Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 268: Chương 268: Hồn Lam, chết!




Sử dụng bí pháp, thực lực Hồn Lam như ngồi tên lửa điên cuồng tiêu thăng, đạt tới Bán thánh nhất chuyển trình độ mới triệt để bình ổn lại để cho Thu Nhi sắc mặt cũng hơi đổi.

Có điều nàng cũng không quá e ngại Hồn Lam, dù sao không chỉ Hồn Lam đạt tới cấp độ Bán thánh, nàng đồng thời giống như hắn là một vị Bán thánh cường giả, hơn nữa so với hắn chỉ mạnh không yếu.

Lý Thiên Ngọc một bên hoành không mà đứng đồng dạng cũng chú ý tới tình trạng của Hồn Lam lúc này, tầm mắt cũng từ trên người chúng nữ chuyển dời, hắn âm thầm nói:

“Lại là bí pháp, cũng thật phiền toái…!”



Lúc này, Hồn Lam cảm nhận được bên trong thể nội lực lượng bành trướng, nhớ lại tình cảnh lúc trước nữ nhân trước mặt vừa đem La Tham giết chết, Hồn Lam con ngươi biến thành tinh hồng đỏ tươi như máu, dấu hiệu rất đặc thù của việc sử dụng bí pháp, hắn trong giọng tràn ngập âm sâm lạnh băng băng nói:

“Dám giết ta Hồn điện Thiên Tôn…ngươi đáng chết!!!”

Đối với Hồn Lam một câu nói uy hiếp, Thu Nhi tự nhiên lựa chọn bỏ ngoài tai, có Lý Thiên Ngọc đứng áp trận cách đó không xa, Hồn Lam muốn giết cũng không giết được nàng.

Thu Nhi có Lý Thiên Ngọc đứng một bên coi chừng, thực lực bản thân nàng chỉ hơn không kém Hồn Lam, cho nên nàng cũng không có sợ hắn, chỉ là đạo lý “cẩn thận chạy được vạn năm thuyền” nàng vẫn là hiểu lấy, nàng cũng không muốn lật thuyền trong mương.

Cho nên từ lúc Hồn Lam có thay đổi “khác lạ”, nàng vẫn luôn một mực đối với Hồn Lam đề cao cảnh giác, chỉ cần hắn có một chút dị động, nàng sẽ ngay lập tức có hành động tương ứng đối phó.

Thu Nhi qua mấy lần giao thủ với hai vị đấu tôn vừa rồi cũng nhận ra được sở đoản của nàng chính là quá khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nếu không phải thực lực cao hơn đối phương, lại thêm nàng tu tập công pháp, thân pháp, võ kỹ đều có đẳng cấp rất cao thì có lẽ người phải nằm xuống lúc đó là nàng mà không phải La Tham vị đấu tôn kia, phải biết nàng nhưng là một mình đối chiến với ba người, đều là hạng người kinh nghiệm đầy mình, nắm bắt thời cơ rất chuẩn xác, chỉ cần nàng mảy may sơ sẩy một chút thôi, cho dù có là một Bán thánh cường giả cũng phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Còn Hồn Lam tình trạng hiện tại quả thật không có lợi đối với nàng, bởi lẽ nàng sở trường đã bị rút ngắn đến mức thấp nhất, hai người lúc này thực lực không còn cách biệt quá nhiều mà trong khi Hồn Lam kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, quả thực đối với nàng mà nói chính là một thử thách không hề nhỏ chút nào.

Thấy Thu Nhi không đáp, Hồn Lam cũng không tiếp tục nói thêm mà thay bằng hành động, chỉ thấy hắn thân hình đột ngột biến mất để Thu Nhi mắt phượng mở lớn, nàng lập tức đạp lấy Lăng ba vi bộ kỳ diệu bước chân rời đi vị trí ban đầu.

Khi Thu Nhi vừa mới rời đi thì ngay sau đó Hồn Lam thân ảnh chợt hiện ra phía sau nàng, biến chưởng thành trảo nhắm tới nàng trái tim vồ tới…

“Két…ttt…tt..t…!!!” Hư không vậy mà theo một trảo này của Hồn Lam xé rách chẳng khác nào mảnh gương bị đập nát phát ra âm thanh.

Tránh thoát một trảo của Hồn Lam, Thu Nhi trong lòng cũng toát ra một chút mồ hôi lạnh bởi lẽ tốc độ của Hồn Lam lúc này đã không thua kém gì nàng khi sử dụng toàn lực, vừa rồi Hồn Lam hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào hiện ra phía sau lưng nàng, nếu không phải trong lòng đột nhiên vang lên nguy hiểm cảnh báo, nàng chưa chắc có thể né được một trảo này.

Còn về phía Hồn Lam, hắn tự nhủ vừa rồi đã là toàn lực một kích, hơn nữa tốc độ tuyệt đối là hắn từ trước tới giờ nhanh nhất trạng thái, vậy mà nữ nhân này lại có thể tránh thoát được, hắn tinh hồng đỏ tươi hai con ngươi không tự chủ toát ra một tia kinh ngạc.

Có điều tuy đòn vừa rồi đã là hắn mười thành sức mạnh, toàn lực một kích, thế nhưng tuyệt đối chưa phải là hắn lúc này toàn bộ thực lực, đơn thuần là đấu khí bộc phát mà chưa dùng tới đấu kỹ, cho nên Hồn Lam cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.

Ngay sau đó, Hồn Lam nhanh như chớp na di đuổi theo Thu Nhi, có điều lần này hắn đã sử dụng tới đấu kỹ…

“Địa giai hạ cấp đấu kỹ, Tồi tâm trảo, nữ nhân, chết đi cho ta!!!”

Một đạo quỷ trảo tối đen như mực, âm sâm quỷ dị, tốc độ nhanh đến cực hạn từ Hồn Lam phát ra hướng Thu Nhi vồ tới.

Thấy quỷ trao chỉ trong giây lát liền muốn tiếp cận, Thu Nhi không đủ thời gian sử dụng đấu kỹ đối chọi, nàng bàn tay lật chuyển, đánh ra một đạo chưởng lực với toàn bộ sức mạnh đối kháng quỷ trảo âm sâm của Hồn Lam.

“Oanh!!!”

Trảo, chưởng tương đối bộc phát ra sóng xung kích cùng tiếng nổ rung trời, Hồn Lam thực lực kém hơn Thu Nhi nhất chuyển, nhưng hắn chiếm được tiên cơ, hơn nữa còn sử dụng đấu kỹ trái lại Thu Nhi tu vi cao hơn Hồn Lam nhưng nàng bởi vì không kịp sử dụng đấu kỹ chỉ có thể vận lên năng lượng trong cơ thể toàn lực nhất bác một chưởng bình thường, nàng là ăn một chút thiệt ngầm, đều là thối lui một đoạn, nhưng trong khi Thu Nhi lùi tận năm bước thì Hồn Lam chỉ lùi có ba bước mà thôi.

Không hổ là kinh nghiệm chiến đấu dày dặn hạng người, còn chưa để Thu Nhi kịp thở ra một hơi, Hồn Lam đã ngay lập tức na di tiến tới áp sát nàng, dồn dập tấn công, khiến nàng luống cuống tay chân, chỉ có thể bị động chống đỡ.

“Phanh!!!”

“Phanh!!!”

“Oanh!!!”

“Rầm!!!”



Hồn Lam tấn công không ngừng nghỉ, bởi hắn biết tuy bản thân đã sử dụng bí pháp tăng thực lực lên tới nhất chuyển bán thánh tầng thứ, thế nhưng đây là tác dụng của bí pháp mang lại cho hắn lực lượng mà không phải là vĩnh cửu lực lượng, bí pháp này hiển nhiên có thời gian hạn chế, hơn nữa tác dụng phụ còn rất kinh khủng, cụ thể là trong nửa canh giờ, cũng tức là trong một tiếng đồng hồ đó hắn vẫn có được bán thánh thực lực, thế nhưng sau khi qua đi, hắn thực lực sẽ nhanh chóng giảm xuống, cảnh giới còn theo đó thụt lùi trọn vẹn mười tiểu cấp, chỉ còn đấu tông cấp bậc, không có mười mấy năm tu dưỡng thì đừng mong phục hồi, có thể nói hắn đã phải bỏ ra cái giá tương đối lớn.

Chính vì lẽ đó, hắn phải nhanh chóng giải quyết nữ nhân trước mắt này, sau đó là tới tên tiểu tử đứng đằng kia, nếu không hắn kết cục không nghĩ cũng biết.

Có điều, Hồn Lam đánh giá thấp Thu Nhi ngộ tính, nàng mới đầu còn ở thế hạ phong, thế nhưng theo thời gian giao chiến càng lâu, nàng như một miếng bọt biển, liên tục hấp thu chiến đấu kinh nghiệm đề thăng bản thân.

Hai người người tới ta đi, sau khoảng thời gian uống cạn một chung trà, Thu Nhi vậy mà cùng Hồn Lam đánh thành ngang tay, chính Hồn Lam lúc này cũng phải bất ngờ, đồng thời hắn sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, bởi nếu tình huống cứ tiếp tục diễn ra như vậy, đừng nói hắn đem nữ tử này giết chết, hắn cái mạng có bảo toàn được hay không còn khó nói.

Ánh mắt lóe lên một tia ngoan độc, Hồn Lam trong lòng thầm quát:

“Đây là ngươi bức ta!!!”

Hắn tiếp đó vậy mà chỉ công không thủ, hơn nữa chiêu chiêu độc ác, hung hiểm chí cực, hoàn toàn đối với nàng lấy thương đổi thương.

Thu Nhi thấy Hồn Lam như vậy, không những không e sợ, trái lại còn âm thầm cao hứng…

Nàng đồng dạng bỏ qua phòng ngự, một chưởng vỗ thẳng vào giữa ngực Hồn Lam, đồng thời Hồn Lam một trảo cũng nhắm ngay trái tim Thu nhi đâm vào, Hồn Lam trong mắt toát ra nồng đậm kinh hỉ, nếu như Thu Nhi trúng phải một trảo này, chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Chỉ là…

“Phanh!!!”

“Phanh!!!”

Khi một chưởng một trảo của Thu Nhi và Hồn Lam đồng thời đánh lên thân đối phương, chỉ thấy Thu Nhi khóe môi câu lên một đường cong nhỏ bé, ngược lại Hồn Lam con ngươi đột nhiên trợn trừng, thần sắc không thể tin xuất hiện trên mặt.

“Phốc!!!” Phun ra một ngụm máu tươi cùng nội tạng mảnh nhỏ, Hồn Lam không cam lòng nói:

“Ngươi…ngươi…”

Lúc này, ngực Hồn Lam đã nổ tung thành một đống máu thịt bầy nhầy, trái tim của hắn cũng đã giăng đầy khe nứt, trái ngược với hắn, Thu Nhi áo khoác ngoài tuy đồng dạng rách nát thành mảnh vụn nhưng lại để lộ ra một tầng vảy như kim thiết màu đen trơn bóng.

Không sai, Thu Nhi tầng hắc sắc vảy kia chính là Hắc Long giáp mà trước đó Lý Thiên Ngọc đưa cho nàng, nàng vẫn luôn mặc lấy nó, tuy rằng qua một trận đối chiến Hồn Diễm ma thánh, Hắc Long giáp đã bị tổn hại kha khá, Lý Thiên Ngọc vẫn chưa kịp đem nó sửa chữa, lực phòng ngự của Hắc Long giáp đã bị giảm xuống đáng kể, nhưng nếu chỉ là dùng để cản một đòn toàn lực của Bán thánh nhất chuyển vậy thì dư xài.

Nghĩ tới Hồn Lam muốn cùng nàng lấy thương đổi thương biện pháp, nàng không nhưng không sợ mà còn cảm thấy vui mừng, tiếp đó liền tương kế tựu kế, dụ Hồn Lam cùng nàng sử dụng đồng quy vu tận chiêu số, sau đó đem Hồn Lam một chưởng đánh hấp hối, cận kề biên giới chết đi.

“Không sai, ta bên trong mặc chính là một kiện bảo giáp, cho nên ngươi muốn cùng ta lấy thương đổi thương biện pháp mặc dù không sai, thế nhưng đối với ta không có chút tác dụng nào!” Đối với Hồn Lam nghi hoặc, Thu Nhi thản nhiên đáp.

Hồn Lam nghe vậy rất không cam lòng, có điều hắn sinh mệnh vẫn tiếp tục trôi đi, lại thêm tác dụng phụ của bí pháp đúng lúc này ùa tới, chẳng khác nào đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, cuối cùng không nhắm mắt mà chết đi.

Thu Nhi có nhị chuyển bán thánh tu vi, giết chết Hồn Lam sau khi sử dụng bí pháp bị hệ thống đánh giá làm nhất chuyển bán thánh, cho nên ngay sau đó bằng vào kinh nghiệm nhận được từ La Tham đấu tôn cùng Bán thánh Hồn Lam, nàng vậy mà đẳng cấp tăng lên một cấp để Lý Thiên Ngọc cũng kinh hỉ không nhỏ.

Phải biết rằng hệ thống tu luyện của Lý Thiên Ngọc cùng đám lão bà cũng không giống như người ở bên trong “Đấu phá” thế giới, Thu Nhi, Hồn Lam hai người nếu theo hệ thống cấp độ phân chia thì mới chỉ là Linh cảnh mà thôi, người của thế giới này sau cửu chuyển thì tiến vào Thánh giai, còn hắn và Thu Nhi đám lão bà sau khi tới Linh cảnh đỉnh phong thì phải lĩnh ngộ pháp tắc mới đạp được chân vào Thánh cảnh, mức độ khó khăn so ra mạnh hơn nhiều lắm, thế nhưng bù lại chiến lực lại có sự khác biệt một trời một vực với Thánh giai ở bên trong “Đấu phá” thế giới.

Như Thu Nhi bây giờ vừa mới tăng một tiểu cấp, đạt Linh cảnh cửu trọng thiên, chỉ kém một trọng liền thành Linh cảnh viên mãn, tiến tới lĩnh ngộ pháp tắc thành Thánh, đối ứng với cấp độ bên trong “Đấu phá” thế giới thì tương đương với Bán thánh lục chuyển, thực lực tăng vọt một mảng.

Thu Nhi đồng dạng cũng cảm thấy được thực lực tăng mạnh, sau đó, nàng sự chú ý dời tới trên thân vị đấu tôn duy nhất còn sống sót, hai mắt tóe ra ngọn lửa nóng rực, để cho vị đấu tôn này đột nhiên rùng mình một cái, hoảng sợ bỏ chạy.

Thu Nhi bị hành động của tên đấu tôn “cường giả” này làm bất ngờ, nàng còn chưa kịp phản ứng, có điều nàng không phản ứng không có nghĩa là không có người nào khác không có phản ứng.

Tên đấu tôn kia chỉ mới chạy được vài bước, một đạo âm thanh trêu tức vang lên bên tai, đồng thời một cái ngọc thủ xuyên qua hư không đối với cần cổ của hắn nắm lấy khiến hắn toàn thân cứng ngắc, ngoài Lý Thiên Ngọc ra thì còn có thể là ai? Hắn nói:

“Ngươi coi bản tọa đứng chỗ này chỉ là trang trí sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.