Siêu Cấp Cường Giả

Chương 52: Q.1 - Chương 52: "Cha và con"! Con còn ngốc hơn ta!




Trong vòng hai năm qua, Nạp Lan Minh Châu học ở đại học Yến Kinh, tốn bao công sức, thông qua hào quang của Nạp Lan gia tộc và tự bản thân xây dựng các mối quan hệ, nàng đã có một số thành tựu không nhỏ. Hiện giờ, nàng đã trở thành một trong những con cháu thế gia nổi danh ở Yến Kinh.

Tuy nhiên...

Nạp Lan Minh Châu lại chưa có cơ hội tiếp xúc với con cháu đời sau của thế gia kinh sư.

Mà hiện tại, một tên giống như phế vật là Bùi Đông Lai lại cùng con gái của Tần gia, một gia tộc giàu có nhất nhì đất nước ở cùng một chỗ, hơn nữa quan hệ lại rất mờ ám.

Điều này làm cho Nạp Lan Minh Châu không cách nào lý giải được!

Nàng ta cố gắng suy nghĩ tại sao nữ nhân của Tần gia lại ở cùng một chỗ với một tên giống như đồ chơi trong lòng nàng, nhưng nàng có suy nghĩ thế nào cũng không có kết quả.

Đến khi Bùi Đông Lai nắm tay Tần Đông Tuyết rời khỏi quán ăn, Nạp Lan Minh Châu còn chưa hồi phục lại tinh thần.

- Tỷ, huynh....

Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu và Nạp Lan Hiên đều đang choáng váng, Nạp Lan Kỳ nhịn không được mở miệng gọi hai người.

Nạp Lan Kỳ mặc dù là con cháu của Nạp Lan gia, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ rời khỏi Đông Bắc, đương nhiên không biết vị trí của Tần gia tại đất nước này có ý nghĩa gì.

Nhưng Nạp Lan Minh Châu lại biết, thậm chí, Nạp Lan Hiên cũng đã từng nghe qua.

Hai người đều rất rõ ràng: Ở đất nước này, trước mặt Tần gia, Nạp Lan gia quả thật không đáng để vào mắt.

Vì thế, khi Tần Đông Tuyết nói lời cuối cùng kia, tuy rằng đả kích người khác, nhưng Nạp Lan Minh Châu và Nạp Lan Hiên cũng không dám phản bác!

- Phù!

Sau tiếng gọi của Nạp Lan Kỳ, Nạp Lan Minh Châu chậm rãi phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt đang trắng bệch cũng đã khôi phục một ít huyết sắc, nàng thở dài một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết phía xa xa, con ngươi khẽ đảo, cũng không biết đang nghĩ gì trong đầu.

- Đi!

Sau vài giây, Nạp Lan Minh Châu như thoát ra khỏi lời đả kích của Tần Đông Tuyết, khóe miệng lại treo nụ cười khinh miệt như mọi khi.

Sau khi nghe Nạp Lan Minh Châu nói xong, Nạp Lan Hiên cũng từ từ hồi phục lại như cũ.

Thật ra hắn bị câu nói của Tần Đông Tuyết hù cho sợ không ít, nhưng sau khi chứng kiến nụ cười cố hữu của Nạp Lan Minh Châu, hắn mơ hồ đoán ra chuyện gì, lời định nói ra lập tức nuốt ngược vào.

Đám khách nhân trong tiệm ăn lúc này đang vây quanh coi náo nhiệt cũng đưa mắt dõi theo ba người Nạp Lan Minh Châu rời đi.

Cùng lúc đó.

Bùi Đông Lai vẫn đang nắm tay Tần Đông Tuyết đi trên đường.

Đối mặt với vô số ánh mắt ghen tị của nam nhân xung quanh, cảm thấy sự mịn màng của đôi tay Tần Đông Tuyết, trên mặt Bùi Đông Lai cũng không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn có chút nhíu lại.

- Ngươi không sao chứ?

Chân vẫn bước theo, Tần Đông Tuyết không yên lòng, sợ Bùi Đông Lai vì lời nói đả kích của Nạp Lan Minh Châu mà khó chịu nên mở miệng hỏi thăm.

Trong mắt nàng, lời nói của Nạp Lan Minh Châu thật sự rất cay nghiệt, hành động còn quá đáng hơn, chẳng khác nào chà đạp thứ quan trọng nhất của người nam nhân là lòng tự tôn!

Dưới tình huống đó, cho dù Bùi Đông Lai có vững tâm thế nào, trong lòng cũng chịu không ít khổ sở.

Thêm vào đó, tuy Bùi Đông Lai không bao giờ bày ra ngạo khí của ta, nhưng trong lòng hắn, sự kiêu ngạo cao vô cùng!

Bùi Đông Lai vốn đang suy tư về sự tình của Bùi Vũ Phu, ngạc nhiên nghe được lời nói quan tâm của Tần Đông Tuyết Tần Đông Tuyết, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, khẽ lắc đầu:

- Không có việc gì!

Giờ khắc này, trên mặt Bùi Đông Lai vẫn tươi cười, lại thêm một chút phẫn nộ!

Nhìn thấy sự phẫn nộ lẫn khuất trong nụ cười của Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết không khỏi cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng cũng không nói lời an ủi, chỉ nghĩ nghĩ rồi nói:

- Thời gian không còn sớm, ta về trước, ngươi cũng nên về nghỉ sớm đi.

Vừa nói, nàng vừa dừng lại, mắt nhìn Bùi Đông Lai, có vẻ không muốn rời đi.

Dù nàng rất muốn tiếp tục ở cùng chỗ với Bùi Đông Lai, cùng Bùi Đông Lai vượt qua một đêm khó khăn này, nhưng nàng hiểu, một nam nhân kiêu ngạo không bao giờ muốn người khác chứng kiến lúc hắn bi thương, mà sẽ giống như một con sói, tìm một chỗ không người yên lặng liếm vết thương.

Vì hiểu điều này, nên nàng chủ động rời đi.

Bùi Đông Lai buông tay Tần Đông Tuyết ra, nhẹ gật đầu, sau đó lại nói:

- Cám ơn!

Tần Đông Tuyết không nói gì thêm, chỉ nhìn Bùi Đông Lai!

Nhìn thật sâu vào mắt!

sau đó, nàng không do dự xoay người xải bước biến mất trong đám đông.

- Phù...

Bùi Đông Lai cũng không cố tìm thân ảnh của Tần Đông Tuyết trong đám đông, mà thở dài một hơi, sau đó bước nhanh rời khỏi khu này.

30 phút sau, Bùi Đông Lai cũng về đến tiểu khu Hòa Bình.

Dọc theo con đường xi măng tối đen dưới lầu, Bùi Đông Lai im lặng nhìn thấy căn phòng của hai người đang sáng đèn, chiếc xe taxi cũ nát của Bùi Vũ Phu cũng đậu dưới sân.

Trong phòng khách, Bùi Vũ Phu đứng ở trước cửa sổ, đang hút thuốc lá rẻ tiền Đại Tiền Môn.

Vài giây đồng hồ sau, hắn dập tắt điếu thuốc, xoay người vào phòng, mở cửa phòng.

Xoạt!

Ngoài cửa, Bùi Đông Lai đang muốn dùng chìa khóa mở cửa, đột nhiên cửa mở ra, hắn không khỏi lặng đi một chút, sau đó không khỏi tức giận mắng:

- Tên Qua tử ngốc này, muốn hù chết con hả?

Bùi Vũ Phu cười thật thà phúc hậu, im lặng nhường đường cho Bùi Đông Lai đi vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng.

- Tại sao tối nay không về nhà ăn cơm?

Mắt thấy Bùi Đông Lai ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, Bùi Vũ Phu giống như thường này, đem một ly nước lọc bưng đến trước mặt Bùi Đông Lai, ngây ngô cười hỏi.

Bùi Đông Lai nhận ly nước, cười nói:

- Buổi tối có mỹ nữ cùng lớp mời con ăn cơm.

- A!

Bùi Vũ Phu cười ngây ngô, lại chậm rãi châm một điếu Đại Tiền Môn.

- Qua tử...

Bùi Đông Lai vốn định bưng ly nước lên uống, nhưng cuối cùng lại đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn Bùi Vũ Phu,

- Nạp Lan Minh Châu tìm ngươi phải không?

Bùi Vũ Phu tựa hồ sớm đã nhận ra sự dị thường của Bùi Đông Lai, lúc này nghe Bùi Đông Lai mở miệng hỏi, nụ cười trên mặt nụ cười trên mặt dần tắt, sâu trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang khó phát hiện.

- Ừ!

Bùi Đông Lai gật đầu, sau đó cười mắng:

- Qua tử ngốc, nàng ta có chút tự cho ta là đúng, nhưng đúng là khuôn mặt và dáng người cũng không tệ lắm, chú sớm nói cho con biết có hôn ước với nàng ta, để ta gặp trực tiếp nàng, sau đó để nàng từ hôn cũng không muộn mà?

Bùi Vũ Phu trầm mặc không nói, chỉ càng rít thuốc nhanh hơn.

- Phụ thân!

Mắt thấy Bùi Vũ Phu không nói lời nào, yết hầu Bùi Đông Lai đang khát khô đột nhiên thốt lên tiếng này, thanh âm vô cùng nhẹ.

Bên tai Bùi Đông Lai vang lên tiếng "phụ thân" này, trong lòng hắn liền chấn động, tay phải đang kẹp điếu thước không thể khống chế mà run rẩy,

Sau đó, hắn dập tắt điếu thuốc, im lặng đến trước người Bùi Đông Lai, bàn tay đầy vết chai sần sùi, lần đầu tiên kéo Bùi Đông Lai thẳng vào lòng hắn.

- Qua tử ngốc, người dấu con mười tám năm, không sợ con không nhận người à?

Nhận ra sự quan tâm của Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai ngây ngô cười mắng, đôi mắt cũng trở nên đỏ hồng.

- Nàng ta không xứng với con!

Bùi Vũ Phu vuốt ve đầu Bùi Đông Lai, nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt mờ đục đột nhiên sáng quắc.

Bùi Đông Lai giống như bị sét đánh, cả người run rẩy, đôi mắt đỏ quạch lên.

- Cảm thấy ủy khuất sao?

Trên mặt Bùi Vũ Phu lại lộ ra nụ cười ngây ngô cố hữu.

- Bản thân con không sao cả, nhưng cảm thấy phụ thân bị ủy khuất.

Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai bày ra khuôn mặt tươi cười, đồng thời nắm chặt hai tay lại, móng tay đâm vào thịt làm máu nhỏ tí tách.

- Con còn ngốc hơn ta nhiều! Con đã không để ý, ta cần gì phải để ý!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.