Siêu Cấp Binh Vương

Chương 305: Chương 305: Tâm tư của hàn tuyết




“Những lãnh đạo này không phải rất thích uống rượu sao, đem bia này toàn bộ đỗ lên trên người bọn hắn cho ta. Dưới loại thời tiết này, ta muốn nhìn xem bọn hắn có thể đông lại giống như que kem không” Diệp Khiêm lạnh giọng nói.

“Nhị ca, đừng... Đừng làm như vậy!” Hàn Tuyết đi tới, có chút lo lắng nói. Nàng cũng không biết thân phận của Diệp Khiêm, mà những người này đều làm quan, nàng sợ Diệp Khiêm sẽ bị chịu thiệt.

“Nha đầu ngốc, không có việc gì. Anh chính là muốn để cho mọi người đều biết, ai dám khi dễ em gái của Diệp Khiêm, thì đừng nói là những tên nô tài không nên thân này, cho dù là Thiên Vương lão tử, dám động đến em gái của anh, thì anh cũng sẽ bứt vài sợi râu của lão xuống.” Diệp Khiêm nói.

Toàn thân mấy vị lãnh đạo run rẩy không thôi, tuy nhiên lại phát hiện bản thân đã lạnh tới nổi nói không ra lời. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thì hưng phấn lấy bia chế lên trên người bọn họ, dùng hàm răng mở nắp chai bia, bia chậm rãi chảy xuống. Những người khác cũng đều nhao nhao noi theo, lấy bia đỗ lên trên người bọn hắn, dưới những cơn gió lạnh, rất nhanh kết thành một lớp băng mỏng.

Bọn hắn muốn giãy dụa, lại bất đắc dĩ, vừa rồi bị đánh thương tích đầy mình, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có. Bọn hắn thậm chí ý nghĩ muốn chết ở trong đầu, bất quá đây chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, những tên sâu mọt này làm sao cam lòng chết được.

Không lâu sau, liền có mấy chiếc xe của thị chính phủ cùng Ban Thanh Tra Kỷ Luật chạy nhanh tới. Từ rất xa trông thấy một màn này, Vương Bình có chút thở dài, trên đường đến đây hắn đã cùng cục trưởng cục giáo dục với lãnh đạo Ban Thanh Tra Kỷ Luật nói qua chuyện này một lần rồi, bọn hắn cũng biết rõ thân phận của Diệp Khiêm, cũng đều cảm thấy đau đầu.

Xe dừng lại, Vương Bình mang theo lãnh đạo Ban Thanh Tra Kỷ Luật cùng cục trưởng cục giáo dục từ trong xe đi xuống, lãnh đạo trường học cùng quan viên ngành giáo dục nhìn thấy bọn họ tới, cảm thấy cứu tinh đã đến, liền giãy dụa muốn chạy tới, nhưng vừa mới động, cả người liền té xuống.

“Diệp lão đệ, ta giới thiệu cho ngươi, đồng chí Trịnh Tâm là người của Ban Thanh Tra Kỷ Luật cùng cục trưởng cục giáo dục đồng chí Bộc Học Cứu!” Vương Bình lườm những người kia, cuống quít đi đến trước mặt Diệp Khiêm. Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ ảnh hưởng cũng không hay, Vương Bình tự nhiên không dám hàm hồ.

“Xin chào, ngươi tốt!” Trịnh Tâm cùng Bộc Học Cứu phân biệt cùng Diệp Khiêm bắt tay, khách khí nói.

Diệp Khiêm cũng không phải loại người không nói đạo, người khác khách khí với hắn, hắn đối với người khác cũng tự nhiên khách khí. Hoàn toàn chính xác, quan viên trong chính phủ có con sâu làm rầu nồi canh, nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm được.

“Nhị ca, đây là có chuyện gì?” Lí Hạo đi tới, kinh ngạc hỏi.

“Ngươi hỏi bọn hắn đó, những kẻ gọi là lãnh đạo này vậy mà lại lôi kéo những học sinh nữ đến tiếp rượu, đây là tính chất gì? Nếu như không phải Hàn Tuyết gọi điện thoại cho ta, thì không biết sẽ xảy ra nhiễu loạn gì.” Diệp Khiêm ngẫm lại càng cảm thấy phẫn nộ, Hàn Tuyết ở bên cảnh ủy khuất run rẩy.

Lí Hạo vừa thấy tình hình này, tự nhiên biết rõ lời Diệp Khiêm nói là sự thật, lập tức lửa giận lập tức tuôn trào, đi đến bên cạnh tên nam nhân hói đầu liền hung hăng một cước đạp tới.

“Tiểu Lý!” Vương Bình thấy Lí Hạo còn muốn động thủ, cuống quít quát bảo ngưng lại. Dù sao Lí Hạo cũng là quan viên chính phủ, dộng thủ như vậy đối với tiền đồ của hắn không tốt. Lí Hạo tức giận hừ một tiếng, quay người đi tới.

“Diệp tiên sinh, chuyện này chúng ta sẽ nghiêm túc xử lý, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép loại con sâu làm rầu nồi canh tồn tại ở bên trong chính phủ.” Bộc Học Cứu là từ một gã giáo sư từng bước một bò tới vị trí hôm nay, danh tiếng của hắn tại thành phố Thượng Hải từ trước đến nay đều rất tốt.

“Đúng vậy a, Diệp tiên sinh, chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa mãn.” Trịnh Tâm nói tiếp.

“Diệp lão đệ, trời đang rất lạnh, nếu như náo lớn xảy ra chuyện gì, thì sẽ không tốt lắm. Ta cam đoan, sẽ cho ngươi cho cùng tất cả gia đình của nhũng em học sinh này một câu trả lời thuyết phục.” Vương Bình nói.

“Tốt, đã có những lời này của ba vị, ta đây an tâm rồi.” Diệp Khiêm nói, “Những học sinh này đều là trụ cột tương lai của quốc gia, nên cần mỗi người chúng ta bảo hộ cùng tôn trọng, các ngươi thấy ta nói có đúng không?”

“Đúng, đúng!” Ba người liên tục phụ họa.”Tiểu Lý, đem bọn họ đưa lên xe, trước áp tải về trong cục, chờ chúng ta trở về sẽ xử lý sau.” Vương Bình phân phó nói.

“Vâng!” Lí Hạo lên tiếng, phân phó thủ hạ đem mấy người áp tải vào trong xe, có thể là Lí Hạo cố ý muốn tra tấn những người này một chút, cho nên cũng không có cho bọn hắn mặc quần áo.

“Kỳ thật ta đang chuẩn bị làm một quỹ giáo dục, chuyên giúp đỡ những học sinh nghèo khó, những chuyện này về sau có khả năng còn phiền toái Bộc cục trưởng nhiều hơn.” Diệp Khiêm nói.

“Diệp tiên sinh vì giáo dục quốc gia làm việc đáng chúc mừng như vậy, ta đây tự nhiên sẽ không trốn tránh ah.” Bộc Học Cứu nói.

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ở bên cạnh nhìn thấy mà sững sờ, đối với sư phụ Diệp Khiêm hắn xem như triệt để bội phục rồi, mềm nắn, rắn buông, chẳng những không có mất đi uy nghiêm của bản thân, ngược lại càng gia tăng danh tiếng của mình. Bất quá, đối với danh tiếng Diệp Khiêm từ trước đến nay đều không quan tâm, nếu không nhiều năm như vậy, các quỹ của tập đoàn Hạo Thiên, hàng năm cứu trợ nhiều người như vậy, lại không ai biết là Diệp Khiêm đang giúp trợ bọn hắn.

Diệp Khiêm có nguyên tắc của mình, có lẽ đây cũng là giáo dục từ nhỏ mà lão tía đã dạy hắn, chỉ cần việc bản thân đủ khả năng làm, giúp người khác không cần để lại tên tuổi, không cần người khác nhớ kỹ. Không giống những ngôi sao trong ngành giải trí, giúp đỡ trẻ em, học sinh nghèo khó là vì tranh thủ danh tiếng, loại người này nên bị phỉ nhổ.

“Hôm nay thực không có ý tứ, phiền toái ba vị chạy đến đây một chuyến, hôm nào ta sẽ mời các vị ngồi lại một chút.” Diệp Khiêm nói.

“Diệp tiên sinh khách khí, nếu như không có ngươi, có lẽ chúng ta còn không biết trong chính phủ chúng ta còn có loại người bại hoại này. Ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.” Trịnh Tâm nói.

“Vậy làm phiền các ngươi.” Diệp Khiêm cùng bọn họ bắt tay cáo biệt.

Vương Bình đem Diệp Khiêm lặng lẽ kéo sang một bên, nói nhỏ: “Diệp lão đệ, chuyện tập đoàn Phi Tường ngươi đã biết rồi chứ?”

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: “Đã biết, phiền toái Vương bí thư rồi, Ngụy Phi Tường có thể bị đưa vào cục Quốc An, ngược lại là có chút để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, ta thật không ngờ, hắn lại là gián điệp.”

“Ha ha, chuyện này chúng ta cũng thật không ngờ, may mắn có Hoàng Phủ lão gia tử, nếu không có lẽ đã để cho hắn trốn thoát khỏi tội danh này rồi.” Vương Bình nói.

Đều nói gừng càng già càng cay, thật đúng là một chút cũng không sai, Hoàng Phủ Kình Thiên lợi dụng hắn loại bỏ ập đoàn Phi Tường, chẳng những lôi kéo bản thân hắn, không có phá hư kinh tế của thành phố Thượng Hải, tại phương diện quan hệ cùng Nhật Bản cũng không có xích mích gì.

“Diệp lão đệ, kế hoạch cải tạo thành cũ các ngươi chuẩn bị lúc nào thì tiến hành? Đây chính là chuyện ích nước lợi dân ah.” Vương Bình nói.

“Ha ha, chuyện này ngươi yên tâm đi. Công tác chuẩn bị đã làm xong, sẽ khởi công ngay thôi. Lúc này tuyết rơi nặng hạt, cũng không thể khởi công được a” Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Vương Bình phụ họa nói.

“Nếu như Vương bí thư muốn biết chuyện tiến độ cụ thể thì ngươi hãy liên hệ trực tiếp với tập đoàn Hạo Thiên a, ta rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Hạo Thiên.” Diệp Khiêm nói.

“Diệp lão đệ đúng là biết hưởng thụ ah.” Vương Bình cảm thán nói.

“Vương bí thư là quan phụ mẫu của dân chúng thành phố Thượng Hải, có lẽ phải vất vả nhiều hơn. Ha ha!” Diệp Khiêm nói.

“Tốt rồi, ta cũng nên đi. Có rảnh thì tới nhà của ta làm khách, Tiểu Vũ gần đây thường xuyên nhắc tới ngươi.” Vương Bình nói.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, không nói gì, nhìn bóng lưng của Vương Bình rời đi, có chút mờ mịt. Vương Vũ, hình như đã lâu không có gặp nàng a. Có chút thở dài, Diệp Khiêm quay người đi đến bên cạnh Hàn Tuyết, nói: “Tiểu Tuyết, chúng ta về nhà a, chị dâu của em đoán chừng cũng đã làm cơm xong.”

Sau đó nhìn những bảo an kia, nói: “Tốt rồi, các ngươi cũng đều rút lui a, Thiếu Kiệt, dẫn bọn hắn trở về, nhớ rõ, trên đường đừng có lại gây chuyện cho ta.”

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắc hắc nở nụ cười, nói: “Sư phụ, nhìn ngài nói kai2, ta không phải loại người này ah.” Nói xong, nhìn đám bảo an kia vẫy vẫy tay, nói: “Tranh thủ trở vê thôi, trời đang rất lạnh, về uống rượu xái là hết sẩy.” Một đám người không hề xem Diệp Khiêm tồn tại, giống như đám thổ phỉ vào thôn cười vui đùa. Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, cũng không có đi quản, lúc cần buông lỏng thì phải buông lỏng, cưỡng chế chỉ làm cho họ phản kháng mà thôi.

Lên xe, Diệp Khiêm chậm rãi hướng nhà chạy tới. Trên đường đi, Hàn Tuyết đều im lặng cúi đầu, phảng phất có rất nhiều tâm sự. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, cười cười, nói: “Làm sao vậy? Có phải việc học tập áp lực quá lớn?”

Hàn Tuyết lắc đầu.

“Vậy tại sao không nói chuyện? Giống như em có chuyện không vui, ở trường học có ai khi dễ em sao?” Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.

Hàn Tuyết lại lắc đầu.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: “Anh đây đã biết, khẳng định là Tiểu Tuyết của chúng ta có người trong lòng rồi, có phải hay không? Yên tâm đi, anh cùng lão tía cũng sẽ không phản đối chuyện này, bất quá điều kiện tiên quyết là em phải học thật tốt, cũng không thể bởi vì yêu đương mà làm trễ nãi việc học.”

“Không phải!” Hàn Tuyết tựa hồ có chút kích động nói. Diệp Khiêm có chút kinh ngạc, nhìn nàng một cái, hiển nhiên là không rõ nàng vì cái gì bỗng nhiên lại kích động như vậy.

“Anh, anh có yêu thích em không?” Hàn Tuyết cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm, nói.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: “Nha đầu ngốc, anh đương nhiên thích em rồi, em là em gái của anh nha.”

“Em không phải nói chuyện yêu thích này, em muốn hỏi là anh yêu hay không yêu em.” Hàn Tuyết bỗng nhiên quay đầu, nhìn Diệp Khiêm, hỏi.

“Quát...” Diệp Khiêm đột nhiên dẫm phanh xe lại, hiển nhiên lời nói của Hàn Tuyết để cho hắn rất giật mình. Nhìn Hàn Tuyết, Diệp Khiêm chậm rãi nổ máy xe, hồi lâu, nói: “Tiểu Tuyết, anh là anh trai của em.”

“Nhưng mà anh cũng không phải là anh ruột của em!” Hàn Tuyết quật cường nói.

“Em còn nhỏ, có rất nhiều chuyện em không hiểu, tình yêu, cũng không phải giống như em tưởng tượng đơn giản như vậy đâu, chờ khi em trưởng thành sẽ hiểu rõ.” Diệp Khiêm nói, “Hảo hảo học tập, chớ suy nghĩ lung tung, bất kể như thế nào, em vẫn là em gái ngoan của anh.”

“Em không muốn làm em gái của anh, em không muốn làm em gái của anh!” Hàn Tuyết bỗng nhiên bổ nhào lên bờ vai của Diệp Khiêm khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.