Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 13: Chương 13: Nợ anh ta một tháng




Sáng hôm sau, tiếng cốc cốc vang lên liên tục

Anh gõ cửa ngoài phòng Tinh Nhiên khiến cô bật ngồi dậy trên giường ngủ nhăn mặt

Mới sáng mà ai gõ cửa ồn ào thế?

Cô đi đến mở cửa ra, vừa dụi mắt nói

Gì vậy? Mới sáng mà anh làm gì gõ cửa ồn ào thế hả?

Anh nhíu mày khoanh 2 tay nhìn cô bật hỏi

Cô đã quên lời hứa hôm đó rồi sao? Rằng cô sẽ đồng ý làm theo mọi điều tôi bảo

Cô nhìn anh lấp mấp nói

cái đó...tôi

Anh nhăn mặt

Hôm qua cô đã không làm đúng lời hứa mà vội chạy đi mất, cô muốn chết đúng không?

Tinh Nhiên đờ người ra sau bật run nói

Tôi biết rồi, anh làm gì phải tỏ ra đáng sợ như thế chứ? Với lại tôi chỉ đồng ý với anh 1 tháng thôi đó

Anh liếc mắt nói

Tôi biết, đừng lảm nhảm nữa, mau thay đồ rồi qua phòng tôi nấu cơm đi, tôi đói rồi đây

Cô đóng cửa lại tiếp lời

biết rồi, chờ một lát tôi sẽ qua

Một lát sau, cô bước qua căn phòng anh đang mở toang cửa, anh ngồi trên ghế sofa thanh thản xem tivi rồi chuyển mắt nhìn Tinh Nhiên nhăn mặt, cô bật hỏi

Anh bảo tôi nấu cơm thôi đúng không?

Anh vểnh mày

ừ, nhanh đi

Cô lại tiếp hỏi

Chỉ vậy thôi đúng không? Rồi tôi có thể về phòng mình

Anh nhíu mày cười nhạt

Cô nghĩ thế thôi sao? Từ nay cô sẽ là nô lệ của tôi, trước 7 giờ sáng phải có ngay thức ăn trên bàn, nhà cửa, mọi đồ vật trong phòng tôi đều phải được lau sạch, tuyệt đối không còn một hạt bụi nào có thể xuất hiện, cô hiểu chứ?

Tinh Nhiên bật nhăn mặt tức giận

Này anh quá đáng vừa thôi, như vậy khác nào là giúp việc chứ? Mà trong khi đó tôi lại không được trả công còn phải làm việc cho anh không công một tháng, với lại tôi không có rảnh đâu, tôi về phòng mình đây

Cô quay lưng bước đi thì anh cười lớn

Ha...nếu cô không làm thì tức là không giữ lời hứa, cũng tức là chống đối tôi

Tinh Nhiên quay lại lên tiếng

Sao nào? Anh...anh tưởng tôi sẽ sợ anh sao? Nếu anh làm gì tôi tôi sẽ báo cảnh sát đó

Anh bật cười nhạt rồi nhìn cô với ánh mắt cao ngạo

Cô có biết ngày tôi bất đắc dĩ bị bọn áo đen truy đuổi nên phải lẻn trốn vào phòng cô không?

Tinh Nhiên khoanh tay lại tiếp lời

Ai cần biết chuyện của anh chứ? Chắc chắn anh là tên trộm nên bị người khác rượt đuổi chứ gì?

Anh bật cười nhạt

Trộm? Sao cô có thể nghĩ tôi là trộm được chứ? Tôi không thích mấy công việc đi trộm đồ hay đi giao chất cấm, tôi chỉ đơn thuần làm một công việc bằng khả năng của mình, làm cho người cản đường mình phải biến mất mãi mãi

Tinh Nhiên bật run nhưng cố mạnh miệng nói

Hừ, anh làm như mình là sát nhân không bằng, mặc dù nhìn anh rất đáng sợ nhưng tôi sẽ không thèm tin mấy trò dọa người đó của anh đâu

Anh đứng dậy bật cười đáng sợ

Tin hay không tùy cô vậy, tóm lại cô chỉ có 2 sự lựa chọn, một là làm nô lệ cho tôi, hai là chết

Cô sợ hãi nhăn mặt lấp mấp

Được được...tôi sẽ làm, tôi sẽ làm những gì anh nói lúc nãy, được chưa?

Anh mỉm cười rồi ngồi xuống ghế sofa với tư thế chéo chân

Vậy thì đi làm nhanh đi, tôi đang đói

Cô đứng dậy nhanh chóng đi vào bếp mất

Tại nhà bếp, cô không ngừng lẩm bẩm chửi rủa anh

tên đáng ghét, lưu manh, bệnh hoạn, chờ một tháng sau tôi và anh chắc chắn không có liên quan gì nữa

Vài phút sau, trên bàn là những món ăn do chính tay Tinh Nhiên nấu, anh bước lại bàn ăn ngồi xuống nhìn một hồi lâu.

Cô lên tiếng

Tôi đã làm đồ ăn xong cả rồi, anh ăn đi

Anh cầm đôi đũa lên gắp ăn thử, rồi bật cười

Xem ra cũng không tệ

Cô nhíu mày giận dỗi

Hừ, tôi nào giống anh chứ mà mỗi ngày anh tự nấu ăn cho chính bản thân mình ăn sao?

Anh tiếp lời

Không, đồ ăn tiệm và thức ăn nhanh, cô cũng ngồi xuống ăn đi

Cô nghoảnh mặt đi nhíu mày nói

Tôi chẳng muốn ngồi ăn cùng anh đâu, tôi đi dọn dẹp đây

Anh vểnh mày nghiêm mặt nhìn cô nhấn mạnh 2 chữ

Ngồi xuống

Cô quay mặt lại nhìn anh rồi cố ngồi xuống cầm đôi đũa lên ăn, miệng không ngừng âm thầm chửi rủa

(Tên đáng ghét)

Rồi cô lên tiếng hỏi

Phải rồi, tôi vẫn chưa biết tên anh

Anh bật cười cợt nói

Gọi tôi bằng chủ nhân là được rồi

Cô nhíu mày

Anh đúng là bệnh hoạn, tôi đang hỏi tên thật của anh

Anh im lặng rồi cười nhạt

Tôi không thích nói tên thật của mình cho người khác biết

Cô nhíu mày khó hiểu

Gì chứ, tên của chính mình thì nói ra có sao đâu, sao lại phải che giấu?

Anh tiếp lời

Vì đó là quy tắc của tôi, cô muốn gọi sao thì tùy

Cô vểnh mày rồi cười nhạo

À tôi biết rồi, chắc chắn ba mẹ anh đặt tên cho anh rất xấu nên anh ngại quá không dám nói ra chứ gì

Anh vẫn thầm lặng, ánh mắt không cảm xúc rồi bật nói

Tôi không có ba mẹ

Cô ngạc nhiên

Hửm? Vậy ra anh là trẻ mồ côi à? Không lẽ anh không có tên?

Anh đặt đôi đũa xuống bàn rồi đứng dậy bỏ hai tay vào túi quần quay lưng ra sau tiếp lời

Lúc tôi 3 tuổi, người ta tìm thấy tôi đang nằm cạnh phiến đá gần bờ sông, trên cổ có mang một sợi dây kèm theo một lá bùa hộ mệnh, bên trong có ghi 2 từ nên mọi người ở đó nghĩ 2 từ đó là tên tôi và đặt tên cho tôi bằng 2 từ đó, sau đó họ đem tôi đến trại trẻ mồ côi để chăm sóc

Cô ngạc nhiên rồi chợt buồn

Không ngờ anh lại có một hoàn cảnh như vậy, không có ba mẹ chăm sóc đàng hoàng

Anh ngạc nhiên nhìn cô

(Câu chuyện của mình làm cô ta buồn vậy sao?)

Anh bật cười

Hừ, có gì đáng buồn chứ

Tinh Nhiên đứng dậy nhìn anh

Không có ba mẹ thì chắc anh rất cô đơn có phải không? Anh không có được sự thương yêu của họ

Anh ngạc nhiên rồi nhíu mày khó chịu

Cô nói nhảm nhí gì vậy? Tôi chẳng cần ai yêu thương tôi cả còn nữa cô mau đi làm việc đi, bây giờ tôi phải ra ngoài một lát

Anh dứt lời rồi đi ra ngoài cửa mất, Tinh Nhiên lẩm bẩm

Anh ta nổi cáo cái gì chứ? Còn nữa anh ta thậm chí còn không nói tên cho mình biết, đúng là tâm thần mà

Trên phố, anh đi trên đường với khuôn mặt khó chịu nghĩ

(Không ngờ mình lại đi nói với cô ta chuyện mình là trẻ mồ côi, phong cách này chẳng giống mình tí nào)

Tại căn hộ của anh, cô đi xung quanh dọn dẹp mọi thứ vừa thầm nghĩ

(Lúc trước sống ở đây chắc anh ta cũng dọn dẹp căn phòng nhỉ? Nên mình chẳng thấy có nhiều bụi cho lắm)

Cô bước vào phòng ngủ của anh, bên trong phòng ngủ trống không kì lạ, chỉ có mỗi chiếc giường và vài chiếc tủ gần đó

Phòng anh ta chỉ có thế thôi sao? Không có một bức ảnh nào luôn

Cô đi lại mở một chiếc tủ quần áo ra xem, bên trong tủ quần áo là những bộ tối màu làm đen cả chiếc tủ và vài chiếc cờ vạt đen lẫn đỏ xen kẽ, căn phòng thật lạnh lẽo và không có gì đặc biệt.

Cô lại mở tiếp một chiếc tủ nhỏ cạnh chiếc giường, chiếc tủ đó có 3 ngăn nhưng một ngăn lại bị khóa, 2 ngăn còn lại thì có thể mở dễ dàng, cô đẩy chiếc ngăn thứ hai ra xem thử, bên trong là mà một khẩu súng lục đen Beretta M92 cùng với 1 hộp đạn, cô ngạc nhiên lẩm bẩm

Khẩu súng này là cái mà anh ta khống chế mình lúc anh ta lẻn trốn vào phòng mình lúc trước à? Anh ta không lẽ là tội phạm bị truy nã sao?

Cô lại mở tiếp ngăn thứ 3, bên trong có rất nhiều xấp tiền được cột lại với nhau, cô nhíu mày ngẫm nghĩ suy đoán hơn

Vậy không lẽ anh ta là cướp ngân hàng? Sao có thể có nhiều tiền vậy chứ? Nhưng sao anh ta để tiền ở cái hộp tủ bình thường thế này, vậy còn ngăn thứ nhất là gì sao nó lại bị khóa?

Cô đóng các hộc tủ lại rồi đi ngoài phòng khách suy ngẫm

Thật là mình chẳng muốn động vào đồ của anh ta chút nào, nhưng ai bảo anh lại để một người lạ như tôi tự do đi lại ở nhà anh chứ?

Tại Diệp bang, ông chủ Diệp nhăn mặt tức giận nhìn đám thuộc hạ vô dụng trước mặt mình, ông nghiêm mặt quát lớn

Cả cái Diệp phái bang chỉ có vài chục người là hữu dụng, còn lại là một đám vô dụng không có thực lực

Ông quay sang A Lạc người mình tin tưởng nhất rồi bảo

A Lạc, cậu vẫn chưa đem về được vài người nào có thực lực sao? Ta thật sai lầm khi giao mọi chuyện cho đám vô dụng này, làm công việc làm ăn của ta bị lỗ lã thất bại

A Lạc lên tiếng

Ông chủ, ngay bây giờ tôi sẽ ra ngoài đem về vài tên có ích hơn

A Lạc quay lưng đi thì ông chủ Diệp bật lên tiếng

Không cần đâu, có tìm nữa cũng vô dụng cả thôi, nếu chỉ cần có cậu ta thì tốt rồi

A Lạc ngạc nhiên

Ông chủ vẫn còn ý định mang tên mũ khuất đen vô danh đó tham gia Diệp phái bang của chúng ta sao?

Ông chủ Diệp nhếch môi

Ta đường đường là Diệp phái bang hắc đạo đứng một trong tứ bang danh tiếng nhất nước, chẳng nhẽ với chút thủ đoạn không thể đưa cậu ta vào phe chúng ta?

Dứt lời ông quay sang cầm chiếc điện thoại ở bàn lên rồi ấn gọi cho ai đó.

Trên đường, điện thoại của anh bỗng reo lên, anh cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình nhíu mày lẩm bẩm

Lại là ông già đó

Anh nhấc máy lên tiếng

Ông chủ Diệp, giữa trưa ông gọi tôi có chuyện gì sao?

Ông ta tiếp lời

Cậu Dark à, vụ việc lần trước tôi thật sự xin lỗi, tôi muốn mời cậu ăn một bữa để tỏ lòng một chút, không biết cậu có rảnh không?

Anh bật cười

Xin lỗi, tôi không có thời gian cho việc này, tôi chỉ đến khi có công việc được giao

Ông ta lại tiếp lời

À về chuyện đó tôi cũng có việc cần cậu giúp đương nhiên không phải giao hàng cấm mà là một vụ thương lượng, nếu cậu có hứng thú thì đến nhà hàng Ý cạnh bờ sông, tôi sẽ tiếp đón cậu

Anh cười nhạt

Được, tôi hi vọng không bỏ về như lần trước, nếu không việc hợp tác với ông tôi sẽ không làm nữa

Anh tắt máy rồi ngẫm nghĩ

(Ông ta dường như có ý định gì đó, cho dù thế nào thì phải xem ông ta làm gì đã)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.