Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 249: Chương 249: Thật lớn cẩu đảm!




Giở ra quyển trục màu xanh lục, xem hết nội dung bên trong, Lý Thiên Ngọc không khỏi cảm thán Ách nan độc thể quả thật danh bất hư truyền.

Bên trong không chỉ có cách ngưng tụ độc đan, mà còn là một dạng như thể bút ký ghi lại kinh nghiệm của vị chủ nhân trước đó của hang động này.

Nếu hắn không nhầm thì vị chủ nhân trước của hang động đồng dạng có loại thể chất giống như Tiểu Y Tiên, cho nên chỉ trong vòng chưa tới hai năm từ một người hoàn toàn không có chút đấu khí nào trong người nhảy vọt biến thành một vị đấu vương đỉnh cao, chỉ thiếu một chút là đạp chân vào đấu hoàng cấp bậc, không thể không nói tốc độ này quả thật rất nghịch thiên.

Chỉ là vị đấu vương này sau đó vẫn không tránh được kết cục độc phát thân vong, bởi vì Ách nan độc thể sở hữu giả khi độc tính tiến vào tim thì cũng đồng nghĩa với việc chắc chắn phải chết, không gì cứu được, cho nên mặc dù đã đạt tới tay cách ngưng tụ độc đan cũng không thể tránh khỏi cái chết, vì đã quá muộn rồi.

Không nghĩ tới người hưởng lợi cuối cùng lại là Tiểu Y Tiên, vận khí tốt đến quá đáng.

Có điều mặc dù bên trong này có ghi chép lấy cách ngưng tụ độc đan chế ngự Ách nan độc thể phương pháp, bất quá khó khăn nhất là loại phương pháp này cần hai loại bảo vật cực kỳ hiếm thấy, một loại chính là Ma hạch của Thiên hạt độc long thú, loại thứ hai thì là Bồ đề hóa thể tiên.

Đối với ma hạch của Thiên hạt độc long thú, dù loại ma thú này hiếm thì hiếm thật, thế nhưng muốn tìm được cũng không khó lắm, như vậy thì cũng thôi, có điều Bồ đề hóa thể tiên thì khác, loại hi thế kỳ trân dị bảo như vậy không thể dùng hai chữ “hiếm thấy” để hình dung nữa, mà phải nói là như mò kim đáy biển cũng không quá.

Nghe đồn từ xa xưa, trong thiên địa đã xuất hiện một loại thần vật, người ta thường gọi nó là Bồ đề cổ thụ, bên trên Bồ đề cổ thụ trải qua không biết bao nhiêu năm tháng sẽ kết xuất ra Bồ đề tâm.

Đáng nói chính là loại Bồ đề tâm này có tác dụng giúp đấu tôn đỉnh phong có tỷ lệ phần trăm xác xuất tấn cấp thành công trở thành đấu thánh cường giả, chính vì như vậy, nó giá trị quả thực không thể đo lường.

Thử nghĩ xem, hiện tại đấu khí đại lục có bao nhiêu đấu thánh, lại so với nhân khẩu toàn bộ đại lục mà tính thì chỉ như muối bỏ biển, chính vì vậy sức hấp dẫn của Bồ đề tâm có thể khiến đấu tôn, bán thánh chạy theo như vịt.

Mà Bồ đề hóa thể tiên thì chính là từ Bồ đề tử diễn hóa mà ra trở thành một loại dịch thể tràn ngập sinh mệnh lực, người ta nói rằng có được Bồ đề hóa thể tiên trong tay liền có thể cảm ứng được Bồ đề tâm, tất nhiên nếu không sử dụng dị hỏa thiêu đốt thì Bồ đề hóa thể tiên vẫn chỉ là Bồ đề hóa thể tiên mà thôi.

Trong nguyên tác, nếu Lý Thiên Ngọc nhớ không nhầm thì Bồ đề hóa thể tiên chính là nằm trong tay đám người Hắc Hoàng tông, mà đám người này thực lực cao nhất là Mạc Thiên Hành, tông chủ Hắc Hoàng tông có đấu tông tu vi, còn về vị trí Hắc Hoàng tông thì nằm ở Hắc giác vực.

Tiểu Y Tiên lúc này chú ý tới Lý Thiên Ngọc xem xong màu lục quyển trục đột nhiên ngẩn người, nàng không khỏi tò mò tiến tới nhìn lấy nội dung bên trong quyển trục trên tay hắn.

Khi nhìn thấy mấy chữ “Ách nan độc thể” Tiểu Y Tiên con ngươi lóe lên ánh sáng, trong lòng thầm nghĩ khó trách bên trong ba cái hộp gỗ, ngay đầu tiên lại là một quyển Thất thải độc kinh.

Tiếp đó, khi ngó xuống phương pháp ngưng tụ độc đan, Tiểu Y Tiên trái tim đập “bịch bịch!” liên hồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập, sau đó vội vàng chăm chú ghi nhớ lấy nội dung bên trong.

U Hương thoang thoảng trên cơ thể của Tiểu Y Tiên một lần nữa chui vào mũi, Lý Thiên Ngọc lúc này mới từ bên trong suy nghĩ thoát ra, hắn liền thấy nàng đang dựa sát bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn lấy quyên trục trong tay hắn.

Lý Thiên Ngọc đóng lại quyển trục để cho Tiểu Y Tiên đột nhiên giật mình, sau đó hắn đưa tới cho nàng nói:

“Tiên Nhi, quyển trục này ngươi cầm đi!”

Tiểu Y Tiên cũng không già mồm, nàng quả thực cần nó bởi lẽ nó liên quan đến việc nàng sau này có giữ được mạng mình hay không.

“Cảm ơn ngươi, Lý đại ca!”

Khẽ cười một tiếng, sau đó Lý Thiên Ngọc khoát tay nói:

“Ta biết ngươi thể chất chính là Ách nan độc thể, cho nên quyển trục này đối với ngươi mới có tác dụng!”

Tiểu Y Tiên kinh ngạc nói:

“Làm sao…làm sao ngươi biết được?”

“Ha hả, Tiên Nhi, ngươi có thể dấu được người khác chứ làm sao có thể dấu diếm được Lý đại ca của ngươi chứ…”

“Có điều, ngươi cứ yên tâm, đối với Ách nan độc thể của ngươi, ta sẽ không nói cho bất kỳ người nào!”

Tiểu Y Tiên con ngươi tinh quang ẩn hiện, nàng chú ý thu lấy biểu hiện trên gương mặt của hắn vào trong mắt, Lý Thiên Ngọc hoàn toàn không có chút dấu hiệu giả bộ nào, lại nói hắn cũng không có lý do gì để làm thế, cho nên nàng mỉm cười gật đầu đáp:

“Như vậy, Tiên nhi cảm tạ Lý đại ca!”

Lý Thiên Ngọc cũng cười cười, chỉ là nụ cười trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ, thay vào đó là sát khí ồ ạt như biển nộ sóng gầm để cho Tiểu Y Tiên thất kinh, nàng vội vàng lên tiếng:

“Lý…Lý đại ca…ngươi làm sao vậy?”

Nghe thấy tiếng của Tiểu Y Tiên, Lý Thiên Ngọc sát khí cũng đột nhiên thu lại biến mất hoàn toàn như thể chưa từng xuất hiện, sau đó hắn nhìn nàng có vẻ áy náy.

Tiểu Y Tiên hình tượng của nàng lúc này có phần chật vật, trên người chỉ có nội khố, bên ngoài mặc dù khoác lấy một tấm áo choàng dày, nhưng vừa rồi hắn đột nhiên bộc phát sát khí khiến cho nàng tâm kinh đảm khiếp, ngã ngồi xuống đất, hai tay chống ở phía sau lưng, đôi gò bồng đào trắng nõn không khỏi thoát khỏi che đậy, bại lộ ra bên ngoài không khí, vẫn đang rung động không ngừng.

Mặc dù Tiểu Y Tiên hiện tại rất mê người, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể dời mắt khỏi hai tòa thánh nữ phong tuyệt mỹ kia, thế nhưng Lý Thiên Ngọc lúc này lại không có tâm tình để ý quá nhiều tới điều đó, bởi lẽ vừa rồi Thu Nhi vừa thông báo cho hắn biết người của Hồn tộc đến rồi, hơn nữa còn là một tên đấu thánh.

Bốn người bọn họ hợp lực cũng không làm gì được đối phương, trái lại ba người Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy, Lưu Anh bị trọng thương, Thu Nhi may mắn trên người mặc lấy Hắc Long giáp, đối phương còn không làm gì được, nhưng cũng đang phải đau khổ trèo chống, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp được nguy hiểm.

Nghe được tin ba người Lưu Anh, Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thủy trọng thương, hắn trong lòng không bảo là không giận, sát khí trong nháy mắt không kìm được toát ra, cho nên Tiểu Y Tiên mới có bộ dạng như bây giờ.

Đi tới ngồi xuống trước mặt Tiểu Y Tiên, Lý Thiên Ngọc vươn tay kéo lên vạt áo choàng giúp nàng che đi hai tòa thánh nữ phong đang bại lộ ra bên ngoài, hắn nhẹ giọng nói:

“Tiên nhi, đã để ngươi phải sợ hãi, ta hiện tại có việc phải làm, cho nên phải rời đi một lúc, ngươi có thể một mình trở về đoàn hộ tống sao?”

Tiểu Y Tiên lúc được hắn giúp che đi thân thể bại lộ, nàng liền đã tỉnh lại, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ lên, bất quá cũng cao hứng vì Lý Thiên Ngọc không có hành động phi lễ với nàng, trái lại còn rất quân tử, giúp nàng chỉnh trang y phục, có điều khi nghe xong lời nói của hắn, nàng ngạc nhiên không nhỏ, mặc dù luyến tiếc vì phải cùng hắn tách ra, thế nhưng nàng vẫn nói:

“Lý đại ca, ngươi nếu như có sự tình quan trọng phải làm, vậy nên đi thôi, Tiên Nhi tự mình có thể trở về đoàn đội!”

Khẽ gật đầu, sau đó ngón trỏ của hắn vươn ra điểm lên mi tâm của Tiểu Y Tiên, một loạt tin tức đột nhiên xuất hiện trong não, để cho Tiểu Y Tiên kinh ngạc:

“Đây là…?”

“Là một loại công pháp trước kia ta tu luyện!”

Lý Thiên Ngọc đáp, sau đó hắn đứng dậy, xoay người đi ra cửa động, đồng thời nói tiếp:

“Như vậy lần sau gặp lại, Tiên Nhi!”

Tiểu Y Tiên còn đang muốn nói thêm điều gì, thì đột nhiên con ngươi của nàng mở lớn, cái miệng nhỏ há hốc đủ để nhét vào một quả trứng vịt, nàng thấy cái gì mà lại kinh ngạc như vậy?

Lý đại ca vậy mà vươn tay xé rách không gian trước mặt, bước vào bên trong, sau đó vết rách từ từ khép lại, cuối cùng hoàn hảo như lúc ban đầu.

Tiểu Y Tiên chưa bao giờ nghe qua thủ đoạn như vậy, bởi lẽ trong tiềm thức của nàng thì đấu hoàng đã là cường giả cao không thể với, nhưng đấu hoàng có thủ đoạn như thế sao? Vậy tại sao bấy lâu nay không ai nói tới, nàng lại có thêm một nhận thức mới về vị Lý đại ca đầy thần bí này.



Không nói về Tiểu Y Tiên lúc này đang xoắn xuýt, Lý Thiên Ngọc xé rách không gian tiến hành na di, rất nhanh liền trở về Ô thản thành.

Khi nhìn về phía một nửa tòa thành bị san thành bình địa, một đạo dấu tay đen ngòm in lên mặt đất vẫn còn bốc lên hắc khí, bên cạnh những tòa nhà nát vụn, rất nhiều người đang ồm lấy thi thể người thân khóc rống, cực kỳ thê thảm, không biết đã có bao nhiêu người chết đi vì một đạo hắc chưởng này, Lý Thiên Ngọc vừa giận vừa gấp.

Hắn nhanh chóng định vị vị trí của tứ nữ, sau đó thoắt một cái liền biến mất, có vẻ chiến trường đã chuyển dời tới gần Ma thú sơn mạch, không cần nói cũng biết đây là Thu Nhi cố ý làm như vậy, còn Hồn tộc, một đám thị huyết hiếu sát còn lâu mới tốt bụng như vậy, chết bao nhiêu người cũng không có quan hệ gì tới bọn hắn.

Đến nơi, đập vào mắt Lý Thiên Ngọc là một cảnh tượng để hắn con ngươi trợn trừng khóe mắt như muốn nứt ra…

“Phanh!!!!” Thu Nhi trên ngực bị một người áo đen đánh tới một chưởng, nàng khóe miệng phun ra một khẩu huyết vụ, thân thể như một viên đạn pháo lao xuống mặt đất.

Như một ánh chớp lóe lên, Lý Thiên Ngọc liền xuất hiện đón lấy thân thể của Thu Nhi, tra xét qua, hắn liền biết được một chưởng vừa rồi tuy rất mạnh nhưng may mắn Thu Nhi trên người mặc Hắc long giáp, cho nên tính ra không quá nặng, có điều sức chiến đấu cũng mười không còn một.

“Phu quân…ngươi đến rồi!” Thu Nhi mỉm cười mặc cho khóe miệng còn vương lấy một đường huyết ti, nàng biết chắc rằng khi các nàng gặp nguy hiểm, hắn sẽ kịp lúc mà tới, quả nhiên ngay khi nàng chống đỡ không nổi, hắn đã xuất hiện.

“Đừng nói gì, mau nuốt vào đan dược nhanh chóng chữa thương” Nói xong, bàn tay hắn lật lên ngay lập tức nhét vào miệng của nàng một viên đan dược, đây không phải là đan dược hắn luyện chế mà là từ trong cửa hàng hệ thống hối đoái.

Sau đó hắn ôm lấy Thu Nhi dịch chuyển tới chỗ ba người Lưu Anh, Thu Thủy cùng Hành Vân, khi tra xét qua, hắn trong lòng lửa giận như núi lửa bạo phát, ba người các nàng thương thế phải nói là rất nghiêm trọng, may mắn nội giáp chắn phần lớn lực công kích mới để cho các nàng giữ được tính mạng.

Đem đan dược cho các nàng phục dụng, đồng thời mộc chi lực trong cơ thể hắn truyền vào thúc đẩy giúp các nàng hấp thu dược lực, đồng thời chữa trị thương thế.

Sau khi ba người hoàn toàn không còn đáng lo ngại, khuôn mặt lạnh băng của Lý Thiên Ngọc mới quay về phía người áo đen, chính là Hồn Diễm, trưởng lõa hồn tộc, giọng nói của hắn âm trầm mà lạnh lẽo:

“Tốt, rất tốt….!!! Dám làm bị thương người đàn bà của ta, đám người hồn tộc các ngươi thật lớn cẩu đảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.