Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 285: Chương 285: Âm thanh chiếc búa






-136 triệu lần một, 136 triệu lần 2...

An Văn Quân cắn chặt môi, với An Thị mà nói thì tăng thêm tổn thất 4000 vạn sẽ là một tổn thật không thể chịu nổi. Khối nguyên thạch có lớp ngoài như da voi kia đã làm cho bọn họ tổn thất không ít, nếu không phải lá có những khối nguyên thạch mà Lý Dương xem trọng bù lại tồn thất thì chỉ sợ địa vị của An Văn Quân ở An Thị sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng mà nếu để cho Thiệu Thị mua được khối Thủy Tinh Chủng này thì Thiệu Thị sẽ có được ba khối Thủy Tinh Chủng, từ đó bọn họn sẽ có không gian phát triễn rất lớn trong ngành châu báu, những khách quý khi chọn Phỉ Thúy cao cấp thì sẽ ưu tiên chọ Thiệu Thị chứ không phải là An Thị nữa.

Đến lúc đó, tổn thất của An Thị chỉ sợ còn lớn hơn nữa.

Nghĩ đến đây, An Văn Quân lại giơ bản báo giá của mình lên, người bán đấu giá vừa định gỏ búa liền ngừng lại.

-Số 8, tiểu thư số 8 ra giá 137 triệu, giá mới nhất hiện nay là một 137 triệu

Người bán đấu giá cẩn thận nhìn An Văn Quân, chờ sau khi có xác nhận của An Văn Quân hắn mới đọc giá mới, giọng của hắn bây giờ đã có chút khàn rồi, buổi tối này đối với hắn quả thật là vất vả.

137 triệu, đây là một cái giá mà không ai ngờ tới, giá cả của khối Thủy Tinh Chủng này đủ để là cho nhiều người sợ tới chết, nếu như đấu giá hai khối như thế này thì cũng không cạnh tranh kịch liệt như vậy rồi.

Hiện tại người khó xử lại đổi thành Thiệu Ngọc Hoa, Thiệu Thị chỉ đưa ra mức giá một ức ba nghìn vạn, lúc này giá cả từ sớm đã vượt qua mức giá này, hiện tại hắn đang tự làm chủ để đấu với An Thị.

Âm thanh nghị luận không ngừng vang lên, những phóng viên thì không ngừng chụp ảnh, vì đề cao sức ảnh hưởng của lần đấu giá này, Trịnh Khải Đạt mời rất nhiều phóng viên truyền hình tới. Chỉ tiếc là chỉ có phóng viên của Nghiễm Châu tới, rất nhiều phóng viên của công ty khác không hể tin tưởng vào công ty bán đấu giá của Trịnh Khải Đạt.

Hiện tại, những phóng viên tới dự đều mừng như điên, khác không nói, chỉ cần nói tới khối Phỉ Thúy này thì cũng đủ để làm bài báo trang bìa rồi, tin tưởng tờ báo ngày mai vừa ra thì tiền thưởng của bọn họ sẽ tăng thêm không ít.

Một ức ba nghìn bảy trăm vạn, sắc mặt của Thiệu Ngọc Hoa liên tục biến đổi, người khác đều đã ngừng việc cạnh tranh để theo dõi hai công ty đấu nhau.

-137 triệu lần một, 137 triệu lần 2, 137 triệu lần 3, thành...

Ngay khi ngưới bán đấu giá định gỏ búa xuống thì Thiệu Ngọc Hoa đột nhiên giơ thẻ đấu giá lên, người đấu giá vốn đang chú ý tới hắn nên khi thấy thẻ bài thì chữ cuối cùng định nói ngừng lại ngay cửa miệng, cây búa cũng tạm dừng ở giữa không trung.

-140 triệu

Thiệu Ngọc Hoa hô to, người bán đấu giá lập tức rút cây búa trở lại, một ức bốn nghìn vạn, khối nguyên thạch này đã tăng thêm năm nghìn vạn so với giá gốc của nó, Thiệu Thị lần này quả thật là đã xuất ra vốn gốc.

An Văn Quân ngơ ngác, vừa rồi khi cây búa sắp gõ xuống thì cô đã thở ra một hơi, không ngờ việc tới như vậy rồi mà vẫn có thay đổi, không tới một giây đồng hồ cuối cùng, Thiệu Ngọc Hoa lại lật ngược thế cờ rồi, chỉ một chút nữa thôi thì khối nguyên thạch đã thuộc về An Thị, không ngờ cuối cùng vẫn có biến hóa.

Trịnh Khải Đạt dùng sức vuốt ngực, một màn vừa rồi làm cho hắn rất giật mình, người bán đấu giá nếu phản ứng chậm lại một chút thì cây búa đã gõ xuống rồi, dựa theo quy định của việc bán đấu giá thì chỉ cần gõ búa xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

-Sau khi kết thúc sẽ ký kết với người bán đấu giá này hợp đồng dài hạn, tăng lương cho hắn

Tư Mã Lâm nhỏ giọng nói một câu, Trịnh Khải Đạt gật đầu, người bán đấu giá này tuyệt đối là chuyên nghiệp, là một nhân tài khôi tồi, nhân tài như vậy phải nắm thật chắc.

Một ức bốn nghìn vạn, trong nước những lần đấu giá tính luôn cả phí đấu giá mà đạt được con số này thì cũng chẵng được mấy lần.

Tin rằng chỉ cần dựa vào khối Phỉ Thúy này cũng đủ làm cho công ty đấu giá của Trịnh Khải Đạt nổi danh, với một cái công ty còn chưa chính thức hoạt động mà đã có thể có được thành tích cao như vậy, đây quả thật là một truyền thuyết.

Hai mắt An Văn Quân có chút đỏ lên, một ức bốn nghìn vạn, nếu tăng giá nữa sẽ là một ức bốn nghìn một trăm vạn, hơn nữa cô cũng không dám chắc là với cái giá này có thể mua được khối Phỉ Thúy này hay không nữa. Cho dù mua được thì tổn thất năm nghìn vạn này, An Văn Quân cũng không chịu nổi.

-140 triệu lần một, 140 triệu lần hai...

Người bán đấu giá lại lớn tiếng hô, khi hô hắn còn nhìn chằm chằm về phía An văn Quân, hôm nay đã xãy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn rồi, hắn không biết là chuyện giống như khi nãy có lặp lại hay không nữa.

An Văn Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiệu Ngọc Hoa, ngay khi người bán đấu giá chuẩn bị gõ búa xuống thì cô giơ thẻ bài báo giá của mình lên.

141 triệu.

An Văn Quân đang cảm thấy đầu mình vô cùng rối loạn, nếu ngay cả giá này mà vẫn không thể mua được thì cô cũng phải tiếp tục tăng giá, vì An Thị vì An gia cô phải tiếp tục tăng giá. Nếu để cho An Thị mua được khố Thủy Tinh Chủng này thì trong một năm tới An Thị sẽ bị Thiệu Thị gắt gao bám chặt, đến lúc đó sẽ có một số khách hàng rời bỏ An thị, lúc đó An Thị cách bờ vực phá sản không còn xa nữa.

Lòng Thiệu Ngọc Hoa đột nhiên căng thẳng, tim hắn giống như bị kim châm vậy.

Băng Chủng Phỉ Thúy hắn đã cướp được hai khối nhưng khối Thủy Tinh Chủng này hắn phải tiếp tục cạnh tranh, lúc này Thiệu Thị và An Thị không còn cạnh tranh sách lươt nữa mà đã chuyển sang cạnh tranh thực lực và sức chịu đựng.

Những công ty khác không hề dám chen chân vào cạnh tranh với An Thị và Thiệu Thị nên người cạnh tranh cuối cùng chỉ còn hai công ty là An Thị và Thiệu Thị, khả Thiệu Ngọc Hoa không ngờ cạnh tranh lại kịch liệt như vậy, giá cả cuối cùng không ngờ lại vượt qua giá cả thị trường nhiều như vậy.

Lúc này, người hưng phấn nhất vẫn là phòng viên, giá càng cao, sự việc càng không tưởng được thì tin tức của bọn họ càng có giá trị.

-Lão Trịnh, cậu nói khối Phỉ Thúy này sẽ rơi vào tay ai?

Tư Mã Lâm đột nhiên nhỏ giọng hỏi Trịnh Khải Đạt.

-Khó mà nói, ai cũng có thể, tôi có cảm giác là bọn họ sẽ tiếp tục cạnh tranh

Trịnh Khải Đạt lắc lắc đầu, kỳ thật từ khi nãy bọn họ đã nghĩ tới việc bán xong khối nguyên thạch này không ngờ bọn họ lại dây dưa tới giờ phút này, hiện tại xem ra cuộc giãy dụa này vẫn chưa thể chấm dứt, người thắng cuối cũng vẫn chưa thể biết được.

-Cũng đúng, bọn họ càng cạnh tranh mạnh chừng nào thì chúng ta lại càng được lợi, Lý lão đệ càng có thể lời nhiều hơn nữa

Tư Mã Lâm gật đầu cười nói, đây là lần đầu đấu giá nên bọn họ chỉ lấy phí tổn rất thấp để thu hút khách hàng, nhưng mà phí tổn lúc trước bọn họ tính ở mức một ức năm nghìn vạn, hiện tại giá trị bán ra đã hơn hai ức tám ngìn vạn nên lần đấu giá này bọn họ vẫn lời không ít.

-Đúng vậy, mặc kệ người mua cuối cùng là ai thì chúng ta vẫn là người thắng

Trịnh Khải Đạt đắc ý cười một tiếng, trận so đấu giữa An Thị và Thiệu Thị mặc kệ kết quả ra sao thì người thắng chỉ có một, đó chính là Lý Dương.

An Văn Quân và Thiệu Ngọc Hoa cũng biết điểm này, nhưng bọn họ đã không còn đường lui nữa mà chỉ có thể tiếp tục, nếu không phải đây là thời gian mà hai công ty này cạnh tranh kịch liệt thì giá cả cũng không thể nào bị đẩy lên như thế.

-141 triệu lần một, 14...

Người bán đấu giá tiếp tục hô lên, lần này người hắn chăm chú nhìn là Thiệu Ngọc Hoa, hiện tại chỉ có hai công ty cạnh tranh, An Thị đã ra giá nên bây giờ tới lượt Thiệu Thị, thời gian bây giờ đã là mười một giờ ba mươi, khối Phỉ Thúy cuối cùng này không ngờ đã đấu giá được bốn mươi phút rồi.

Thiệu Ngọc Hoa giơ cánh tay lên, thẻ bài đấu giá của hắn lọt vào tầm mắt mọi người, Thiệu Thị quả nhiên không có từ bỏ, Thiệu Ngọc Hoa lại thêm vào một trăm vạn nữa.

142 triệu.

Tất cả mọi người hít vào một hơi, mọi người của những công ty châu báu khác đều lắc đầu cười khổ.

So với cuộc cạnh tranh của An Thị và Thiệu Thị, sự cạnh tranh của họ giống như là học sinh với giáo viên vậy.

Hiện tại cho dù là ai lấy được khối nguyên thạch này thì ít nhất cũng lỗ năm nghìn vạn, một khối nguyên thạch một ức lại bị thua lỗ năm nghìn vạn, tương đương phải lỗ một nữa, bán đấu giá như vậy ngoại trừ lần này thì rất ít gặp được.

Nếu An Thị và Thiệu Thị không cạnh tranh kịch liệt như vậy thì tình huống đã không diễn ra như bây giờ, ai cũng không đồng ý chịu thua, ai cũng muốn mua cho được khối Phỉ Thúy này, cuối cùng, hai bên cạnh tranh càng ngày càng kịch kiệt, giá của khối Phỉ Thúy cũng càng ngày càng cao.

Sắc mặt An Văn Quân lại khó coi, môi cô có chút run lên, hiện tại tăng thêm không phải một trăm vạn mà là máu tươi của bọn họ.

Cố gắng ổn định cánh tay đang run rẩy của mình, An Văn Quân một lần nữa giơ thẻ bài lên.

143 triệu.

Tranh đấu tới thời gian này cô cũng không muốn nói gì thêm nữa, dù sao thì báo cáo của cô trong việc này đã không tốt rồi, đã thua lỗ thì nhiều thêm một hai trăm vạn cũng không thành vấn đề gì, chỉ cần việc này có lợi cho phát triển sau này của An Thị là được rồi, cô không cần mọi người hiểu cho mình, chỉ cần có thể bảo vệ được cho An Thị, bảo vệ được cho chính cô là được.

-148 triệu

Thiệu Ngọc Hoa đột nhiên hét lớn, ánh mắt của hắn đã đỏ lên, hắn phát hiện nếu cứ thêm một trăm vạn thì không thể nào gạt bõ được An Văn Quân nên hắn trực tiếp thêm vào năm trăm vạn. Hiện tại quả thật là giết địch một nghìn tự tổn tám trăm, mua được khối Phỉ Thúy này chỉ sợ Thiệu Ngọc Hoa phải ngay lập tức đi Dung Tư, hắn tuyệt đối không thể để cho tài chính của Thiệu Thị xuất hiện nguy hiểm gì.

Mọi người đều nhìn nhau.

Vừa rồi 140 triệu đã làm cho bọn họ không thể tin được rồi, không ngờ trong nháy mắt giá cả đã tăng lên 148 triệu, giá cả trên trời này quả thật là rất khớ tiếp thu.

-150 triệu

An Văn Quân đứng lên chăm chú nhìn về phía Thiệu Ngọc Hoa, bây giờ cô đã tới cực hạn của mình, nếu Thiệu Ngọc Hoa ra giá thêm nữa sợ rằng cô không thể nào theo nổi.

Môi Thiệu Ngọc Hoa run lên, 150 triệu, tính tổng cộng thì giá cả đã vượt qua sáu nghìn vạn, sáu nghìn vạn này đủ để mua một khối Phỉ Thúy không tệ, phải biết rằng Lý Dương bán những khối Phỉ Thúy kia cũng chỉ được có năm nghìn vạn mà thôi.

Suy nghĩ một lát, Thiệu Ngọc Hoa cúi đầu, hắn không thể tiếp tục cạnh tranh được nữa, cho dù biết không có được khối Phỉ Thúy này thì Thiệu Thị rất khó chèn ép được An Thị, nhưng hắn đã không còn cách nào khác nữa rồi.

So với việc nhất thời thì hắn quyết định để dành vốn lưu động tốt hơn.

"Rầm "

Cây búa rốt cục cũng gõ xuống, vật phẩm cuối cùng cũng đã được bán, lần bán đấu giá này cuối cùng cũng đã chấm dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.