Siêu Cấp Binh Vương

Chương 579: Chương 579: Sơn Bản Kiện Chết




Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cho hào khí trong lúc nhất thời có chút giương cung bạt kiếm, Hoa Kiệt cũng có chút luống cuống tay chân, nói chuyện khó tránh khỏi có chút bối rối.

“Hừ, hiểu lầm? Loại chuyện này có thể lấy ra nói giỡn hay sao?” Sơn Bản Kiện hừ một tiếng, nói, “Hoa Kiệt, chuyện này nếu như anh không muốn hỗ trợ, thì tốt nhất là anh đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách tôi đối với anh không khách khí. Anh phải hiểu rõ, tổ chức Yamaguchi Group chúng tôi có thể đem anh nâng lên, thì cũng có thể kéo anh xuống.”

“Chuyện này...” Sắc mặt Hoa Kiệt trở nên có chút xấu hổ, bất kể như thế nào, thì bây giờ hắn cũng là người có thân phận cùng địa vị a, Sơn Bản Kiện lại cho rằng hắn vẫn là a miêu a cẩu giống như trước, quả thật là có chút khiến cho hắn khó có thể chịu nổi. Bất quá, Hoa Kiệt cũng hiểu rất rõ ràng, những năm này hắn có thể phát triển tốt như vậy, nguyên nhân cũng là nhờ sự hỗ trợ rất lớn từ tổ chức Yamaguchi Group. Tuy hiện tại thế lực của hắn rất lớn, nhưng nếu như để cho hắn cùng Yamaguchi Group đấu thì không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Trong lúc nhất thời, Hoa Kiệt có chút không biết phải làm sao.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: “Hoa tổng, ông để cho tôi quá thất vọng rồi.” Đối với tác phong của Yamaguchi Group, Diệp Khiêm hiểu rất rõ, những tên quỷ Nhật Bản này âm vô cùng, rất nhiều chuyện đều đem người khác đẩy ra làm người chịu tội thay. Bọn họ sở dĩ nâng Hoa Kiệt đi ra, chắc hẳn cũng là vì để cho Hoa Kiệt hấp dẫn ánh mắt của chính phủ những quốc gia Đông Nam Á, mà xem nhẹ thân phận Yamaguchi Group của bọn họ, để bọn họ có thể tiến hành giao dịch dễ dàng a.

Quay đầu nhìn Sơn Bản Kiện, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Xem ra, hôm nay giữa hai người chúng ta chỉ có một người có thể đi ra khỏi đây a.”

“Hừ, người có thể đi ra khỏi nơi đây nhất định là tôi, hôm nay tôi sẽ vì Yamaguchi Group báo thù. nếu như tin tức Lang Vương Diệp Khiêm chết ở trong tay tôi truyền đi, thì sau này sẽ không có người nào còn dám khiêu chiến uy nghiêm của Yamaguchi Group nữa.” Sơn Bản Kiện tự tin nói.

Diệp Khiêm thật sự không rõ Sơn Bản Kiện sao lại có tín tâm lớn như vậy, hắn chỉ có bốn thủ hạ mà thôi, tăng thêm chính hắn cũng mới năm người, vậy mà hắn lại tự tin có thể lưu mình lại? Không khỏi có chút buồn cười quá, những tên quỷ lùn Nhật Bản tựa hồ luôn tự đề cao bản thân của mình lên, cho rằng mình là con của Thái Dương Thần.

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: “Chắc phải khiến cho Sơn Bản Kiện tiên sinh thất vọng rồi.” Tiếng nói vừa rơi đi, sắc mặt của Diệp Khiêm ngưng tụ, thân thể đột nhiên tung lên. Khẽ chống một tay trên ghế sa lon, một cú đá nghiêng hung hăng đánh vào cổ một người trong đó. Lần này Diệp Khiêm hoàn toàn không có nương tay, dùng toàn bộ khí lực của mình, lập tức, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, xương cổ của người nọ đã bị đá gãy, cả cái đầu bị đạp vẹo sang một bên.

Đây cũng không phải là lần thứ nhất Hoa Kiệt nhìn thấy Diệp Khiêm động thủ, lần trước lúc tại công trường Động Mạn Thành, Hổ ca dẫn người tới nháo sự, hắn đã thấy tận mắt nhìn thấy sự bưu hãn của Diệp Khiêm. Thế nhưng mà, bây giờ nhìn thấy, vẫn tránh không được có chút kinh ngạc, một cước liền đá gãy cổ một người, đó cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Hoa Kiệt có chút khó có thể lựa chọn rồi, không biết nên ra tay giúp ai mới tốt, hắn biết rõ, nếu như Sơn Bản Kiện chết ở Hoa Hạ thì hắn cũng chạy không thoát khỏi liên quan, chỉ sợ Yamaguchi Group sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người của hắn, đến lúc đó cho dù hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Nhìn thấy Diệp Khiêm ra tay, Thanh Phong cũng lập tức động thủ, chén trà trong tay hắn ném bay ra ngoài, trực tiếp đập trúng đầu một người. Sau đó cả người phi thân lên, một quyền hung hăng đánh qua, trùng trùng điệp điệp đánh trúng huyệt Thái Dương một người. Lập tức, khiến cho người nọ cảm thấy váng đầu hoa mắt, lung lay hai cái liền ngã gục xuống sàn nhà. Hết thảy đều phát sinh quá mức đột nhiên, một giây trước Thanh Phong vẫn còn uống trà, một giây sau liền đánh chết một người, tốc độ kia cho dù là người liều mạng cũng nhịn không được có chút phát run.

Sự cường hãn của Diệp Khiêm cùng Thanh Phong rõ ràng đã vượt qua sự dự đoán của Sơn Bàn Kiện, lần này bảo tiêu mà hắn mang đến đều là cao thủ trong tổ chức, tuy bọn họ không bằng Cát Điền Dương Đấu, nhưng cũng có thể coi là cao thủ, thế nhưng mà chỉ trong vòng một chiêu đã bị đối phương giải quyết, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, chuyện này khiến cho Sơn Bản Kiện cảm thấy kinh hãi không thôi.

“Hoa Kiệt, anh còn không mau chóng giúp đỡ, chẳng lẽ anh thật sự muốn phản bội Yamaguchi Group sao?” Nhìn thấy tình hình không ổn, Sơn Bản Kiện cuống quít nói.

“Ách? A, ah!” Hiện tại Hoa Kiệt đã có chút luống cuống, nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không thể để cho Sơn Bản Kiện chết ở trong nhà hắn, nếu không tiền đồ của hắn coi như là đã xong. Cho dù hắn không giết Diệp Khiêm, vậy cũng tuyệt đối không thể để cho Diệp Khiêm giết chết Sơn Bản Kiện ah. “Nhanh, nhanh, đem bọn họ ngăn lại!” Hoa Kiệt cuống quít nhìn thủ hạ của mình phân phó nói.

Trong phòng khách phát sinh động tĩnh lớn như vậy, người ở phía ngoài cũng đã sớm nghe thấy. Chỉ là bọn họ không được Hoa Kiệt phân phó, cho nên không biết phải làm sao bây giờ, hôm nay Hoa Kiệt đã mở miệng, bọn họ tự nhiên là không có bất kỳ do dự nào, nhao nhao hướng Diệp Khiêm cùng Thanh Phong nhào tới.

Bất quá, bọn hắn cũng nghe rất rõ ràng, Hoa Kiệt chỉ để cho bọn họ ngăn Diệp Khiêm cùng Thanh Phong lại, cũng không có để cho bọn họ giết chết hai người, cho nên bọn họ cũng không dám làm quá phận. Nhưng mà, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong cũng không cố kỵ nhiều như vậy, mục đích của bọn họ tới đây hôm này là muốn tiêu diệt Hoa Kiệt. Ngay tại lúc Sơn Bản Kiện nói chuyện, Diệp Khiêm đã thuận lợi giải quyết một gã Nhật Bản khác, sau đó cả người hắn giống như mủi tên bắn về phía Sơn Bản Kiện.

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, Diệp Khiêm lấy Huyết Lãng từ trong lòng ra. Sơn Bản Kiện cũng không biết công phu, nơi nào sẽ là đối thủ của Diệp Khiêm, căn bản là ngăn cản không nổi công kích của Diệp Khiêm. Chỉ thấy Diệp Khiêm giống như diều hâu phốc thỏ, lăng không đập xuống, Huyết Lãng trong tay lướt qua một đạo hồng quang, “PHỤT” một tiếng xuyên thấu qua áo của Sơn Bản Kiện, hung hăng đâm vào trên vai của hắn. Đồng thời, thân hình của Diệp Khiêm chuyển động, liền lướt ra sau lưng Sơn Bản Kiện.

Sơn Bản Kiện chưa từng nếm qua đau khổ như vậy, lập tức không khỏi kêu lên thảm thiết, cả khuôn mặt của hắn bởi vì đau đớn mà trở nên biến dạng. Hoa Kiệt nhìn thấy tình hình này quả thật không ổn, chuyện nàycàng ngày càng nghiêm trọng rồi, cuống quít nói: “Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh, anh đừng có làm xằng bậy, có chuyện gì thì hãy hảo hảo nói, hảo hảo nói, trước hết anh hãy thả Sơn Bản tiên sinh ra a.”

Nhìn thấy tình thế như vậy, thủ hạ của Hoa Kiệt cũng không dám làm ẩu, nhao nhao dừng tay. Thế nhưng mà lúc này đã có bảy tám người nằm trên sàn nhà rồi, ngoại trừ bốn thủ hạ của Sơn Bản Kiện thì còn có mấy thủ hạ của Hoa Kiệt.

Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: “Hoa tổng, xem ra ông đã quyết tâm đứng ở bên phía hắn rồi?”

“Không phải, không phải.” Hoa Kiệt nói, “Thế nhưng mà, nếu như Sơn Bản tiên sinh ở chỗ này của tôi gặp chuyện không may thì tôi không có cách nào ăn nói cùng Yamaguchi Group a, đến lúc đó tôi sẽ trở thành địch nhân số một của Yamaguchi Group rồi.”

“Hoa Kiệt, anh còn chờ gì nữa, còn không chạy nhanh tới cứu tôi. Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, thì Yamaguchi Group nhất định sẽ giết chết cả nhà anh.” Sơn Bản Kiện vừa sợ hãi vừa phẫn nộ trách mắng.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Đã Hoa tổng không biết phải ăn nói thế nào thì cũng không cần phải trả lời bọn họ a.” Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm rút ra thanh dao găm đang cắm ở trên bờ vai Sơn Bản Kiện. Sơn Bản Kiện phát ra âm thanh thảm thiết giống như heo bị giết, máu tươi giống như suối không ngừng phun ra.

“Dừng lại...” Hoa Kiệt vừa thấy, cuống quít hét lớn. Thế nhưng mà đã không còn kịp rồi, Diệp Khiêm cầm lấy Huyết Lãng, xẹt qua một đạo ánh sáng màu đỏ diễm lệ, thanh dao găm đã tách rời cổ họng của Sơn Bản Kiện. Chỉ thấy Sơn Bản Kiện hoảng sợ trợn to cặp mắt của mình, hai tay che lấy cổ họng của mình, lay động vài cái, sau đó chậm rãi té xuống.

Hoa Kiệt trợn tròn mắt, nhìn Sơn Bản Kiện đang run rẩy ở trên sàn nhà. Nếu như hắn sớm biết sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, thì hắn đã không để cho Diệp Khiêm cùng Sơn Bản Kiện gặp mặt rồi, hiện tại, Hoa Kiệt có chút không biết phải làm như thế nào. Kỳ thật, hắn đâu có biết rằng, mục đích của Diệp Khiêm đến đây là muốn giết chết hắn.

Trầm mặc một lát, Hoa Kiệt nhìn Diệp Khiêm, nói: “Diệp tiên sinh, anh cũng quá không nể mặt tôi rồi. Thực xin lỗi, tôi chỉ có thể đem anh giao cho tổ chức Yamaguchi Group rồi, nếu không, tổ chức Yamaguchi Group nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.” Chuyện đã phát triển thành như vậy, hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác, Sơn Bản Kiến bị giết chết ở trong nhà hắn, mà hắn còn có mặt ở đó, nếu như hắn không đem Diệp Khiêm giao cho tổ chức Yamaguchi Group xử trí thì người chết tiếp theo sẽ là hắn rồi. Hơn nữa, Diệp Khiêm đã từng ám sát hai đời thủ lĩnh Yamaguchi Group, nếu như hắn có thể bắt Diệp Khiêm giao cho Yamaguchi Group, có lẽ Yamaguchi Group chẳng những sẽ không trách hắn vì đã để cho Sơn Bản Kiện chết, mà còn sẽ khen thưởng hắn nữa a.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Hoa tổng, ông biết tôi ghét nhất loại người nào sao?” Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: “Tôi ghét nhất loại người tự cho là đúng, ông ngay cả lai lịch của tôi cũng không biết rõ, vậy mà cũng dám phái người đi thành phố Thượng Hải hãm hại tôi, chẳng lẽ ông không biết thành phố Thượng Hải là địa bàn của tôi sao? Hừ, ông cũng quá không đem tôi để vào mắt. Còn có, người mà đời này tôi ghét nhất chính là người của tổ chức Yamaguchi Group, mà ông lại hết lần này tới lần khác lựa chọn hợp tác với bọn họ, nên tôi càng không thể buông tha cho ông rồi. Không ngại nói cho ông biết, những chuyện phát sinh gần đây toàn bộ đều là do tôi an bài, kể cả chuyện Lôi Giang bị bắt cũng nằm trong kế hoạch của tôi, đêm nay sẽ đến lượt ông. Bất quá rất đáng tiếc, nếu so với Lôi Giang thì ông sẽ đi trước một bước.”

Toàn thân Hoa Kiệt không khỏi run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, quả thực có chút không thể tin được. Nếu như những lời Diệp Khiêm nói đều là sự thật, vậy hắn quả thực chính là ma quỷ, một ma quỷ đeo mặt nạ thiên sứ. “Diệp Khiêm, anh cũng quá không coi ai ra gì rồi. Tốt, nếu anh đã nói như vậy, thì tối nay tôi sẽ cho anh có đến mà không có về.” Hoa Kiệt lạnh giọng nói.

Sau đó nhìn thủ hạ của mình, Hoa Kiệt lớn tiếng trách mắng: “Bọn mày còn chờ gì nữa? Còn không mau chóng ra tay giết chết bọn họ cho tao.”

Tiếng nói vừa rơi đi, những gã thủ hạ này đâu còn dám chần chờ, nhao nhao hướng Diệp Khiêm cùng Thanh Phong nhào tới. Bởi vì vừa rồi đã được chứng kiến thân thủ của Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, nên bọn họ cũng không dám khinh thường.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Hoa Kiệt cuống quít chạy trốn, hướng thư phòng trên lầu đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.