Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 657: Chương 657: Áo gấm về nhà (thượng)






Sau khi gặp được Lý Dương Hà Kiệt không đi xem sản phẩm mỹ nghệ ở Đại Bằng nữa.

Bản thân anh cũng biết gặp được bảo bối ở đây là không có nếu không phải là vô vị thì thực sự không có cách nào, anh cũng không thể chạy tới đây để đi dạo.

Đối với anh mà nói thu hoạch lớn nhất là gặp được Lý Dương, có Lý Dương cùng đi sẽ có thể thay đổi vận may của anh, đối với vận may yêu ma của Lý Dương anh đã nhiều lần tự thân trải nghiệm.

Xuyên qua khu Đại Bằng Lý Dương trực tiếp đi theo hướng tiệm đồ cổ của mình, khi qua tiệm của ông chủ Ngưu Lý Dương còn nhìn nhìn, việc buôn bán của ông chủ Ngưu thực sự không tồi, trong tiệm có rất nhiều khách, a đầu Ngưu Linh đang bận quá không chú ý đến Lý Dương đang đi qua cửa.

Chỉ nhìn qua rồi Lý Dương đi luôn, anh vốn muốn tìm ông chủ Ngưu hỏi chút chuyện nhưng nhìn thấy ông bận như vậy nên thôi.Trong chốc lát mấy người đã tới cửa lớn của Thuỵ Tường Trai, Hà Kiệt còn ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo cảm giác tang thương.

Việc Lý Dương mua tiệm đồ cổ này Hà Kiệt cũng đã nghe nói, Lý Dương bây giờ là người nổi tiếng trong chợ, mở một tiệm đồ cổ là rất bình thường nhưng đáng tiếc ở đây không có bảo bối nào tốt, cũng không làm cho anh mua lời được.

- ông chủ, ngài đã về.

Lý Dương vừa tới phòng khách, quản lý Tô Đào liền thấy anh vội chạy lại cung kính chào.

- Tôi vừa về, gần đây vẫn tốt chứ?

Lý Dương nhìn bốn xung quanh rồi gật đầu. Thuỵ Tường Trai có không ít khách, hôm nay lại là cuối tuần không chỉ việc buôn bán bên ngoài tốt mà bên trong cũng không tồi.

- Tốt lắm, hiện tại rất tốt, ông chủ bây giờ danh tiếng của ngài càng ngày càng lớn, ảnh hưởng tốt tới việc buôn bán của chúng ra rất nhiều, chúng ta tháng này lợi ích có thể gấp đôi so với trước.

Tô Đào lập tức trả lời, thời gian này có thể nói là những ngày công việc thuận lợi nhất, ông chủ hoàn toàn uỷ quyền cho làm anh thự hiện những cách làm trước, trong tiệm có thể nâng cao lợi ích và nỗ lực của anh cũng có phần rất lớn.

- Tốt, chúng ta lên trên nói.

Lý Dương nói xong liền đi lên gác, ở dưới lầu nhiều khách hiếu kỳ nhìn anh, Lý Dương không muốn những người ở đây phát hiện ra thân phận của anh tránh gây phiền phức.

Trên lầu có phòng giám đốc và phòng tiếp khách quý, phòng tiếp khách quý chính là nơi tiếp đón những vị khách quan trọng.

Phòng giám đốc hơi nhỏ, Tô Đào chỉ có thể mời bọn Lý Dương vào phòng tiếp khách, Lý Dương cũng không ý kiến gì với điều này, anh mua tiệm đồ cổ này chỉ là muốn bản thân có sự nghiệp kinh doanh ở Bắc Kinh còn lại không phải là dựa vào tiệm để kiếm tiền.

Thực sự muốn kiếm tiền đối với Lý Dương mà nói không con đường nào nhanh bằng đổ thạch, huống hồ mạch khoáng cực lớn ở Myânm còn có cổ phần của anh, phần trăm sau này có thể cho lợi nhuận hơn tiệm này nhiều.

- Quản lý Tô, về việc buôn bán có khó khăn gì không?

Sau khi ngồi xuống Lý Dương tiện hỏi một câu.Tô Đào nhìn Lý Dương do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:- những cái khác thì không vấn đề gì, việc nhập và xuất hàng của chúng ta đều ổn định, chỉ là bảo ở tiệm thị trấn không có đặc biệt gì nên cảm giác hơi tiếc.

- Bảo ở tiệm thị trấn, là việc gì vậy?

Lý Dương cau mày Tô Đào vội vàng giải thích nguyên nhân.

Nghe Tô Đào giải thích Lý Dương hiểu ngay, trấn điếm chi bảo ở trong tiệm đồ cổ là thường thấy, kỳ thực Lý Dương sớm đã thấy chấn điếm chi bảo trong các tiệm đồ cổ khác, chỉ là giá cả rất đắt cho nên tiệm không muốn bán.

Có một số trấn điếm chi bảo là hàng không bán, cho dù bạn đưa ra giá cao bao nhiêu cũng không bán, bày ra đó chỉ là cho thêm danh tiếng.

Một tiệm đồ cổ có trấn điếm chi bảo hay không, nếu có thì giá như thế nào cũng là một tiêu chuẩn để đánh giá thực lực của tiệm đó.

Thuỵ Tường Trai trước có một bình gốm triều Minh không tồi chính là trấn điếm chi bảo nhưng đáng tiếc tập đoàn Phi Tường đã cầm đi, cho đến bây giờ không có gì tốt cả. Bảo bối giá cao như vậy Tô Đào không thể tự quyết được nên phải báo cáo với Lý Dương để anh nghĩ cách giải quyết.

- Việc trấn điếm chi bảo cậu không phải lo, quay về tôi sẽ tìm cho cậu một cái bày ở tiệm không bán.

Sau khi hiểu sự tình Lý Dương lập tức nói một câu, trên tay còn có rất nhiều bảo bối quý, tiện để một vật ở trong tiệm làm chấn điếm chi bảo không vấn đề gì, đây là việc làm ăn của mình không có vật nào thích hợp cũng không nói được, bị người trong ngành nhìn thấy lại cười cho.

Trên mặt Tô Đào lộ ra ngay nụ cười sán lạn cũng có chút khẩu khí tự hào ông chủ là một người lợi hại, những bảo bối mà anh cầm chắc chắn không tồi, có được chấn điếm chi bảo thích hợp Tô Đào tự tin việc làm ăn sẽ tốt hơn.

ở Thụy Tường Trai một lúc Lý Dương đi luôn, việc buôn bán ở tiệm đồ cổ không tồi, vận tác cũng tốt không cần anh đặc biệt lo lắng, điều này làm Lý Dương rất hài lòng.

Ra khỏi Thụy Tường Trai Lý Dương lập tức bảo Lưu Cương đăng ký vé máy bay đi Minh Dương, ở biệt thự của Minh Dương còn có mấy bảo bối, lần này Tô Đào nhắc đến chấn điếm chi bảo Lý Dương lập tức nghĩ đến mấy bảo bối này.

Những bảo bối Lý Dương bỏ lại Minh Dương là cái khạp Vạn Lịch, đồ tẩy bút, Tuyên Đức Lô, Liêu Trai Lạc Hành Đồ, còn có mấy bộ nữa Lý Dương mua đều để ở Minh Dương.

Bút tẩy Nhữ Diêu rất hợp để làm chấn điếm chi bảo của Thụy Tường Trai, nhân cơ hội này mang về khi Hà lão không quay về Minh Dương thời gian Lý Dương ở đó cũng không lâu.

Sau này nếu có kết hôn với Vương Giai Giai thì sẽ về Minh Dương ít hơn, mang về cũng tốt, đặt ở đó lại phải lo lắng, bảo vệ nhà ở Bắc Kinh của Lý Dương còn an toàn hơn bên kia.

Ngoài những chuyện đó ra Lý Dương có mấy chuyến phải giải quyết gấp, lễ mừng thọ của Hà lão sắp đến rồi, không thể chậm trễ hơn nữa.

Lưu Cương đặt vé ngày thứ hai, buổi chiều Lý Dương cùng Hà Kiệt lại đi dạo mấy chợ đồ cổ, cuối cùng thất vọng quay về, muốn mua được hời không dễ như vậy, cho dù Lý Dương có năng lực đặc thù muốn gặp được thứ tốt cũng cần phải may mắn.

Điều naỳ làm Hà Kiệt có chút uể oải, Lý Dương lập tức quay về Minh Dương không đi cùng Hà Kiệt nữa, chỉ có thể sau mấy ngày nữa xem có cơ hội nữa không, nếu không có anh chỉ còn cách bỏ tiền mua với giá cao, cũng với những người khác đưa quà mừng thọ.

Chào Hà lão, sáng sớm ngày hôm sau Lý Dương quay về Minh Dương, lần này Vương Giai Giai không đi cùng, Lý Dương phải bàn với bố mẹ việc đính hôn của hai người. Ý bố mẹ Vương Giai Giai là làm cùng với lễ mừng thọ Hà lão, coi như là song hỉ lâm môn, nếu như vậy thì thời gian gấp quá rồi.

Máy bay từ từ hạ xuống Minh Dương, Minh Dương chỉ là thành phố cấp ba bình thường, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Ngõa Thành ở Myanma, điều này làm Lý Dương cảm thán lần nữa, chính trị ổn định mới là đảm bảo cuộc sống của người dân.

Tẩy bút Nhữ Diêu, Tuyên Đức Lô còn có mầy thứ khác đều ở đây, quay lại biệt thự Lý Dương liền đem những thứ này đưa cho Triệu Khuê, để Triệu Khuê tự mình đưa tới Bắc Kinh, anh mấy ngày nay không quay về rồi, Triệu Khuê đem mấy thứ này quay về lại đến báo cáo với anh.

Ngoài mấy bảo bối này, đi cùng Triệu Khuê còn có một khối nguyên thạch trên xe tải, nguyên thạch này là đấu giá khi Lý Dương ở Bình Châu, bên trong còn có Phỉ THúy không tồi, tổng thể giá trị có thể lên tới hai trăm triệu.

Đáng tiếc Lý Dương không có thời gian giải ra nên cứ để trên xe, lần này cũng mang tới Bắc Kinh.

Khi bọn Triệu Khuê đi đã là ba giờ chiều, đợi bọn họ đi cả biệt thự chỉ còn Lý Dương và Lưu Cương, hai người nhớ lại những ngày mới quen.

Khi đó, ở biệt thự này thường chỉ có hai người bọn họ.

- Lý ca, tôi lái xe.

Lưu Cương đột nhiên nói một câu, cười đi ra bãi xe, một lúc lái Volvo tới, phía sau Volvo còn để mấy khối nguyên thạch.

- Cậu biết tôi muốn đi đâu?

Lên xe, Lý Dương rất ngạc nhiên hỏi Lưu Cương một câu, mấy khối nguyên thạch này không lớn, là Lý Dương đặc ý lưu lại, nhưng trước không đặt ở xe, chắc Lưu Cương chuyển lên.

- Lý ca, nơi anh muốn đi là cổ thành Thúy Ngọc Hiên, tôi đoán đúng hay không?

Lưu Cương nhếch mép cười, khởi động xe rồi lái đi.

Lưu Cương đoán không sai, Lý Dương chính xác muốn đi tới Thúy Ngọc Hiên, muốn tới xem bọn Trương Vĩ thế nào.

Nghiêm túc mà nói, Trương Vĩ là người dẫn đường mang những khối thạch này tới, không có Trương Vĩ giới thiệu Lý Dương cũng không thể quen Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, cũng không quen được nhiều người bạn tốt như vậy.

Không quen những người này Lý Dương không thể có con đường đổ thạch, muốn đi Vân Nam đổ thạch kiếm tiền. Luc đó cho dù anh tới Vân Nam cũng không thể thu được thành tích ở Bình Châu, càng không thể trong thời gian ngắn như vậy lại có được danh tiếng như vậy, đạt được lợi ích lớn như vậy.

Thực sự mà nói Lý Dương đối với hiệp hội ngọc thạch Minh Dương còn có cảm tình nhất định, ở đây cũng coi như là nơi bắt đầu sự nghiệp của anh.

Kỳ thực Lý Dương lưu lại mấy khối này Lưu Cương dễ dàng đoán ra, Lưu Cương và Lý Dương ở cùng nhau còn nhiều hơn Vương Giai Giai, hiểu Lý Dương cũng rất sâu sắc.

Sau mười mấy phút, Lưu Cương lái xe tới Cổ Thành ở đây vẫn là nơi cũ không có gì thay đổi lớn.

Dừng xe, Lý Dương và Lưu Cương liền xuống xe đi vào bên trong, khối nguyên thạch để ở trong xe, lát nữa lấy ra cũng không muộn, mấy khổi thạch đặt ở bên trong xe cũng không mấy ai để ý.Hôm nay là chủ nhật khu cổ thành vô cùng náo nhiệt, đường rất nhiều người, thậm chí còn có chỗ phải chen lấn, làm cho những ông chủ lộ ra những nụ cười tươi roi rói.

Nhìn những hình ảnh quen thuộc Lý Dương lại nhớ ngày còn đi học chạy tới đây đi bộ, thời gian trôi thật nhanh, không ngờ chỉ thoắt cái đã thay đổi nhiều như vậy.

Những thay đổi này đều là những thứ mà anh không hề tưởng tưởng qua.

Rất nhanh tới Thúy Ngọc Hiên, biển quảng cáo của Thúy Ngọc Hiên hình như bị thay một cái, to hơn cái trước, phía dưới còn treo biển hiệu của hiệp hội ngọc thạch Minh Dương, trước không có biển hiệu này.

Nhìn thấy biển hiệu này Lý Dương cười cười, bước nhanh vào trong tiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.