiền cho các trẻ em vùng núi, cải thiện cuộc sống của họ tốt hơn.

Pha trà xong, Tô Hữu Bằng mới đi về sô pha.

Lý Dương đặt thiệp mời xuống thuận miệng hỏi:

- Đều là các người nào đi ?

- Còn có thể là ai chứ, không phải là các anh chàng công tử, chỉ có họ có nhiều tiền nhất, thật ra, bữa tiệc này chính là nơi so sánh, có cần thêm một ly nữa không?

Tô Hữu Bằng nói xong, đem trà trên tay đưa cho Lý Dương, cậu ta rất thích trà đặc, rất thích Thiết Quan Âm đặc đặc, trà đó Lý Dương ngửi đều khó chịu.

Lý Dương lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Hay là tôi không đi nữa, anh cũng biết mà, trường hợp này tôi không thích lắm!

Nơi các công tử tụ tập, Lý Dương còn thực sự không có ấn tượng gì, ở Bắc Kinh rất ít khi tham gia các hoạt động này, không ngờ đến Thượng Hải rồi còn có người đưa thiệp tới cho hắn.

Tô Hữu Bằng lập tức xua xua tay nói:

- Không đi không được, thiệp này của cậu, là của người khác ủy thác cho Tô tôi đấy!

Lý Dương thoáng sửng sốt, Tô Hữu Bằng không nói tiếp, tiếp tục rót trà, nước trà đặc tỏa ra hương thơm rất đặc biệt, tuy nhiên chính là hương vị quá nồng chút.

Tô Hữu Bằng rót rất hưởng thụ ngửi ngửi, lúc này mới bắt đầu thưởng thức trà đặc của cậu ta.

- Anh Lý!

Phòng khách lại vang lên tiếng gọi, Lưu Cương ra ngoài đã trở về rồi, trên tay anh ta còn cầm một túi hồ sơ, việc Lý Dương giao cho anh ta, lúc này đã hoàn thành rồi.

- Hữu Bằng, cậu đợi một chút!

Lý Dương vội vàng đứng dậy, trước đó hắn gọi Tô Hữu Bằng là anh, Tô Hữu Bằng hơn hắn hai tuổi, kết quả ngày đầu tiên bị Tô Dương nghe được, sau đó hai người đều bị mắng một trận.

Theo thân phận, Lý Dương là tiểu sư đệ của Tô Dương, là đồng môn chân chính, quan hệ này ai cũng không thể phủ nhận, Lý Dương gọi Tô Hữu Bằng là anh, đó chẳng phải loạn luân sao, cuối cùng hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể xưng tên với nhau, đỡ bị Tô Dương cổ hủ soi.

- Cậu có việc bận, tôi cũng có việc đi trước, bữa tiệc là tối mai, ban ngày tôi sẽ không đến, tối đến đón cậu.

Tô Hữu Bằng vẫy vẫy tay, uống sạch chén trà trước mặt, đứng dậy đi ra ngoài, mấy tấm thiệp mời kia đều để lại, cậu ta đến đây thật ra chính vì việc đưa thiếp này.

- Để mai tính sau!

Lý Dương bất đắc dĩ tiễn Tô Hữu Bằng ra ngoài, lúc này mói vội vàng đi lại, nghe kết quả điều tra của Lưu Cương.

- Anh Lý, bữa tiệc này, chắc chắn anh thực sự phải đi đấy!

Lý Dương vừa quay lại, Lưu Cương cầm thiệp mời bất đắc dĩ cười với Lý Dương, anh ta vừa nhìn thấy mấy thiệp mời này, tổng cộng có sáu tấm, ngay cả Lý Tiểu Tùng cũng có một tấm.

- Sao lại thế?

Lý Dương kinh ngạc hỏi.

Lưu Cương khẽ cười lắc đầu, nói:

- Lý Văn Na bán đi các đồ, có năm món ở bữa tiệc này sẽ bán đấu giá, anh Lý muốn thu các bảo bối này lại, thực sự phải đi cổ động.

Lý Văn Na chính là cô của Lý Tiểu Tùng, năm nay 40 tuổi, tên rất hay, nhưng đáng tiếc người không được như tên, lòng rất thâm độc.

Các vật báu cả đời Lý Kiến Nghĩa sưu tầm, bị cô ta lấy về Thượng Hải, sau đó ủy thác cho công ty bán đấu giá tổ chức một phiên bán đấu giá, 70% số bảo bối trong đó đều bán ra ngoài, tổng cộng bán được hơn ba triệu tệ.

Còn 30% còn lại đều bán sạch, Lý Văn Na cũng không giữ lại, lấy giá hai trăm ngàn, bán rẻ cho một tiệm đồ cổ, khoản tiền này, sau đó toàn bộ Lý Văn Na đem gửi, Lý Tiểu Tùng không nhưng không được một phân tiền, thậm chí ngay cả tin tức cũng không biết.

Sau khi có được sự ủng hộ của ông cụ, trong lòng Lý Dương đưa ra một quyết định.

Hắn phải giúp Lý Kiến Nghĩa mở một triển lãm, quyền sở hữu triển lãm đều thuộc về Lý Tiểu Tùng, các đồ vật triển lãm chính là các món đồ cả đời Lý Kiến Nghĩa sưu tầm, các bảo bối bán ra ngoài, Lý Dương đều phải thu hồi lại.

Tiền thu mua lại, Lý Dương không định lấy tiền túi của mình ra.

Cô của Tiểu Tùng, Lý Văn Na làm sao có thể nuốt được khoản tiền này sẽ để cô ta nôn ra như thế, không đủ cũng phải là cô ta tự bù vào, Lý Văn Na và chồng cô ta ở Thượng Hải có hai bất động sản, chắc chắn mua lại gấp đôi cũng đủ.

Còn như thế nào để Lý Văn Na nôn ra khoản tiền này cũng rất đơn giản, Lý Dương sẽ không định từ đường thẳng mà để cô ta nôn ra khoản tiền này.

Hiện nay, quyền của Lưu Cương rất lớn, muốn trị bọn họ người bình thường thực đơn giản, kiếm bất kỳ lý do nào đều có thể khiến họ táng gia bại sản, huống hồ, mọi buôn bán của chồng Lý Văn Na làm đều thực sự không sạch.

Lý Văn Na lúc này căn bản không biết, vì lòng tham của cô đã đem đến cho cô rất nhiều phiền phức, đợi sau này biết được, hối hận cũng đã muộn, tất cả tài sản đều đã bị họ phá hết, đây cũng là báo ứng.

- Tô Hữu Bằng này!

Xem kết quả điều tra của Lưu Cương, Lý Dương lắc đầu, tuy nhiên trong lòng cũng ấm lên, Tô Hữu Bằng nhất định đã biết được tin này,cho nên đã giúp hắn chuẩn bị trước.

Bữa tiệc từ thiện lần này là một phiên đấu giá nhỏ, đấu giá đều là các công tử quyên góp đồ cổ sưu tầm, hoạt động này hiện nay ở trong nước rất phổ biến, Hong Kong càng nhiều hơn.

Người có nhiều tiền, nói chung đắn đo chút gì, phiên đấu giá từ thiện như thế không những có thể tăng thêm danh tiếng của họ, còn có thể khiến họ có được xã giao tốt, mấy năm gần đây, Thượng Hải bên này rất náo nhiệt, dường như mỗi năm đều tổ chức mấy lần như vậy.

- Anh Lý, cậu ta cũng là người có lòng!

Lưu Cương cũng cười cười.

Đại công tử tập đoàn Bảo Xương Thượng Hải Chu Thiết Thành, đã quyên góp năm món bảo bối vừa đấu giá không lâu, lúc đầu cậu ta đấu giá là ba trăm nghìn, lần này lại đưa ra đấu giá, cho dù giá cả như thế nào, toàn bộ đều quyên góp cho tổ chức từ thiện, trở thanh khoản từ thiện lần này.

Còn năm món đồ cổ này là năm món trong hơn trăm món bảo bối Lý Kiến Nghĩa sưu tầm, Lý Dương phải thu mua lại tất cả các bảo bối, năm món này không thể bỏ qua.

Lý Dương cười gật đầu.

- Tôi biết rồi, chúng ta cũng chuẩn bị chút, tối mai tham gia phiên đấu giá lần này, khoản tiền này làm từ thiện cũng rất tốt.

Lúc nói chuyện trong mắt hắn lại sáng ngời, năm món đồ cổ này cho dù bán với giá bao nhiêu, người cuối cùng mua được đều là Lý Văn Na, Lý Dương sẽ không giúp cô ta tiết kiệm tiền.

Còn thiệp mời của Lý Tiểu Tùng, càng dễ hiểu, các bảo bối này vốn dĩ thuộc về cậu ta, để cậu ta tận mắt thu hồi lại cũng tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.