Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 4: Chương 4: Tiên sinh trở lại!




Dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên cực kì hiền lành.

Thấy Hứa Tiễu Tiễu, trong ánh mắt bà hiện lên xoắn xuýt, do dự, “Tiễu Tiễu, con...”

Hứa Tiễu kinh ngạc: “Viện trưởng, sao người đến đây?”

Người phụ nữ thở dài, tiến lên một bước cầm tay Hứa Tiễu Tiễu, “Ta tới là vì người nhà con liên hệ với cô nhi viện, ta dẫn bọn họ tới gặp con.”

Một câu, giống như sét đánh bên tai Hứa Tiễu Tiễu.

Cô lớn lên ở cô nhi viện, nhưng cô vẫn đều biết, cô không phải trẻ mồ côi.

Bởi vì, cô có mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ thường cách một đoạn thời gian, đều tới cô nhi viện thăm cô.

Cô vẫn nhớ rõ một lần gặp mẹ cuối cùng, người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ khẳng định nói: “Tiễu Tiễu, bệnh của mẹ sắp khỏi rồi, chờ mẹ khỏe liền đón con về nhà...”

Một lần như vậy, liền là tám năm.

Cô không biết mẹ là ai, không biết mẹ ở nơi nào, nhưng cô lại cố chấp cho rằng, mẹ sẽ tìm đến cô.

Bây giờ, ngày này rốt cục đã đến.

Cô nhanh chóng quay đầu, nhìn về sau lưng viện trưởng.

Một người đàn ông trung niên ước chừng năm mươi tuổi, mặc tây trang đen, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, ông đi đến trước mặt cô, lộ ra một nụ cười hiền lành: “Cô chủ, tôi tới đón cô về nhà.”

Trái tim mạnh mẽ co rụt lại, Hứa Tiễu Tiễu cụp mắt.

Nửa ngày, cô nhếch môi, cười: “Được!”

Đương nhiên cô phải về nhà, đi gặp người nhà của cô, thuận tiện hỏi bọn họ, trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, vứt cô ở cô nhi viện 22 năm chẳng quan tâm!!

- -

Xe vững vàng chạy ở trên đường lớn.

Hứa Tiễu Tiễu ngồi ở ghế sau, mắt to thường thường nhìn về phía người đàn ông bên cạnh này.

Người đàn ông mở miệng: “Tiểu thư, tôi là quản gia trong nhà, cô có thể gọi tôi là chú Vinh.”

Hứa Tiễu Tiễu gật đầu, hỏi: “Chú Vinh, mẹ tôi đâu?”

Chú Vinh cụp mắt xuống, “Thân thể bà chủ không thoải mái, ở nhà.”

Là vậy... Sao?

Ánh mắt Hứa Tiễu Tiễu sáng lên, lại thăm dò hỏi: “Cái kia, ba tôi...”

“Tiểu thư!”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị chú Vinh nghiêm túc cắt ngang, ông lạnh lùng cảnh cáo nói: “Tôi nhắc nhở cô, vấn đề này là điều cấm kỵ trong nhà, cô nhất định không được đề cập.”

Lòng hiếu kỳ của Hứa Tiễu Tiễu lập tức liền dâng lên.

Đây là có chuyện gì nhỉ?

Cô chắc là không phải nở ra từ tảng đá, không có ba chứ?

Có thể là nhận thấy sự bứt rứt của cô, quản gia cụp mắt, nhắc nhở: “Tiểu thư, quy định của nhà họ Hứa chúng ta rất nhiều.”

Nhà họ Hứa?

Tại thành phố S, số nhà có thể dùng được chiếc xe xa hoa giới hạn số lượng này cũng không nhiều, trong đó, nhà họ Hứa chỉ có một nhà.

Nên chắc không phải... Là nhà cô nghĩ kia chứ?

Giống như nghiệm chứng suy đoán của cô xe chạy vào một khuôn viên to, dừng ở trước tòa biệt thự.

Quản gia xuống xe, mở cửa xe cho cô: “Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi.”

Hứa Tiễu Tiễu xuống xe, nhìn toàn bộ sự xa hoa trước mặt, triệt để sợ ngây người.

Nhà họ Hứa, giậm chân một cái, có thể làm cho cả thành phố S đều chiếm bá chủ ba đầu rồng lớn, loại nhà siêu cấp giàu có chỉ có thể thấy trong TV này, đúng là nhà cô?

Lúc này, bỗng nhiên có người hô một tiếng: “Tiên sinh trở lại!”

Cùng với những lời này, nhóm người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh trong khuôn viên cung kính đứng lên.

Hứa Tiễu Tiễu theo bản năng cùng với tầm mắt của bọn họ nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe đen có rèm che, chậm rãi chạy tới.

Chỉ là... Sao chiếc xe này có phần nhìn quen mắt?

Xe ngừng lại, chợt một thân hình cao quý từ trong xe đi xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.