Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 130: Chương 130: Tôi đang đợi em 2




Quý Chu Chu đáp lại anh, nhưng Cố Quyện Thư không nói lời nào, yên lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Em...”

“Cái gì?” Giọng anh hơi nhỏ, Quý Chu Chu không nghe rõ, nhịn không được tiến lên trước dò hỏi.

Cố Quyện Thư muốn hỏi, cô định khi nào cho mình một danh phận, nhưng lời nói vừa đến miệng lại không có lòng tin nữa, trầm mặc một lát vẫn là lắc đầu: “Không có gì.” Nói xong dứt khoát đóng cửa lại.

Quý Chu Chu như bị cửa quăng một cái: “...” Anh đang nổi cơn gì thế?

Sau khi Cố Quyện Thư đóng cửa lại, mới hơi mơ hồ hối hận, còn không phải chỉ là một câu hỏi, có cái gì không dám hỏi, anh luôn cần biết rõ tiến độ, mới có thể dựa vào tiến độ để điều chỉnh kế hoạch. Nghĩ như vậy, anh muốn mở cửa hỏi lại, ít nhất biết được bây giờ cô có cảm giác gì với mình. Còn chưa mở cửa, bên ngoài đã truyền đến tiếng đóng cửa, Quý Chu Chu đã về nhà rồi.

Cố Quyện Thư đứng tại chỗ một lúc lâu, vẻ mặt buồn bực đi vào phòng sách lấy máy tính, rồi trở lại phòng ngủ bắt đầu xử lý công việc. Anh hơi phân tâm, hiệu suất làm việc cũng không cao, vốn dĩ 10 giờ là có thể giải quyết xong, nhưng trì hoãn kéo dài tới 10 giờ 30.

Chờ xử lý tất cả công việc trong tay xong, Cố Quyện Thư gọi điện thoại Chu Trường Quân, nói những gì mà hôm nay Quý Chu Chu phân tích với ông ta. Chu Trường Quân ở đầu bên kia điện thoại liên tục gật đầu, cuối cùng rất là tán đồng: “Vẫn là tiên sinh suy nghĩ chu toàn, chuyện này tôi thật sự xem nhẹ, ngày mai tôi sẽ kêu người điều tra bộ An toàn, chắc là rất nhanh có thể tra ra kết quả.”

“Ừ, trong khoảng thời gian này ông vất vả thêm một chút.” Cố Quyện Thư nhàn nhạt nói, cũng không nói với Chu Trường Quân, chuyện này là do Quý Chu Chu nghĩ ra. Không biết vì sao, trong tiềm thức của anh cảm thấy chuyện này nên giấu đi, tốt nhất là không cần ai biết.

Quý Chu Chu quá kiên định, dường như đã biết từ sớm, bộ An toàn có vấn đề và nguồn gốc vấn đề ở đâu. Nhưng cô chưa từng tham dự những chuyện này, lại không có tham gia quản lý công việc, tại sao chắc chắn như thế?

Lần trước chuyện đấu thầu cũng vậy, anh tin tưởng Quý Chu Chu không có tới lui với Thẩm Dã, có thể chuyện này vốn mang theo đầy nghi ngờ, nhưng anh chưa từng có ý định điều tra. Chỉ là bởi vì mơ hồ cảm thấy chân tướng của chuyện này, có lẽ căn bản anh không có cách nào tiếp nhận.

Nói chuyện điện thoại với Chu Trường Quân xong, Cố Quyện Thư nằm lên giường chuẩn bị ngủ, lại không buồn ngủ chút nào. Có một số chuyện anh không định điều tra, nhưng không có nghĩa là không muốn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trong những chuyện này, Chu Chu và Thẩm Dã giống như có chung bí mật, mà anh lại bị loại ra bên ngoài bí mật đó.

Anh xoa xoa trái tim mình, cách lớp áo phông, rõ ràng cảm nhận được nhịp tim bất an của mình. Trong bóng đêm, Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, sờ soạng điện thoại mở khóa, chầm chậm gửi tin nhắn cho Quý Chu Chu.

Quý Chu Chu mới bước ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy di động sáng lên, không cần nghĩ cũng biết là ai gửi tin nhắn. Quả nhiên, cô mới vừa mở ra thì một tin nhắn đã đập vào mắt: Không phải nói 10 giờ 30 kiểm tra?

Quý Chu Chu câm nín một trận, cô cũng chỉ là tùy tiện nói thôi, vị này còn tưởng thật à. Cô nghĩ nghĩ, nằm lên giường trả lời tin nhắn: Tổ chức tin tưởng sự tự chủ của anh, bây giờ chắc anh đã nằm trên giường rồi nhỉ, mau ngủ đi.

Quả thật Cố Quyện Thư đã nằm lên giường, trầm mặc một lát, trực tiếp gọi cho cô.

Quý Chu Chu ngáp một cái, xoay người ấn loa thì nghe được giọng nói trầm thấp của Cố Quyện Thư trong điện thoại truyền ra: “A lô?”

“Sao thế?” Quý Chu Chu dụi dụi mắt, kéo cái gối ôm lấy, dùng tư thế thoải mái nhất trò chuyện với anh.

Cố Quyện Thư im lặng một lát, bình tĩnh lên án: “Tôi đang đợi em.”

“Không cần đợi, tôi sẽ không đến.” Quý Chu Chu ngáp một cái, chủ động và bị động, dường như trông giống nhau, nhưng khác biệt lại lớn, ngộ nhỡ Cố Quyện Thư có âm mưu gì đó, không phải cô lỗ lớn rồi.

Cố Quyện Thư hơi thất vọng: “Em buồn ngủ rồi?”

“Ừm, anh không buồn ngủ à?” Hôm nay bọn họ cũng chưa ngủ trưa, cô không tin Cố Quyện Thư không buồn ngủ.

Đáng tiếc Cố Quyện Thư thật đúng là: “Không buồn ngủ.”

“... Vậy anh chơi di động một lát nữa nhé, tôi đi ngủ.” Quý Chu Chu tắt đèn, trong phòng lập tức chỉ còn di động đang phát ánh sáng ra.

Cố Quyện Thư không cho: “Em kể chuyện cho tôi nghe đi, nghe xong thì tôi ngủ.”

Quý Chu Chu trả lời anh, là dứt khoát cúp điện thoại. Đáng tiếc chưa đến 3 giây, anh lại gọi đến. Quý Chu Chu đau đầu ấn nghe, Cố Quyện Thư hơi thất vọng: “Sao nhận máy rồi.”

“Không muốn tôi nhận?” Quý Chu Chu nhướng mày.

Cố Quyện Thư 'Ò' một tiếng, rất tiếc nuối trả lời: “Thế thì không thể đi gõ cửa nhà em.”

“...”

Quý Chu Chu không chút nghi ngờ, tên này thật sự có thể làm ra chuyện đi gõ cửa lúc nửa đêm. Cô lặng lẽ trợn trắng mắt, tự hỏi làm sao để thu phục người.

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, Cố Quyện Thư đột nhiên mở miệng: “Nếu không tôi kể chuyện cho em nghe?”

Không cần tự mình động não, cũng không cần ứng phó tiếng đập cửa nửa đêm, chỉ cần để điện thoại qua một bên phối hợp một chút, Quý Chu Chu vui vẻ đồng ý.

Cố Quyện Thư ho khan một cái, suy xét một lát rồi cẩn thận mở miệng: “Nếu là buổi tối, thì không kể quá phức tạp, tôi kể truyện thiếu nhi nha.”

“Ừm.” Quý Chu Chu không ôm kỳ vọng, thậm chí nằm xa di động một chút.

Giọng nói Cố Quyện Thư chậm rãi vang lên, âm thanh đè thấp trầm tĩnh vô cùng trợ giúp cho giấc ngủ, nhưng nội dung lời nói hoàn toàn ngược lại: “Ngày xưa có một con hổ, bởi vì là mãnh thú nên không có động vật nào bằng lòng làm bạn với nó. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Từ nhỏ nó đã rất cô độc, vườn bách thú mở đại hội cũng không có con nào kêu nó đi chơi, nó chỉ có thể lén trốn trong góc, tránh cho những động vật khác thấy nó sợ hãi.”

Quý Chu Chu ngáp một cái, nhắm mắt lại phối hợp qua loa: “Sau đó thì sao?”

“Con hổ thường ở địa bàn của mình, nhân viên nuôi dưỡng đều đút động vật sống cho nó ăn, có khi là gà, có khi là vịt, có khi là con thỏ. Trước kia mỗi một con nó đều ăn hết, nhưng cho đến một ngày, nhân viên nuôi dưỡng ném một con thỏ vào.”

“Con hổ nhìn chằm chằm con thỏ nửa ngày, lẩm bẩm một câu 'Mày gầy quá'. Con thỏ run bần bật, nhưng thấy con hổ không định ăn nó thì lấy hết can đảm muốn làm bạn với con hổ. Đây vẫn là lần đầu tiên có động vật bằng lòng chơi cùng nó, nên con hổ rất vui, vì vậy đồng ý.”

Cố Quyện Thư nói xong đoạn này, hình như hơi khát nước, vì thế xuống giường đi uống một ly nước. Quý Chu Chu vốn dĩ yên lặng nghe, đối phương đột nhiên không có âm thanh, nên nhịn không được hỏi: “Sau đó thế nào?”

Cố Quyện Thư uống nước xong trở về, tiếp tục kể chuyện: “Sau đó bọn họ thật sự làm bạn bè, con thỏ ăn cỏ, con hổ ăn thịt, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ ở chung. Con hổ không cô độc nữa, mỗi ngày tìm rất nhiều cỏ xanh ngon cho con thỏ ăn, chăm cho con thỏ càng ngày càng mập, cuối cùng có một ngày...”

Cố Quyện Thư không nói nữa. Câu chuyện này vốn là do anh bịa ra để nói chuyện phím với cô, bây giờ đột nhiên mắc kẹt, không thể bịa ra được nữa.

Quý Chu Chu lại nổi lên lòng hiếu kỳ, lúc này cũng không buồn ngủ nữa: “Cuối cùng có một ngày thế nào?”

“Con hổ ước lượng con thỏ, cảm thấy thời điểm cũng được rồi, nên một miệng ăn con thỏ, chất thịt tươi ngon nạc mỡ đan xen, là con thỏ ngon nhất mà nó từng ăn.”

“...”

“Nếu con hổ không cẩn thận chăm con thỏ, thì nó sẽ không ăn được đồ ăn ngon như vậy. Do đó, qua chuyện này nói cho chúng ta biết, lao động là quang vinh nhất. Tôi buồn ngủ rồi, ngủ trước đây.” Cố Quyện Thư nói xong, dứt khoát cúp điện thoại, thậm chí còn rất có tầm nhìn xa, tắt nguồn trước.

Quý Chu Chu đã không hề buồn ngủ: “...”

Bị ép nghe câu chuyện cổ tích biến thái não tàn, bây giờ thế giới chợt an tĩnh lại, Quý Chu Chu cảm thấy thật tịch mịch thật cô độc.

Không biết thân thể cứng đờ bao lâu, Quý Chu Chu nổi giận gầm lên một tiếng: “Đậu xanh ông nội anh!” Cô không nên phản ứng cái tên đó, trong lúc anh muốn kể chuyện cho mình nghe thì phải nhét di động vào trong họng anh, kêu anh kể cho ông nội anh nghe!

Nhờ phúc con hổ, mãi cho đến 2 giờ sáng Quý Chu Chu mới ngủ được, mà Cố tiên sinh đầu sỏ gây tội, đã sớm chìm vào mộng đẹp từ 3 tiếng trước, hoàn toàn không biết tiểu biên kịch cách vách bởi vì sự biến thái của anh nên mất ngủ.

Do vậy sáng sớm hôm sau, lúc anh tới tìm Quý Chu Chu, nhìn thấy vẻ mặt đen thui của cô khi ra mở cửa, anh trầm mặc phút chốc nghiêm túc nói: “Vốn dĩ muốn kêu em đi ăn sáng, đột nhiên nhớ ra hình như tôi còn chưa ngủ đủ, tôi đi ngủ nướng thêm.” Cố Quyện Thư nói xong xoay người muốn về nhà.

“Quay lại.” Quý Chu Chu ẩn ẩn mở miệng.

Cố Quyện Thư dừng một chút, xoay người lại, yên lặng đứng trước mặt cô, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn. Quý Chu Chu liếc anh một cái, lôi cổ áo anh vào nhà, sau khi đóng cửa nhà thì kéo vào phòng ngủ.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, Cố Quyện Thư vì tránh cho mình bị siết chết, chỉ có thể khom người đi theo phía sau. Lúc Quý Chu Chu kéo mình lên giường, đáy mắt của anh xuất hiện một tia do dự hiếm thấy, nhưng vẫn là nằm xuống theo.

“Ăn sáng không?” Cố Quyện Thư chưa từ bỏ ý định hỏi.

Quý Chu Chu bực bội nhắm mắt lại: “Im miệng, không phải chưa ngủ đủ à?”

Đây là ý tứ kêu anh cùng nhau ngủ tiếp. Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, khóe miệng chợt cong lên một độ cung nhỏ, tuy giờ phút này tinh thần dồi dào, nhưng vẫn ngủ theo. Mặc dù trước đó cũng từng ngủ trên chiếc giường này, nhưng đây là lần đầu tiên Quý Chu Chu mời anh.

Có thể là nguyên nhân tâm lý, cũng có thể là nguyên nhân khác, Cố Quyện Thư không buồn ngủ vẫn rất nhanh chìm vào giấc ngủ, chờ tỉnh dậy lần nữa vẫn là do bị tiếng chuông di động đánh thức.

Quý Chu Chu vì tiếng chuông trở mình, bực bội vùi mình vào trong chăn. Cố Quyện Thư liếc nhìn tên hiển thị, cầm di động lặng lẽ đi ra ngoài, đến phòng khách nhận điện thoại.

“Chuyện gì?”

Di động đầu bên kia truyền đến giọng nói nặng nề của Chu Trường Quân: “Tiên sinh, theo như ngài nói tôi đã đi tra xét, quả nhiên bộ An toàn có chuyện.”

“Nói thế nào?” Cố Quyện Thư mím môi.

“ Con trai của Giám độc Tiền bộ An toàn bệnh nặng, gần đây trong nhà lâm vào cảnh thiếu hụt, khoảng thời gian này trong tài khoản đột nhiên có thêm một số tiền, con trai cũng được chuyển bệnh viện, kinh phí và chuyển viện, đều là nhân viên của Thẩm Dã làm. Giám đốc Tiền thấy tôi đã lấy được chứng cứ nên thừa nhận, Thẩm Dã muốn anh ta giúp đỡ nội ứng ngoại hợp, làm nhân viên nồng cốt của Cố thị về phe Thẩm Dã.”

Cố Quyện Thư lẳng lặng lắng nghe, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.