Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!

Chương 2: Chương 2




Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’

‘ Thế là mẹ không đồng ý.’ Cậu tập theo ánh mắt khó lường của ba mỗi khi tức giận.

‘ Tất nhiên là không, lát mẹ sẽ giúp con đem lên đồn công an’

‘ Mẹ, hay là thế này đi, con nói với ba chuyện mẹ giấu quỹ đen mua cái chuỗi hột xoàng mấy chục triệu nhé’

Ba cậu thường ngày rất hiền, rất nghe lời mẹ, nhưng đụng tới chuyện tiền bạc thì ba cực kì nghiêm, vì ba hiểu tính mẹ thích chưng diện, ba mà hiền thì bán nhà cạp đất mà ăn.

Mẹ cậu dĩ nhiên sững sốt không hiểu lí do sao cậu lại biết, chồng mà biết bà giấu quỹ đen thì hờn bà cả tháng mất, mất mặt lắm.

‘ Ý mẹ thế nào’

‘ Con… Coi như mẹ đồng ý, nhưng con giữ kín cái mồm vào’

‘ Con sẽ giữ mồm’

‘ Mẹ sẽ nói chuyện với ba, nhưng tiền ăn uống của nó mẹ không chi’

Cậu suy nghĩ một lát rồi khẳng khái.

‘ Con sẽ không mua đồ chơi nữa, cùng lắm thì mẹ cắt bớt tiền lương của dì đi’

Dì giúp việc đứng kế bên hốt hoảng hết cả lên, vội vàng kể lể với mẹ cậu.

‘ Bà chủ ơi bà chủ, tôi có tội tình gì đâu mà cậu đành cắt lương tôi, tôi còn có mẹ già đang chờ tôi ở nhà, cậu ơi là cậu, cậu tha cho tôi’

‘ Dì yên tâm, tôi sẽ không cắt lương gì. Nhưng mà những gì con nói hãy nhớ cho kĩ, giờ mẹ lên phường xem thử có ai lạc con không’

Mẹ cậu đi ra cửa thì thấy chú chó đang ngồi gặm cắn ngon lành đôi giày hàng triệu của bà, lúc này thì bà tức sôi hết cả máu rồi, mắng chửi tùm lum. cậu đã xuất hiện như một vị thần.

‘ Mẹ à, con nuôi con chó đấy luôn. Con nhớ là hình như đôi hoa tai tháng trước của mẹ…. Mẹ đồng ý chứ ạ’

------------------

Mẹ cậu đi thì cậu ôm bé vào phòng cậu, chú cún cũng ngoan ngoãn mà đi theo. Cậu chả biết làm thứ gì với em bé cả, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi. May mà dì giúp việc mua giúp cậu đủ thứ hết cả thẩy, những thứ mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy. Thấy cậu cứ đứng lóng ngóng ở cửa, dì bảo cậu vào và chỉ cho cậu cách ru bé ngủ, chơi với bé, ẳm bé, nói chung rất nhiều thứ mà cậu không hề biết đến. Sau khi bé ngủ thì cậu đi lên phòng, mở laptop lên, vào facebook của bố, nhắn tin cho trợ lí của bố bảo giúp mua giùm mấy con gấu bông đém tới nhà. Lí do hết sức đơn giản, cậu chỉ mới học được cách vào facebook chưa biết cách đặt hàng online ra sao, thứ hai là cậu không có nhiều tiền . Cậu cứ ở lì trong phòng chơi với bé suốt ngày, có nhiều lúc cậu bực mình bé lắm, bé mới chơi tí được với cậu thì lại lăn ra ngủ rồi. Cậu chỉ có thể đưa võng ngắm bé ngủ thôi, nhiều lúc cậu hỏi dì tại sao bé cứ ngủ hoài chả chịu chơi với cậu thì dì chỉ cười cười.

Ba cậu về nhà nghe chuyện thì lên phòng cậu ngắm bé ngay. Lúc đầu cậu tưởng ba sẽ càu nhàu chứ, ai ngờ ba bảo mai cho người tới sửa phòng dưới lầu thành phòng trẻ cho bé. Trong bữa ăn ba cậu cứ cười một cách vui vẻ, mẹ cậu thấy vậy thì tức lắm.

‘ Hồi tôi sinh thằng Khải ông cũng chả cười vui vẻ đến thế’

Ba biết mẹ dỗi rồi nên cũng cười cười.

‘ Bà cũng thấy con bé dễ thương thế cơ mà, con bé cũng được coi là có duyên với gia đình mình ’

‘ Xừ, tôi lên phường rồi, họ bảo chưa có ai báo thất lạc, đợi một tháng nữa rồi mới tính tiếp’

‘ Nếu con bé có duyên với mình thì sẽ không đi đâu, có khi nó lại mang đến sự may mắn cho gia đình mình đó.’

Mẹ nghẹn họng chả nói được gì, gằm gằm vào miếng cá trong bát. Ba còn cố tình trêu mẹ.

‘ Coi chừng con cá nó nát mất, thế nào, bà muốn sinh bao nhiêu nữa, tôi cho bà hết. Hai đứa, ba đứa hay cả đội bóng, tôi nuôi tất, sợ bà không chịu nổi thôi’

Mẹ lúc này mặt đỏ hết cả lên, cậu hoảng lắm, tưởng mẹ bị gì.

-------------------

Cậu luôn mong trời là đừng đưa con bé đi, cậu thích con bé lắm. Cậu chỉ muốn ích kỉ giữ con bé cho riêng mình thôi, cậu sẽ cho nó ăn, cho nó chơi cùng, nói chung là sẽ tốt với nó hơn cả bố mẹ nó. Chỉ mong nó ở mãi đây thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.