Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 25: Chương 25: Cung biến




Trở lại cung Thúy Vi, khói bạch đàn lượn lờ bay lên. Cứ đẻ nguyên y phục như thế mà nằm, từ đầu đến cuối thiu thiu buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu. Bị tỳ nữ Lưu Ly kinh hoảng lay tỉnh.

"Chủ tử, không xong, Trần phi nương nương ở Ngọc Lộ cung đã chết!"

Đêm, lại từng giọt tí tách rơi bắt đầu mưa.

Ta lật người, giả vờ muốn ngủ, nhỏ giọng oán giận Lưu Ly, "Làm việc không biết nặng nhẹ gì cả, cũng chỉ là chết một vị phi tử mà thôi, tự nhiên hoàng hậu tỷ tỷ sẽ xử lý thỏa đáng, cũng không phải là hoàng thượng giá lâm."

Lưu Ly bồi tội khom người rồi thối lui.

Bên môi, nở một nụ cười tự giễu, ta không cách nào tin tưởng Lưu Ly, không cách nào tin tưởng bất cứ một ai, một kẻ cô đơn như ta, có thể kiên trì bao lâu?

Gấm mền lạnh xuống, hẳn là không chợp mắt được rồi.

Ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ nhìn mưa phùn bay lất phất, nhìn chúng trong veo rớt từ trên trời rớt xuống, từng giọt từng giọt tí tách bên song cửa sổ, giống như là một nữ tử trong cung vô lực nắm vận mệnh ở trong tay của mình. . . . . .

Vậy mà sáng sớm ngày thứ hai

Hoàng hậu truyền khẩu dụ. . . . . .

Ngọc Lộ cung ban thưởng triệu kiến.

Trần phi một thân dịu dàng nhã nhặn, nữ nhi của Lễ Bộ Thị Lang, hệ xuất danh môn, bình thường đối nhân xử thế, đều là vẻ mặt ôn hoà.

Cho nên, ta nghĩ, sai lầm duy nhất của nàng, chính là mang thai long tử.

Mộ Phi Hàm tổng cộng có một nam một nữ, đều không phải do hoàng hậu sinh ra.

Đưa thân vào trong Ngọc Lộ cung, từng chùm tia sáng quỷ bí xuyên qua cửa sổ đại điện phản xuống, lấy nàng làm trung tâm của ánh sáng.

Hoàng hậu đứng ở ngay giữa, thái giám cung nữ đều cung kính xếp thành hàng mà hô, thanh thế to lớn.

Nhìn hoàng hậu hôm nay cực kỳ uy nghiêm.

Ta lắc đầu bật cười.

"Hoàng thượng khi nào hạ triều?" Không hành lễ dư thừa, ta trực tiếp hỏi.

Đối mặt với nàng ngay trước điện, gió từ cửa cung đang nửa khép thổi vào, váy áo bay bay.

Ngươi làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như thế, còn trông cậy hoàng thượng sẽ cứu ngươi sao?" Mũ phượng của hoàng hậu có chút run run bởi vì nàng kích động lên án, từng chữ hận ý.

Đưa mắt nhìn ngoài qua ngoài cửa số, bầu trời mới quang một chút, nửa giờ nữa Mộ Phi Hàm mới hạ triều, nửa canh giờ, nàng cảm thấy đủ để diệt trừ ta nhỉ.

"Cho ta xem chứng cứ của người đi." Thời khắc sống còn, ta khinh thường việc phải tiếp tục diễn trò.

"Thái giám Tiểu Phúc khai, là ngươi mua chuộc hắn hạ độc vào cơm canh của Trần Phi nương nương." Thấy ta bình tĩnh ngoài ý muốn như thế, hoàng hậu dừng một chút, ngay sau đó hài lòng giơ giơ bình sứ trong tay lên, "Còn nữa, tìm thấy Hạc Đỉnh Hồng ở trong cung của ngươi, ngươi thường ngày ghen tị, nhưng ai gia chỉ xem ngươi là tiểu hài tử đùa giỡn, không ngờ ngươi lại độc ác đến thế." Hoàng hậu ôm ngực cau mày, người ngoài nhìn thấy, sẽ chỉ nghĩ là bây giờ nàng ta đang thương tâm đến mức nào.

Tiểu Phúc bị dẫn tới run rẩy quỳ trên mặt đất. . . . . .

Nhìn đứa nhỏ gầy yếu mới mười ba mười bốn tuổi này, ta có quen biết hắn.

Mấy ngày trước, hắn còn là người trong cung của ta, còn nhớ rõ hắn khóc mếu nói, mẹ già ở quê hắn bệnh nặng.

Còn nhớ rõ ta cho hắn châu báu mà Mộ Phi Hàm ban cho.

Hắn cảm động đến rơi nước mắt.

Nói thề sẽ trung thành.

Cong khóe môi. . . . . . Diễn kịch đẹp mắt cùng an bài thỏa đáng như thế. . . . . . Chỉ là vì đưa ta vào chỗ chết thôi sao? Trong thâm cung này, là ai phụ ai chứ?

"Hoàng hậu nương nương minh giám, chủ tử bị người vu oan, chủ tử tuyệt đối không hãm hại Trần phi nương nương." Lưu Ly sau lưng đột nhiên vọt lên, bắt lấy góc váy của hoàng hậu, khóc không thành tiếng. Lại bị hoàng hậu một cước đá văng ra, suýt nữa đụng vào cây cột.

"Lớn mật, mang xuống đánh 20 trượng cho bản cung, ta muốn xem xem còn kẻ nào dám giải vây cho tiện phụ này!" Bờ môi hoàng hậu nở nụ cười lạnh lùng.

Tiến lên một bước, đỡ Lưu Ly dậy, đau lòng dùng lòng bàn tay xoa xoa gương mặt thanh tú của nàng, cảm tạ ông trời, để cho ta biết ở bên cạnh ta, còn có một phần tình cảm ấm áp.

"Nếu như ta chết rồi, nói cho hoàng thượng, ta muốn ngươi sống." Vô lực ngăn cản Lưu Ly bị thái giám kéo ra ngoài điện. 20 trượng, trầy da sứt thịt, nhưng lại có thể vì nàng tranh thủ thời gian sống sót.

Mà ta. . . . . .

Sợ là mệnh một sớm một chiều thôi.

"Hoàng hậu nương nương, An An đã là người sắp chết, không ngại xin nương nương nói thẳng cho biết, tại sao An An không thể không chết?"

"Ngươi có tư cách gì hỏi vấn đề đó?"

"Chỉ bằng ta thay hoàng hậu nương nương trừ Trần phi đi thôi."

Trái phải nín thở.

Cả đại điện, chỉ có hai nữ nhân theo đuổi tâm tư của mình.

"Cung Thúy Vi vốn là nơi của Di phi." Đầu ngón tay lạnh lẽo của Hoàng hậu chạm lên hai má của ta, "Ta không cho phép. . . . . . Không cho phép. . . . . . Có Di phi thứ hai. . . . . ."

"Chỉ vì ta ở trong cung Thúy Vi? Di phi nương nương khuynh quốc khuynh thành, có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa, An An tự nhận không cách nào so với nàng đấy." Nhìn gò má hoàng hậu bởi vì ghen tỵ mà vặn vẹo, đáy lòng lạnh lẽo một mảnh.

"Ngươi sai lầm rồi An An, sai lầm của ngươi là do quá thông minh, từ lúc vừa mới bắt đầu lúc ngươi hùa theo ý ta, giả bộ kiêu căng vô lễ, giả bộ ghen tị nói xằng nói bậy. . . . . . An An, vì nhập chủ trong cung, ngươi thật đúng là che giấu đến mức một giọt nước cũng không lọt đấy. Thử hỏi nữ nhân tâm tư như ngươi, ta há có thể dưỡng hổ vi hoạn hay sao?" Khóe môi hoàng hậu nở nụ cười giễu cợt, giống như là đang châm biếm ta không biết tự lượng sức mình.

"Nếu là ngay cả một giọt nước cũng không lọt, vậy sao hoàng hậu có thể biết chứ?" Sửng sốt một chút, thì ra tự cho mình thông minh diễn kịch, nhưng cuối cùng lại giống như một tên hề hiến nghệ ư. . . . . . Chẳng qua nàng đã phán đoán sai một chút, ta làm tất cả, cũng không phải vì muốn thay thế nàng, mà chỉ là muốn còn sống để rời khỏi nơi này mà thôi . . . . . Nhưng loại lý do này. . . . . . Nàng ta há có thể tin tưởng?

"Ngọc Lạc cho ta xem một bài thơ." Hoàng hậu phất tay áo, tơ lụa màu trắng chậm rãi rơi nhẹ nhàng.

Nhặt lên, từ từ mở ra.

Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ,

Khôn vờn qua núi không phải mây.

Lần lữa khóm hoa lười để ý,

Nửa duyên tu đạo nửa duyên quân.

. . . . . . Nét bút thanh tú, là bút tích của Ngọc Lạc.

Khóe miệng chua xót nở nụ cười, từ một khắc đáp ứng Đình tỷ tỷ, Ngọc Lạc lập tức có lý do hận ta.

Ta không oán, ta không hận, chỉ là bánh xe vận mệnh bắt đầu dây dưa. . . . . .

"Đây là thơ ngươi mê hoặc hoàng thượng đúng chứ, An An, ngươi thật sự cho rằng, ai gia sẽ tin tưởng một nữ nhân viết thơ tình như thế lại là một cái gối thêu hoa nhìn thì đẹp mà không dùng được sao?"

"Hoàng hậu nương nương, người có từng nghĩ tới, giết một An An, ngày sau còn có An An thứ hai, An An thứ ba, hồng nhan dễ già, ân sủng không còn nữa. . . . . . Người có thể giết bao nhiêu người?" Tận lực trì hoãn thời gian, nhìn thẳng đáy mắt nàng.

Trong mắt nàng, sự yếu đuối chợt lóe lên, ngay sau đó lại hiện đầy sát ý ác độc."Năm năm trước, trong thiên quân vạn mã, lần đầu tiên ta nhìn thấy đôi mắt đó của hắn, đã biết chỉ có hắn mới xứng làm nam nhân của ta, ta tay cầm binh quyền thiên hạ của phụ thân trợ giúp hắn lên ngôi, điều kiện là phong ta làm hậu."

"Nhưng ngài lại phát hiện ra sự tồn tại của Di phi, đó mới là nữ nhân hắn thích nhất." Lạnh nhạt vạch trần nàng tự lừa mình dối người.

"Ta có thể chịu được hậu cung 3000 của hắn, ân huệ cùng hưởng, mà ta không thể chịu được ngàn vạn sủng ái của hắn chỉ dừng ở trên người nàng ta!"

"Cho nên ngươi lập mưu hãm hại?"

"Ha ha, An An ngươi sai lầm rồi, Di phi không phải bởi vì ta mà chết, lỗi là do nàng ta quá mềm yếu, lỗi là nàng ta cái gì cũng quá lệ thuộc vào nam nhân, một cái châm ngòi nho nhỏ, đã đủ để khiến cho nàng không còn là người mà hoàng thượng độc sủng nữa, nàng vậy mà hoang mang sợ hãi bị phản bội, nữ nhân ngu ngốc, ha ha." Hoàng hậu tùy ý cười, giống như là đang khoe nàng hả hê vì sự thành công đó vậy.

"Vậy ta thì sao, một nữ tử bình dân đến ngay cả phi tử cũng không phải, cũng đáng giá để hoàng hậu nương nương đại khai sát giới sao?"

Hoàng hậu chợt ngưng cười, nhìn mắt ta, giọng điệu vậy mà lộ ra chút hốt hoảng.

"An An, ngươi biết không? Ai gia chưa từng thấy hoàng thượng để ý một nữ nhân như vậy. Rõ ràng muốn ngươi như thế, nhưng ngươi ở cung Thúy Vi một tháng, hắn vậy mà ngày ngày nghỉ đêm ở Ngự Thư Phòng. Chưa từng sủng hạnh bất kỳ người nào.

Có lúc ta thậm chí còn nghĩ rằng, An An, chẳng lẽ hoàng thượng đang chờ ngươi tiếp nhận hắn sao? Chẳng lẽ đây không phải là mánh khóe mới lạ của ngươi dùng để lạt mềm buộc chặt sao?

Phiên bang tiến cống châu báu, hắn lại đưa đến chỗ ngươi đầu tiên, trái cây mới quê nhà của ngươi, hắn ngàn dặm xa xôi phái người ngựa không ngừng vó đưa vào trong cung. . . . . . Tất cả đều vượt qua sự sủng ái với Di phi trước đây. . . . . . An An, sao ngươi không thể không chết được cơ chứ?"

Mở cửa cung ra, thái giám cung nữ nối đuôi mà vào, ngoài cửa là tiếng kêu la thảm thiết không ngớt của Lưu Ly. . . . . .

Ly ngọc ban thưởng rượu, mắt thấy hoàng hậu run run tay, đổ hết Hạc Đỉnh Hồng vào trong đó.

"Không cần phí tâm trì hoãn thời gian, là hôm nay ai gia nói quá nhiều, ngươi nên lên đường thôi, An An." Hai mắt lạnh lẽo, rốt cuộc không đọc ra tâm tình nữa.

Tay, run rẩy cầm ly lên, tiến tới bờ môi, Mộ Phi Hàm. . . . . . Đây chính là tình yêu ngươi cho An An ư. . . . . . ?

Hôm đó dưới ánh mặt trời

Rốt cuộc nghe thấy câu "Hoàng thượng giá lâm."

Hôm đó dưới ánh mặt trời

Cứ như vậy để mặc cho chính mình ngã vào trong lồng ngực Mộ Phi Hàm, hài lòng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của hoàng hậu.

Khẽ nói. . . . . .

"Mộ Phi Hàm, vì sao ngươi luôn đến muộn vậy?"

Hôm đó dưới ánh mặt trời

Bóng dáng màu vàng chói mắt kia ôm ta thật chặt, giống như là một giây sau sẽ mất đi.

Lại giễu cợt lên tiếng. . . . . .

Tại sao không phái người báo tin cho ta?

Nàng thật là ngốc, An An. . . . . .

Nàng thật là ngốc, An An. . . . . .

Khóe mắt có lệ lướt qua. . . . . . Bởi vì nhớ tới rất lâu về trước, có người cũng từng nói như thế, hắn còn nói, "Ngươi ngốc như thế, về sau hãy để ta chăm sóc ngươi đi." . . . . . .

Lúc quay đầu nhìn lại . . . . . .

Thế sự xoay vần. . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.