Shipper Lục Giới

Chương 51: Chương 51: Quái vật (3)




Edit: matgaumeo2308

Beta: Rysa

Phong Minh theo Đế quân tới Thiên lao, từ xa đã nghe thấy từng trận gào rống quái lạ.

Cũng không phải bi thương, mà là vô cùng phẫn nộ, ít nhất cũng phải có đến trăm con quái thú. Hắn không hỏi nhiều, ở đâu cũng đều có bí mật, Thần giới cũng có bí mật không thể nói với người ngoài.

Thân ảnh Đế quân vừa xuất hiện, những sinh linh bị giam giữ bên trong thủy lao, dưới uy nghi của bậc đế vương mà ngậm miệng, ngoan ngoãn quỳ sát đất. Đến tận cùng thủy lao, đế quân mới dừng lại, nói: “Đây là quái vật kia.”

Phong Minh nhìn lại, trong thủy lao, một con thú lớn tám mắt quỳ sát đất, không có động tĩnh gì.

Thú không giống yêu, cũng không giống ma, thân như hổ nhưng tai mắt mũi miệng đều rất quái dị, một thân lông lá màu xanh biếc, giống như quái vật mọc đầy rêu xanh.

Trên người sinh linh này quả nhiên không có hơi thở của Lục giới, không phải là sinh linh trong Lục giới.

Hắn đứng bên ngoài nhà giam nhìn kỹ, quái vật kia không ngẩng đầu, chỉ là mở to tám con mắt, ngẫu nhiên quét qua hết thảy xung quanh.

Đế quân nói: “Ma Quân có nhận ra được đây là sinh linh gì?”

“Chưa thấy qua.” Phong Minh nhìn bộ dạng quái dị của nó, nhưng trên người lại không có hơi thở Lục giới, cảm thấy kỳ quái. Phải biết rằng trước khi Lục giới phân chia, trừ Long tộc siêu thoát Lục giới, các sinh linh còn lại đều phải lựa chọn một giới để an thân, nếu không chỉ có đi Nhân giới, nhưng thời gian lâu cũng sẽ bị tiêu diệt, Nhân giới sớm đã không còn những sinh linh lang thang.

Hơn nữa quái vật này dù cho không thuộc Lục giới, nhưng ở một giới nào đó lâu, hơi thở của giới đó ít nhiều cũng sẽ dính lên nó. Nhưng con quái vật này không có, hoàn toàn siêu thoát Lục giới, lại không phải Long tộc.

“Sau khi chúng ta tóm được quái vật này, thẩm vấn nó, tra hỏi rất nhiều nhưng nó không nói một lời, cho dù lấy pháp thuật hành hạ, nó cũng không thấy đau.”

“Kỳ quái như vậy?” Phong Minh rũ mi nghĩ, lấy sát khí hóa kiếm, mũi kiếm dừng ngay trước mắt nó, chỉ cách mảy may một chút.

Quái vật vẫn thờ ơ.

Phong Minh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kiếm nháy mắt đâm vào mắt nó, Đế quân nhíu mày —— quái vật này nói thế nào cũng là Thần giới bắt được, hắn không hỏi bọn họ đã trực tiếp xử trí quái vật này, thật hết sức ngang ngược.

Kiếm xuyên qua mắt, trong dự đoán máu không có vẩy ra thủy lao, nhưng mắt quái vật đã bị chọc tạo thành một cái lỗ.

Liên Đạo thượng tiên thấy tình cảnh này, không khỏi cả kinh: “Quái vật này... không... đây không phải bản thể của nó.”

Phong Minh gật đầu: “Các ngươi bắt sai rồi. Không, phải nói, quái vật này hiểu rõ kế hoạch của các ngươi, cho nên thoát xác, lấy thể xác mê hoặc các ngươi, kỳ thật chân thân còn ở nơi nào đó chúng ta không biết.”

Nhưng phàm là sinh linh có hồn phách, sẽ không thể không có phản ứng đối với vũ khí sắc bén gần ngay trước mắt, đặc biệt là vũ khí đặt ngay trước, bất luận sinh linh gì đều sẽ có phản ứng, trừ phi là người mù.

Đế quân cảm thán: “Quái vật này biết nó đã siêu thoát Lục giới, cho nên chúng ta không thể xác định thật giả từ trong hơi thở của nó, bởi vậy cho dù là một cái thể xác, chúng ta vẫn sẽ mắc mưu.”

“Chỉ là vì sao nó biết rõ có mai phục vẫn muốn cho các ngươi bắt lấy? Rốt cuộc cách này chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai sẽ rất nhanh bị nhìn thấu...” Trong lòng Phong Minh trầm xuống, đột nhiên... hiểu rõ cái gì.

—— Bởi vì quái vật có mục đích.

Mục đích của nó là làm tê liệt những người muốn bắt nó, gây nhầm lẫn cho những người bắt nó, cho nên nó dùng kế sách này để đạt được mục đích gì đó.

Vậy, mục đích của nó là gì?

Người muốn bắt nó bị cạn sức, nó có thể có ích lợi gì?

Phong Minh lập tức rời thủy lao, hắn càng thêm cảm thấy chuyện này có lẽ không phải có quan hệ với hắn, mà là với - A Phiến.

Gần đây việc tiểu tiên nữ bị tập kích có lẽ có liên quan tới quái vật này.

Chẳng lẽ nó muốn các nàng tìm đồ vật gì đó? Nhưng đều không tìm được, vì thế theo dõi A Phiến? Rốt cuộc A Phiến là tiên nữ lợi hại nhất Thần Phong Điện, ngay cả Lê viên cũng chỉ A Phiến mới có thể đi vào. Liệu quái vật cũng biết điều này, cho nên muốn A Phiến tiến vào nơi nào đó?

Nhưng hắn vẫn luôn ở bên cạnh A Phiến, không cho quái vật cơ hội xuống tay.

Tuy nhiên nếu Đế quân mời hắn đi xem “quái vật”, hắn chắc chắn sẽ đi, cũng phải rời khỏi A Phiến.

Đây tuyệt đối là thời cơ tốt cho quái vật xuống tay.

Sắc mặt Phong Minh lạnh lùng, vừa ra thủy lao liền bắt một thủ vệ nói: “Dẫn đường, đi Thần Phong Điện.”

Thủ vệ không dám rời khỏi vị trí canh gác, cũng không dám dẫn đường cho ma nhân nhưng lại không dám nói từ “không”, nhất thời sắc mặt rất khó coi.

Nhưng thật ra Đế quân cũng đã nhận ra có điểm kì quái, đuổi theo nói: “Ma Quân bớt giận, ngài buông thủ vệ này ra đã, bổn quân tự mình dẫn đường cho ngài.”

Lúc này Phong Minh mới buông tên thủ vệ ra, hắn không rảnh đi trách cứ bọn họ, chỉ lo lắng A Phiến đã rời khỏi Thần Phong Điện.

Liên Đạo thượng tiên theo đuôi ở sau, nhìn năm Đại đế quân vì Ma tôn mở đường, khí thế mênh mông cuồn cuộn, không khỏi cười khổ một tiếng. Xong rồi, chúng thần quân vừa mới tản đi, giờ lại vây Thần Phong Điện chật như nêm cối.

Tới bên ngoài Thần Phong Điện, vừa lúc Liên Đạo thượng tiên thấy có tiểu tiên nữ ra cửa, gọi nàng lại.

Tiểu tiên nữ vốn đang có chút mơ hồ, vừa nhấc đầu, nhìn trước mắt đen nghìn nghịt một đám lão đại, sợ tới mức thiếu chút nữa vứt Nhậm Vụ Thạch trong tay ra ngoài, một trong số đó run run nói: “Ta, ta phạm tội?”

Liên Đạo thượng tiên xua xua tay: “A Phiến đâu?”

Nghe được không phải tìm mình, tiểu tiên nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “A Phiến? Nàng đã nhận Nhậm Vụ Thạch, đi làm nhiệm vụ nha.”

“Lúc nào?”

“À, gần nửa canh giờ trước.”

Liên Đạo thượng tiên nhíu mày, xoay người muốn nói với Ma Tôn. Thế nhưng quay đầu nhìn lại, không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.

Đế quân cũng để ý Ma Quân có chút lạ, hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía Liên Đạo thượng tiên, trầm giọng hỏi: “A Phiến kia và Ma Quân là có quan hệ gì?”

Liên Đạo thượng tiên tự biết giấy không thể gói được lửa, chuyện giữa hai người sớm hay muộn Đế quân cũng sẽ biết.

Nếu để A Phiến bị chộp tới hỏi chuyện, sợ tới mức khóc lớn, chi bằng để hắn nói ra việc này, hắn nói: “Có lẽ là... quan hệ mà tháng sau sẽ mời chúng ta đi uống rượu mừng.”

Sắc mặt Đế quân âm trầm, không nhiều lời nữa, chuyện giữa tiểu tiên nữ Thần Phong Điện và Ma tôn Ma giới, chỉ sợ so với chuyện quái vật Lục giới còn nghiêm trọng hơn.

Ma Quân để ý tiểu tiên nữ kia như thế, chẳng lẽ... Có điều âm mưu gì đó?

Phong Minh lần theo tiên khí của A Phiến, nàng không ở Thần giới mà đi xuống Nhân giới. Xem ra nhiệm vụ lần này là ở Nhân giới. Vốn dĩ tiên khí của nàng không nhiều lắm, chỉ mơ hồ có thể cảm nhận được, bây giờ đột nhiên hoàn toàn không có tung tích, không biết đi nơi nào.

Hắn lơ lửng giữa không trung, nhất thời không phân rõ được phương hướng. Hắn nghĩ nghĩ, gọi Cải Trắng lại đây.

Cải Trắng đang ngủ nướng ở Lê Viên, nghe thấy tiếng gọi lập tức bay tới, bay về phía Nhân gian. Nó di chuyển nhanh chóng, nhìn trên mặt đất như là một đóa mây xám chuyển động.

Nó nhanh chóng tới chỗ Phong Minh, cúi người nhảy lên trên đầu vai hắn, liếm liếm mặt hắn, cho rằng hắn lại muốn mang mình đi chơi, cực kỳ vui vẻ.

“Không thấy A Phiến.” Phong Minh túm nó trên tay, nói: “Ngươi xem xem có thể tìm được tung tích của nàng không, dẫn ta đi tìm nàng.”

Thanh âm thực trầm ổn, nhưng ánh mắt nôn nóng của hắn rơi vào trong mắt Cải Trắng, nó nhìn cũng có thể hiểu chủ tử lo lắng cho A Phiến như thế nào. Nó kêu một tiếng “meo” vang dội, nháy mắt hóa thành con thú to lớn, râu mèo thật dài nhẹ bay theo gió, lởn vởn trong không khí, cảm nhận được tiên khí mờ nhạt của A Phiến.

“Meooo!”

Phong Minh thấy nó đột nhiên bay đi, cấp tốc đuổi kịp.

“Hắt xì ——”

A Phiến mang theo Nhậm Vụ Thạch đi vào rừng rậm Nhân gian, mũi nàng rất ngứa nên hắt xì một cái thật lớn. Nàng ngẩng đầu nhìn rừng cây âm u đến nỗi không thấy ánh nắng, cảm thấy cả người lạnh cực kỳ.

Cũng không biết người nhận bao đồ này là ai, sao lại ở tại một nơi không thấy ánh mặt trời thế này, là thú? Hay là trùng tộc?

Càng đi vào bên trong càng âm u ẩm ướt, hơi thở hư thối ướt át bay vào mũi, A Phiến lại liên tiếp hắt xì mấy cái, vô cùng khó chịu.

Nàng lấy Nhậm Vụ Thạch, cục đá phát ra ánh sáng mỏng manh, cách chỗ người nhận còn rất xa. A Phiến cất cục đá, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được hai khắc, rừng cây này vẫn thật dài, còn chưa nhìn thấy ánh sáng phía cuối.

A Phiến lại lần nữa lấy ra Nhậm Vụ Thạch, ánh sáng vẫn yếu ớt như cũ.

“Cô —— cô ——”

Không biết nơi nào đột nhiên truyền đến tiếng kêu trầm thấp, A Phiến sợ tới mức tay run lên, Nhậm Vụ Thạch lăn vào trong đống lá khô trên mặt đất. Nàng run người, ngẩng đầu nhìn lại, cây rừng toàn cao hơn mười trượng, lá cây trùng trùng lớp lớp, căn bản không nhìn thấy vòm trời. Nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sẽ không lao ra một con thú to lớn, một ngụm nuốt nàng đi?

A Phiến ngồi xổm xuống, muốn tìm Nhậm Vụ Thạch. Tay vừa đưa xuống, lại âm thầm nghĩ, sẽ không nhảy ra một con rắn khổng lồ, ăn nàng đi?!

Tuy giờ đã là mùa đông, rắn đã vào hang ngủ, nàng vẫn không có dũng khí trực tiếp dùng tay tìm, đành tìm một cây gậy tới.

Đống lá khô đã bị lật ra một mảng lớn, đừng nói Nhậm Vụ Thạch của nàng, ngay cả một hòn đá bình thường cũng chưa thấy một viên. Càng tìm kiếm, tâm A Phiến càng hoảng loạn, chẳng lẽ dưới nền đất thật sự có quái thú, ăn luôn cục đá rồi?

Nếu không tìm thấy Nhậm Vụ Thạch, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành được, bao đồ cũng không giao được, còn có, nói không chừng còn không kịp về Lê viên của Đại ma vương, hắn cũng không đợi nàng đi cùng.

A Phiến gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, hận không thể đào ba thước đất.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn lên, nàng đã cách đống lá khô ba trượng thật lớn, Nhậm Vụ Thạch tuyệt đối không có khả năng rơi xa như thế.

Nàng vừa gấp vừa hoảng nhíu mày, rốt cuộc cũng gõ gõ mặt đất, kêu: “Thổ địa gia gia? Thổ địa gia gia, ngài ở đâu?” Gõ một hồi không có ai trả lời, nàng lại gọi: “Sơn Thần đại nhân? Sơn Thần đại nhân, ngài ở đâu?”

Nàng gọi Thổ địa công, gọi Sơn Thần, gọi cả thụ linh, địa linh, đều không có ai xuất hiện, như là cùng nhau đi vắng.

A Phiến ủ rũ không thôi, còn hoài nghi có phải lúc mình ra cửa, chẳng lẽ đã đi ngang qua ôn thần đại nhân.

“Cô —— cô ——”

Thanh âm trầm thấp lại lần nữa vang lên, A Phiến bỗng nhiên phát hiện một sự thật, rừng cây này vốn nên có dấu vết của vô số sinh linh, ngoại trừ tiếng thầm thì này, lại.... không còn thanh âm nào khác.

Yết hầu A Phiến động một cái, lập tức đứng lên, chợt thấy phía sau có nhiệt khí phun tới, quét đến cổ nàng, ngứa không nhịn được.

Thân mình nàng chấn động, run run quay đầu lại. Vừa quay lại liền thấy phía sau là một con quái vật lông xanh đang cúi đầu xuống nhìn nàng, trong miệng cắn một cục đá, lạch cạch đặt ở trước mặt nàng.

Nước mắt A Phiến “Tách ——” rơi xuống.

“A ——”

Nàng sợ bị quái thú ăn luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.