Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!

Chương 20: Chương 20




‘Khải ơi, mày lết xác xuống giùm tao đi, nhanh lên tao còn về, nhớ mẹ quá rồi.’

Cậu có lẽ còn chưa hết say hai lon bia, ôm chặt cậu bạn không rời, nước mắt nước mũi tèm lem hết cả áo cậu bạn.

‘Tao buồn, tao mệt quá mày ơi, ở lại với tao, đừng đi mà.’

‘Bẩn áo tao mày ơi, đồ dê sòm.’

Khải không những không buông ra mà còn hịt hịt mũi tiện lau lên áo cậu bạn luôn.

‘Tưởng mọi ngày thằng này nó sạch sẽ lắm, ai ngờ.’

Khải thì ôm ấp cậu bạn miết chả thèm buông nên anh bạn đành lôi điện thoại ra chụp choẹt vài kiểu, up lên facebook với cái cap cực kì so deep ‘Cậu say, tớ sẵn sàng làm bờ vai để cậu dựa vào.’

Người nãy giờ vẫn mơ màng trong cơn say chợt lờ mờ tỉnh.

‘Tạm biệt mày, hun cái rồi về.’

‘Tha con đi cha, con trai thằng mà.’

Cuối cùng thì Khải cũng chịu buông tha cậu bạn, vẫy tay chào tạm biệt với nụ cười tươi trên môi Sau đó, gương mặt cậu trở nên quay ngoắt 180 độ, thở dài rồi bước vào nhà.

‘Con đi đâu giờ này mới về.’

Khải trong mắt bố mẹ luôn là cậu bé ngoan, chưa một cần cãi bố mẹ. Dường như việc vâng lời đó khiến cậu vào giờ phút này vẫn thành thật.

‘Con đi chơi uống vài lon với bạn.’

Nói rồi cậu bước lên phòng, dưới nhà vẫn còn tiếng mẹ vọng lại.

‘Con lớn rồi, việc con đi chơi hay uống vài lon thì cũng chả có việc gì cả, lâu lâu giải tỏa một chút cũng được. Nhưng nhớ là uống đủ thôi, phải còn lết được về đến nhà không được gãy bầm một bộ phận nào.’

‘Vâng.’ Cậu như trả lời cho lấy lệ.

‘Con xuống đây dịch hộ mẹ với, mẹ định mua mấy lọ mỹ phẩm bên nước ngoài mà toàn tiếng Pháp, mẹ chẳng hiểu gì cả.’’

‘Mai đi mẹ.’

‘Con với chả cái, nuôi cho lớn rồi chả làm được thứ gì.’

Khải lờ đi lời nói của mẹ, lên thẳng phòng ngủ trên lầu. Cậu vứt cặp sang một bên, mệt mỏi ngồi trên ghế xoay duy nhất trong phòng, ngã lưng ra đằng sau ghế, thở dài. Hôm nay quả là mộtngày dài.

‘Sao nay cậu không đến đón em.’Trân biết cậu về nên đùng đùng đẩy cửa vào phòng.

Cậu mệt mỏi day day trán, lạnh lùng trả lời.

‘Không gõ cửa.’

Bé thấy hôm nay cậu cứ lạ lạ, nhưng mà nghĩ lại mình tự ý xông vào phòng nên cũng chả đúng. Cơ mà sao cậu lại vờ sang chuyện khác, đổ hoàn toàn lỗi do mình thế kia.

‘Cậu bỏ em đứng chờ mòn mỏi luôn á, chả còn ai trong trường cả,, cậu thật ác.’

Khải mở mắt quay sang nhìn bé, nhưng nhanh chóng quay mặt lại, thản nhiên thốt ra.

‘Đi ra ngoài.’

‘Câu….’

‘Nhanh.’

Biết tính cậu không thích đùa nên dù giận lắm vẫn phải đi ra khỏi phòng, bé hận, hận cậu, bé muốn về nhà với mẹ, để cho cậu phải nhớ nhung bé, phát điên lên thì thôi.

Ở trong phòng, có người nhắm tịt hai mắt để ngăn cho dòng lệ không ngừng tuôn trào, ngăn đi tiếng nất nhưng chẳng thể nào làm được, rốt cuộc cũng chỉ có thể để cho nó tuôn trào, diễn ra một cách vô thức.

- -------------

Cậu bị đánh thức bởi tiếng báo tiếng nhắn inh ỏi từ điện thoai, mở khóa màn hình từ lâu đã để hình người ta, thấy mới 11 giờ nên nên cậu uể oải lấy quần áo đi tắm. Cậu một mình đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương không biết đã ra bộ dạng gì rồi, đôi mắt sưng lên vì khóc, tóc rối bời, gương mặt đầy mệt mỏi. Cậu vò đầu, tát nước vào mặt cho tỉnh táo rồi vào tắm.

Ra khỏi phòng tắm, tâm trạng cậu phấn chấn hơn hẳn, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, quần áo ngủ tông xoẹt tông màu đen nốt. Khải chán nản lau khô tóc, mở điện thoại ra để xem có thứ gì có thể giải tỏa được tâm trạng lúc này. À, tin nhắn từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, ở trường có chuyện gì hả ta.

Khải nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt (Art cool, đứng hình mất năm giây ^~^), hàng loạt tin nhắn gởi tấm hình cậu dựa vào vai ai đó khóc sướt mướt, phía dưới tấm hình bao nhiêu bình luận kiểu ‘trái tim tan nát cõi lòng’ hoặc kiểu ‘thôi mình là chị em cũng được.’ Cậu ngẫm lại tấm hình này được chụp từ bao giờ nhưng mãi không nhớ ra được, nhưng nếu nhìn bộ độ này thì chỉ có thể là ngày hôm nay. Khải lập tức video call cho Mai với cậu bạn kia.

- Hello anh Khải, tỉnh rượu rồi à.’(Mai)

- Eo, cậu bạn tôi sao mặt hầm hầm thế kia, con cưng bị mẹ mắng à (Cậu bạn) giọng cười đểu châm chọc Khải.

Khải nheo mắt, dường như đang phán đoán ai là nghi phạm.

- Bức ảnh, là ai làm?(Khải)

Qủa thật là chưa đầy một phút, kẻ thù đã đầu hàng vô điều kiện.

- Không phải em nha, em ngây thơ hổng biết gì hết á.

Mai nhanh chóng xóa bỏ hết trách nhiệm.

- Ê, sao em lại chối bỏ hết trách nhiệm vậy, rõ ràng em xúi anh mà.

Nội bộ địch đã chính thức phản bội nhau, thi nhau đổ lỗi trách nhiệm. Khải nãy giờ nhìn hai bạn trẻ trước mặt cứ thi nhau đùn đẩy trách nhiệm, như đã quá nhức đầu, Khải thốt lên câu nói quyết định kết thúc cuộc tranh cãi sẽ có thể kéo dài đến sáng không hồi kết.

- Gỡ ngay bức ảnh đó xuống, không thì ngày mai cậu tự chuyển chỗ ngồi đi.’

Cậu tắt máy tính, xa xăm vẫn còn đọng lại âm thanh kêu gào.

- Đừng mà, tôi gỡ ngay, tôi còn trông chờ vào cậu kéo tôi lên mấy bài kiểm tra nữa mà, huhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.