Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 9: Chương 9: Dời cung




“Đồ đạc dọn dẹp đóng gói đi, ngày tháng sung sướng sắp tới rồi.”

______________________________

Vệ Liễm, “Xin bệ hạ đừng trị tội thần dám cả can nghị luận chuyện triều chính.”

Cơ Việt, “Được.”

Vệ Liễm lúc này mới nói, “Bệ hạ vừa hạ triều, khiến ngài không vui hẳn là việc hôm nay các đại thần trong triều sở tấu. Theo thần biết, nước Tần từ vua quan tới dân chúng đã từng chịu cảnh u nhọt mục nát, mua quan bán tước, dân chúng oán than dậy đất, nhà nhà lầm than. Bệ hạ từ khi lên ngôi đến nay, trừng gian trừ ác, ban hành thể chế mới, xử lý hết sâu mọt địa phương, nghiêm cấm vì tư hại công, mới có cảnh tượng quốc thái dân an, thiên hạ thái bình hôm nay, là một vị minh quân.”

Cơ Việt không vui không giận, “Vệ thị quân ở nước Sở, mà lại hiểu rõ nước Tần ta như lòng bàn tay.”

Vệ Liễm hành lễ, “Tiếng tăm bệ hạ vang xa, sáu nước ai chẳng biết.”

“Tiếng tăm vang xa?” Cơ Việt như cười như không, “Chẳng lẽ không phải là tiếng xấu vang xa à? Cô thật ra có nghe nói, ở nước Sở ngay cả đám trẻ ba tuổi bên đường cũng đám dắt tay chạy vòng, hát bài đồng dao vong Tần tốt Sở, Sưởng chết hạ màn. Vệ thị quân, ngươi đang châm chọc cô ư?”

Vệ Liễm lập tức quỳ xuống, “Thần không dám.”

“Thần chỉ nghĩ, bệ hạ là minh quân, về phương diện đất nước không hề có chỗ đáng lên án, lần này hẳn là vì việc tư.” Vệ Liễm bình tĩnh nói, “Chuyện nhà quân vương, cũng là chuyện nước. Bệ hạ năm nay đã nhược quán, hậu cung chưa lập hậu nạp phi, dưới gối không có con nối dòng. Có lẽ triều thần phê bình đã lâu. Trước đây bệ hạ có thể kiềm hãm việc này, mà đêm qua… Bệ hạ mang thần về tẩm cung, khiến cho bọn họ nghĩ bệ hạ đã có ý định, vì thế liền nhắc lại. Hôm nay chuyện bàn luận trên triều, hẳn là tấu xin bệ hạ nạp người nhà bọn họ vào hậu cung.”

Mắt phượng Cơ Việt khẽ nhếch.

Y nói không sai một chữ.

Nam tử bình thường lên hai mươi mốt, từ lâu đã thê thiếp thành đàn, con trai con gái có đủ. Cơ Việt thân là vua của một nước, trái lại hậu cung không người, thậm chí bởi vì khi còn nhỏ bị thái hậu dùng thế lực khống chế, không dám tin ai, ngay cả những cung nữ mà thái hậu đưa đến để giáo dục chuyện nọ cũng chưa từng dùng.

Tiếp tục như vậy cũng coi không được. Mấy năm trước hắn chinh chiến bốn phương, mà nay sáu nước đã quy hàng nước Tần, chuyện này liền không thể xem nhẹ nữa.

Công tử Liễm nước Sở là người đầu tiên trong hậu cung Tần vương. Trước đêm qua, ai ai cũng coi y như trò cười. Thế mà y lại được Cơ Việt bế vào Dưỡng Tâm Điện, nghỉ lại suốt cả một đêm.

Lúc này có mấy con cáo già nghe ngóng nhanh nhạy bắt đầu rục rịch tâm tư, cảm thấy bệ hạ đã nếm thử hương vị tình dục, ngày sau trong cung hẳn sẽ náo nhiệt lên, đều muốn đưa con gái cháu gái mình vào cung.

Cho nên hôm nay mới có một màn quần thần trên triều tấu xin tuyển tú.

Cơ Việt chẳng hề có hứng thú với mấy chuyện này. Hắn thuở nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh là hành tẩu trên lưỡi dao, đi trên băng mỏng, chán ghét bị người lạ đến gần, cũng không có lòng yêu đương, không muốn thả một đống oanh oanh yến yến ở hậu cung làm khó chịu mắt mình.

Song Tần vương là bạo quân, lại không phải hôn quân. Hắn tàn nhẫn tru diệt vô số nịnh thần, triều đình hiện nay đều toàn là rường cột lão làng, hắn không thể vì chút chuyện này mà lại trừng phạt, làm rét lạnh lòng trung thần.

Đây là lý do Cơ Việt khi trở về mặt không biểu tình.

Mà Vệ Liễm, lại đoán đúng toàn bộ.

_

Vệ Liễm dứt lời, trong điện nhất thời yên tĩnh.

Cơ Việt thản nhiên nhìn chăm chăm vào thanh niên đang quỳ, đi vài bước lòng vòng, “Vệ Liễm, cô thích người thông minh.”

Hắn lại nói, “Nhưng cô không thích người thông minh quá thể, giao tiếp với người như vậy sẽ rất mệt mỏi, cô cần phải đề phòng mọi thời khắc. So ra, cô vẫn thích một mỹ nhân câm điếc hơn.”

Vệ Liễm không nói gì.

Ý Tần vương thế này, là muốn cắt lưỡi y nữa?

Cắt lưỡi đại gia ngươi, bản công tử cắt luôn đầu chó của ngươi bây giờ.

Cái tên Tần vương này, thật sự là từng phút từng giây nhảy múa trên giới hạn giết người của Vệ Liễm.

Vệ Liễm dằn xuống sát ý cuồn cuộn trong lòng.

Chuyện còn có chỗ cứu vãn.

Nhỏ không nhịn sẽ loạn đại mưu.

Vệ Liễm không hề hoang mang nói, “Một người câm, thì không thể làm lá chắn cho bệ hạ.”

Quần thần ép Tần vương nạp hậu cung, Tần vương không muốn, hai bên sẽ còn giằng co nữa. Bất hiếu có ba tội, mà không con là tội lớn nhất, huống chi chuyện con nối dòng của quân vương còn liên quan đến xã tắc. Đây không phải là chuyện có thể dễ dàng qua quýt lướt qua.

Tần vương không muốn bị chuyện này quấy rầy mãi. Tính nhẫn nại của hắn không tốt lắm, khó tránh khỏi hôm nào đó lại trút ra trên vị đại thần nào xui xẻo, khiến vua quan ly tâm, đây hiển nhiên không phải cục diện Tần vương muốn thấy.

Như vậy, không bằng giả vờ thịnh sủng Vệ Liễm, đưa y lên làm lá chắn. Đến lúc đó toàn bộ quần thần nước Tần đều chỉ sẽ chê trách Vệ Liễm dùng nam sắc hại nước, ghen tị thành tính, không cho Tần vương nạp người, sẽ không hề đổ lỗi cho Tần vương.

Quả thật cách này sẽ đưa Vệ Liễm lên đầu sóng ngọn gió, nhưng phú quý xưa nay đều phải tìm trong nguy hiểm. Y là người Sở, quan lại nước Tần vốn đã căm hận y, hận thêm một phần thì có sao?

Chỉ cần y còn có giá trị đối với Tần vương, y sống ở nước Tần cũng có thể sống rất tốt.

_

Cơ Việt bình tĩnh nhìn y, khinh thường trong mắt đã rút đi, để lộ một tia tán thưởng.

“Vệ Bang sao lại đưa ngươi tới đây?” Cơ Việt vô cùng kinh ngạc, “Thông tuệ sáng suốt đến bực này, còn hơn một trăm thái tử Kiêu. Nếu tương lai người cầm quyền là ngươi, cô còn có thể đặt nước Sở vào trong mắt.”

Vệ Tiêu là vương trữ nước Sở, con của Lý phu nhân, tam vương huynh của Vệ Liễm.

Vệ Liễm thuận miệng nói, “Tâm hắn cũng đã mù, nào có mắt mà nhìn thấy ngọc.”

Lời này không hợp với biểu hiện dịu dàng y thường tỏ ra, kiêu căng tùy tiện đến tột cùng.

Cơ Việt nghe lại vỗ tay cười to, một tay nắm lấy Vệ Liễm kéo y đứng dậy, “Vệ lang thật là một người hay ho, cô thích ngưới rồi.”

“Ngươi vốn đang ở đâu?… Thôi cũng không quan trọng. Ngay hôm nay, ngươi liền dời sang Dưỡng Tâm Điện.” Cơ Việt hạ lệnh, “Quay về thu dọn đồ đạc đi thôi.”

Vệ Liễm vinh nhục không sợ, khom người thi lễ, “Tạ ơn bệ hạ.”

_

Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi.

Ra khỏi gian nhà, mới biết trong điện ấm áp cỡ nào. Vệ Liễm quấn chặt áo lông trên người, theo cung nhân dẫn đường trở lại Thanh Trúc Các.

Thái độ của cung nhân đối với y cung kính đầy đủ, so với trước đây có thể nói là khác một trời một vực.

Trèo cao giẫm thấp, không hơn như thế. Nước Sở như vậy, nước Tần cũng vậy.

Khi đi đến ngoài cửa Thanh Trúc Các, Vệ Liễm dặn dò, “Các ngươi chờ ở đây.”

Đám cung nhân đáp, “Vâng.”

Vệ Liễm một mình đi vào, phát hiện bên trong đã thay đổi.

Bên trong ấm áp dễ chịu, mọi nơi đều đặt những thứ bày biện tinh xảo. đám hộp gấm chất đống trên bàn, lụa đỏ trải rộng, bên trong toàn những thứ vàng bạc ngọc khí, đều là đồ chơi thú vị.

Trừ những thứ đó ra, còn có mấy cung nhân lạ mặt, thấy y liền cung kính hành lễ, “Gặp qua Vệ thị quân.”

Vệ Liễm bình tĩnh nói, “Các ngươi trước tiên lui ra hết. Trường Sinh Trường Thọ ở lại.”

Đám cung nhân cúi người, nối đuôi nhau đi ra.

Trong lòng Vệ Liễm hiểu rõ, ngoài miệng vẫn hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

Trường Thọ lập tức đáp lời, “Công tử ngài rốt cuộc trở về! Hôm qua ngài đã đi đâu vậy, sao một đêm cũng không về? Nửa đêm hôm qua người của Phủ Nội Vụ đến, tổng quản Phủ Nội Vụ tự mình đến! Đưa lửa than cho chúng ta, còn tân trang hết Thanh Trúc Các này một lần, đưa đến thật nhiều đồ đạc, còn có cung nhân phục vụ. Nô còn chưa từng thấy tổng quản Phủ Nội Vụ cười thành như vậy đây…”

Trường Sinh vẫn im lặng.

Vệ Liễm cười khẽ, “Chẳng qua vì ta vào được mắt Tần vương, liền bồi thường suốt đêm, sợ ta tính sổ sau thu, hoặc là sợ Tần vương tới chỗ ta đây cảm thấy khó coi, xử lý bọn họ mà thôi.”

Trường Thọ sửng sốt, “Công tử ngài nói gì cơ? Tần, Tần vương?”

Trường Sinh khẽ quát, “Công tử thường nói ngươi ngốc ngươi còn không tin, ngoại trừ Tần vương, còn có ai có thể khiến đám người Phủ Nội Vụ kia dùng mắt chó coi thường người khác mà thái độ đột nhiên quay ngoắt chứ?! Công tử…” Hắn nghiêm trọng mà bi ai nói, “Ngài thật sự… Được Tần vương sủng sao?”

“Chưa. Chỉ là sau này phải phối hợp với Tần vương diễn một tuồng kịch.” Vệ Liễm cười nhẹ như mây gió, “Đồ đạc dọn dẹp đóng gói đi, ngày tháng sung sướng sắp tới rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.