Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 1: Chương 1






Mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang treo chính giữa bầu trời, nắng cháy rừng rực nướng chín đất đai. Chính vào một trong những ngày nắng nóng nhất ấy, trên đường không mấy người đi lại, ngay cả lá cây ngô đồng ven đường cũng bị phơi cho héo úa, nhạt đi dăm phần xanh biếc.

(*cây ngô đồng là cây nè nè:



Vân Tử Túc xách mấy cốc trà sữa chầm chậm bước đi dưới ánh mặt trời, so với những người đi đường hối hả, cậu vừa không được trang bị đầy đủ vật dụng chống nắng, vừa không cố gắng lựa chọn những bóng lá sum suê, dường như ánh nắng gay gắt hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cậu, khuôn mặt trắng nõn bị cặp kính gọng đen che khuất gần nửa cũng không có chút dấu vết đổ mồ hôi nào.

Đến tiểu khu, rẽ vào căn biệt thự thứ hai từ dưới đếm lên, Vân Tử Túc tới trước cổng, nhấn chuông.

Không ai trả lời.

Vân Tử Túc lại dùng tay phải đang xách ba cốc trà sữa nhấn chuông một lần nữa, qua hồi lâu, cửa mới được mở ra từ bên trong.

Một đứa bé trai mười hai mười ba tuổi cau mày đứng đó, miệng lầm bầm một câu: "Bấm mãi thế làm gì, phiền chết được."

Vân Tử Túc coi như không nghe thấy, vòng qua người thằng bé đi thẳng vào.

Vừa vào đến nhà, hơi lạnh điều hòa nhào tới, nhiệt độ phòng mát mẻ xua tan một thân khí trời, dù cho Vân Tử Túc đã sớm không dễ bị hoàn cảnh bên ngoài tác động, thì cũng phải thoải mái đến híp mắt.

Trong phòng khách có ba người trẻ tuổi hai nữ một nam đang chơi bài, còn trống một chân, hiển nhiên là để dành cho thằng bé vừa rồi.

Vân Tử Túc đặt năm cốc trà sữa và thẻ khuyến mại lên bàn trà, xách cốc của mình lên phòng học. Chờ cho thằng bé trai rớt lại đằng sau bước trở về phòng khách, cô gái mười lăm tuổi trong số ba thanh thiếu niên kia sau khi không nhìn thấy Vân Tử Túc đâu, mới gọi một tiếng: "Vân Diệu Tổ, lấy trà sữa lại đây."

Thằng bé được gọi là Vân Diệu Tổ tìm được cốc của mình trên bàn trà, cắm ống hút vào hút một ngụm lớn, vừa uống vừa trở lại bàn.

"Muốn uống tự ra lấy, em không hộ chị."

Cô gái giận quá chừng, giơ tay định đập đầu thằng bé, Vân Diệu Tổ nhanh nhẹn tránh thoát, cuối cùng vẫn là Vân Quang Tông ngồi một bên mở miệng nói: "San San, em lấy đi."

Vân Tử Túc lớn tuổi nhất trong bốn người, lời của cậu ta còn có thể có chút tác dụng. Vân San San bị nhắc tên trợn mắt lườm Vân Diệu Tổ một cái, gắt gỏng cầm ba cốc còn lại qua.

Bốn người tiếp tục chơi bài, tuy nhiên bọn họ chẳng chơi được bao lâu, liền bị giọng nói từ phía phòng ăn gọi lại.

"Vào ăn cơm đi!"

Diện tích căn biệt thự rất lớn, phòng ăn vô cùng rộng rãi, trên chiếc bàn tròn bày đầy đủ các loại đồ ăn phong phú, xung quanh xếp chừng mười hai chiếc ghế. Mọi người lần lượt ngồi xuống, bên bàn chỉ còn lại chiếc ghế lớn nhất trống không.

Người đàn ông trung niên mặt chữ quốc 国 đối diện với Vân Quang Tông lên tiếng: "Quang Tông, đi mời bà nội con xuống đi."

Vân Quang Tông đứng dậy lên tầng, không mất bao lâu, liền đỡ một bà già mặt mũi nghiêm túc, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng đi xuống.

Cho đến khi bà già ngồi xuống, cầm đũa dẫn đầu, bữa cơm này mới chính thức khai tiệc.

Bà Vân đã đến nhĩ thuận chi niên*, nhưng vẫn không nghe lọt tai những lời ngỗ ngược, ngay cả đứa cháu trai Vân Diệu Tổ nhỏ tuổi nhất, trước mặt bà ta cũng không dám ngang tàng như bình thường. Bà ta gả đến nhà họ Vân đã được bốn mươi năm, sinh cho ông Vân độc đinh ba đời ba trai một gái, tự xưng là công thần số một nhà họ Vân. Sau khi ông Vân qua đời, bà Vân cũng thành gia trưởng đứng đầu, chuyện trong nhà chỉ cần hơi lớn một chút, cũng phải do bà ta quyết định.

(*60 tuổi, nhìn sự việc không còn chướng tai gai mắt nữa, dễ thông cảm hơn; có cách giải thích khác là thích nghe lời thuận tai)

Tuy nhiên tình huống hôm nay có chút thay đổi, ăn đến cuối bữa, người đầu têu mở miệng lại là gã đàn ông trung niên mặt chữ quốc, cũng chính là con trai cả của bà Vân, Vân Học Công.

Bà Vân coi trọng quy tắc ăn không nói ngủ không nói, có bà ta ở đây, bất kỳ cuộc trò chuyện nào trên bàn ăn cũng phải chờ ăn xong hết mới được cất lời. Chờ đến khi mọi người lục tục buông đũa, Vân Học Công đang định mở miệng, lại thấy cách đấy không xa Vân Tử Túc vẫn còn tiếp tục.

Chàng trai trẻ tuổi cúi đầu ăn mì hải sản, động tác nhẹ nhàng thanh nhã, lối ăn uống lịch sự lễ độ. Khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp tuyệt trần bị cặp kính gọng đen và tóc mai lòa xòa che kín hơn nửa, nhưng chỉ nhìn vào xương quai hàm tinh xảo và bờ môi mềm đỏ mọng kia thôi, cũng quá đủ cho người ta vui tai vui mắt.

Mỗi tội trong mắt Vân Học Công, chỉ có thể dùng một từ duy nhất để hình dung Vân Tử Túc.

- ---Thùng cơm.

Bữa trưa nhà họ Vân rất thịnh soạn, món chính chiếm hơn nửa. Những người khác ăn chẳng được bao lâu đã cảm thấy căng cứng, chỉ riêng Vân Tử Túc, từ đầu tới cuối tốc độ ăn không hề suy giảm, lượng cơm vào bụng cũng đủ khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà.

Giải quyết xong một bát mì hải sản không tốn tới ba phút, kế tiếp, Vân Tử Túc lại bắt đầu ăn sủi cảo hấp trước mặt, Vân Học Công không thể nhịn nổi nữa đang định mở miệng, lại bị vợ là Lữ Phượng Liên bên cạnh kéo kéo tay.

Lữ Phượng Liên lén nháy mắt với gã.

Nhớ đến việc phải bàn hôm nay, Vân Học Công không thể không nuốt lại lời vừa đến mép.

Chờ cho miếng sủi cảo cuối cùng bị nhấm nháp, Vân Tử Túc không còn đồ mà ăn nữa, rốt cuộc mới chịu hạ đũa.

Vân Học Công đã nín nhịn cơn giận của mình hồi lâu, gã không nhìn Vân Tử Túc, trái lại hướng về những người còn lại, nói: "Tôi có chuyện muốn nói."

Bà Vân không đứng lên, những người khác cũng không thể rời chỗ. Nghe Vân Học Công nói, mấy người phận dưới đã nhàm chán đến độ nghịch điện thoại di động cũng ngẩng đầu lên.

Vân Học Công tiếp tục: "Nhà họ Hàn tập đoàn Phong Vân gần đây đang tìm đối tượng kết hôn cho con cháu trong nhà, đúng lúc tôi có mấy mối hợp tác với nhà bọn họ, nghe được tin này, liền trao đổi tình hình nhà mình với bọn họ một chút."

Vừa nghe đến hai chữ họ Hàn, đừng nói Lý Phương Phỉ đang trong độ tuổi dựng vợ gả chồng, ngay cả Vân San San mới gần mười lăm cũng không kiềm chế được mà lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

Của cải nhà họ Vân không hề đơn bạc, nơi này và biệt thự trong nội thành chính là một trong những ví dụ điển hình. Chỉ dựa vào phần sản nghiệp mà tổ tiên để lại trong tay bà Vân, cũng đủ để nuôi cả đại gia đình nhà họ Vân thêm hai đời nữa. Nhưng cứ ăn không ngồi rồi thì sẽ đến ngày rỗng tuếch, ba đứa con trai ông Vân không ai có thể sánh được với ông, duy chỉ có thằng hai thông minh hơn chút lại từ bỏ thừa kế công ty gia tộc, hơn nữa việc làm ăn vừa mới khởi sắc, liền xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời.

Nhà họ Hàn không giống thế, dù có dõi tầm mắt lên toàn bộ Lâm thành, cũng khó có thể tìm ra một dòng họ hiển hách nào có thể ganh đua được với nhà họ Hàn. Trong bốn gia tộc lớn của Lâm thành, nhà họ Hàn hoàn toàn xứng đáng với vị trí anh cả. Ba đứa con nhà bọn họ đều là rồng phượng chốn nhân gian, ngay cả Hàn Dĩ Thiên mới chỉ vỏn vẹn mười hai tuổi cũng sớm khoác lên mình danh hiệu thần đồng.

Khi ông Vân vẫn còn tại thế, Lý Phương Phỉ và Vân San San đã từng tham gia tiệc cocktail khai trương nhà họ Hàn, hai cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với cảnh tượng tiền muôn bạc biển và chúng tinh phủng nguyệt* nhà người ta. Chỉ tiếc sau khi cụ ông qua đời, nhà họ Vân không có cửa đi chung đường với những gia tộc hiển hách khác trong Lâm thành nữa, đừng nói tham gia tiệc cocktail, ngay cả cơ hội thấy mặt người họ Hàn các cô cũng không có.

(*một đám sao tôn trăng lên/ đám người vây quanh ngưỡng mộ tôn kính ai đó)

Thế nên vừa nghe Vân Học Công nhắc tới việc cưới xin của nhà họ Hàn, hai người đều rất để tâm tới.

Lý Phương Phỉ cũng giống mẹ cô, từ nhỏ đến lớn sống dưới tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà Vân, rất biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Lúc này mặc dù trong đám người chỉ có một mình cô có tuổi tác phù hợp, nhưng người tiên phong mở miệng lại vẫn là Vân San San.

"Bác, nhà họ Hàn lần này là muốn xem mắt cho ai?"

Vân San San nói xong, Lý Phương Phỉ cũng không nhịn được nhìn về phía Vân Học Công.

Vân Học Công nói: "Đại công tử nhà họ Hàn."

Hai kẻ đang chờ đợi câu trả lời đều sáng rực con mắt, Vân San San cướp lời: "Có phải Hàn Dĩ Long không?"

Nhưng Vân Học Công lại lắc đầu một cái.

"Là Hàn Dịch."

Nghe thấy cái tên này, mặt mày Vân San San giăng đầy mờ mịt, Lý Phương Phỉ lại tái mét mặt mày.

Hàn Dịch? Sao lại là Hàn Dịch?

Vân Hướng Hồng một bên cũng thoáng sửng sốt, ả biết tính tình của Vân Học Công, từ bé tới giờ chưa từng phản đối quyết định của anh cả, có điều tình huống của nhà họ Hàn ả đã từng nghe nói, nếu quả thật là Hàn Dịch, ả thà rằng con gái mình không trèo lên nổi cái cành này thì hơn.

Vân Hướng Hồng hỏi: "Anh cả, anh giới thiệu cụ thể đi, nhà họ Hàn bên đó nói thế nào?"

Vân Học Công đáp: "Nhà họ Hàn cảm thấy điều kiện không tồi, bảo tối nay muốn hẹn gặp mặt."

Ấn đường Vân Hướng Hồng giật một cái, Lý Phương Phỉ thì thiếu chút nữa trực tiếp kêu ra lời.

Lữ Phượng Liên ngồi một bên quan sát, đáy lòng cười lạnh, cho rằng cô em chồng này cũng quá là nằm mơ giữa ban ngày đi, dù là Hàn Dịch, thì đó cũng là người nhà họ Hàn, nơi nào đến lượt Lý Phương Phỉ kén cá chọn cạnh? Tuy nhiên ả ta không thể hiện ra ngoài, chỉ cười nói: "Hướng Hồng à, người nhà họ Hàn nhìn trúng cũng không phải các thiếu nữ nhà mình."

Vân Hướng Hồng ngỡ ngàng: "Không phải con gái?"

Vân Học Công gật đầu một cái, tầm mắt chuyển lên người Vân Tử Túc.

"Người mà họ muốn hẹn là nhà chú ba đây kìa."

Vân Tử Túc vốn vẫn đứng đợi bên lằn im lặng trong chớp mắt trở thành tiêu điểm của mọi người.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái, Vân Học Công lại bị ăn tức ngợp trời. Vừa mới đặt đũa xuống, mới chỉ nói được dăm ba câu, Vân Tử Túc đã lại vác trà sữa ra uống.

Thùng cơm! Quả nhiên là thùng cơm!

Trong lòng thóa mạ, ngoài mặt Vân Học Công cũng không cố gắng dễ chịu gì cho kham, gã không muốn phí lời với Vân Tử Túc, nói thẳng: "Này nhà chú ba, cháu tự sửa soạn đi, chiều bác gái cháu dẫn cháu đi mua quần áo, tối đến gặp nhà họ Hàn."

Cuộc trò chuyện này, không hề dung nạp bất kỳ ý kiến nào khác.

Không nói Vân Tử Túc nhận thông báo đột ngột như vậy, ngay cả những người khác trong phòng, nhất thời đều chưa phản ứng kịp.

Mặc dù trong nước đã thông qua luật hôn nhân đồng giới, nhưng tư tưởng truyền thống ăn sâu bén rễ khó lòng thay đổi, rất nhiều người không chấp nhận đồng tính luyến ái, chẳng nói đâu xa, bà Vân bảo thủ cả đời chắc chắn sẽ không đồng ý.

Chỉ là sau khi mọi người đều quay sang xem phản ứng của bà Vân, lại không tìm ra một chút bất ngờ nào trên khuôn mặt bà ta.

Không chỉ thế, chờ Vân Học Công tuyên bố xong xuôi, bà Vân im lặng thật lâu mới ho khan một tiếng, dùng chất giọng ồm ồm già cỗi mở miệng: "Già rồi, ngồi nhiều đau nhức. Quang Tông này, lại đây, đỡ bà nội về phòng."

Vân Quang Tông đứng dậy dìu bà ta lên tầng, lời bà Vân nói ra hoàn toàn có ý ủng hộ chủ trương của Vân Học Công, một khi bà ta đã tỏ ý, thì ngay cả cơ hội mở miệng nhỏ nhoi nhất Vân Tử Túc cũng không được ban cho.

Sau khi bà Vân rời đi, những người còn lại cũng lục tục đứng dậy, Lữ Phượng Liên lại nhắc nhở Vân Tử Túc một tiếng: "Tiểu Túc à, cháu mau về phòng thu xếp một chút, chiều bác gái dẫn cháu đi mua đồ."

Ba người đảm nhận ba góc tam giác, cứ thế quyết định thay Vân Tử Túc.

Ăn xong viên trân chân cuối cùng, rốt cuộc Vân Tử Túc cũng đặt trà sữa trong tay xuống, cậu giương cặp mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lữ Phượng Liên, lại liếc qua Vân Học Công còn đang trợn mắt lườm cậu đầy vẻ đe dọa.

Vân San San và Vân Diệu Tổ đã bị bố mẹ lôi đi, Lý Phương Phỉ và Vân Hướng Hồng cũng nhanh chóng tránh xa, chỉ trong cái chớp mắt, phòng ăn đã chỉ còn ba người bọn họ.

Tuy nhiên những kẻ khác có ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, chung quy là sẽ không ai ra mặt nói giúp Vân Tử Túc.

Đúng dịp, Vân Tử Túc cũng không định khước từ.

Bỏ vỏ trà sữa vào thùng rác xong, Vân Tử Túc quay lại nhìn Lữ Phượng Liên, nở một nụ cười.

"Vâng, cảm ơn bác gái."

_______________________

- mì hải sản:



- sủi cảo hấp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.