Sáng Sớm Hôm Sau

Chương 8: Chương 8: Vừa nhìn thấy cậu đã ướt (hơi H)




“Cho tôi thì là của tôi sao?” Tần Tranh không nhịn được tự lẩm bẩm, một câu “Còn em?” hắn thức thời chưa phun ra, hắn rất muốn hỏi, chỉ là bây giờ —— chưa phải lúc thích hợp.

Vạt áo cô được hắn vén đến ngực, cái tay đang đặt trên lưng Trì Ý lần xuống mông cô, tìm đến vị trí thuận tiện cho việc “tìm hiểu sâu” thêm, côn thịt nóng bỏng cách một tầng vải ma sát lên quần lót mỏng manh bao bọc hoa huyệt ngọt ngào, cố tình chậm rãi cọ sát.

Trì Ý không nhịn được kêu lên vài tiếng, đến lúc nhận ra lại cắn chặt môi, tiếng người đó thở dốc bên tai quả thực rất trêu ngươi, cô nghe đến không cưỡng lại được.

Ngẩng đầu, ôm lấy cổ hắn, bất ngờ cảm giác được thân thể Tần Tranh cứng lại, sau đó như được thứ gì kích thích, động tác đâm dưới thân của hắn càng lúc càng nặng, cũng càng lúc càng hung mãnh, hung mãnh đến mức—— khiến cho Trì Ý có chút không nhịn nổi.

Ôm chặt lấy cổ hắn, luồn tay vào tóc hắn, sau đó, đầu ngón tay như có như không mơn man trên khắp da thịt hắn, Trì Ý hơi hổn hển bên tai Tần Tranh.

“Không nhìn ra —— cậu thích làm kiểu này.”

Lời Trì Ý không rõ là khen hay là đang trào phúng hắn, Tần Tranh cũng không để ý rốt cuộc là khen hay chê, cười khẽ một tiếng lại thâm nhập vào nơi đó của cô, cứ coi như cô khen hắn đi.

“Không làm thì cậu có ướt thế này không.”

Tần Tranh không cần nhìn cũng biết, quần dài của hắn thấm nước của cô khiến cho một mảng sẫm lại, ướt sũng, dán chặt lên côn thịt, dụ người đến đòi mạng.

Hắn cố tình trêu chọc cô, nhưng lời nói là sự thật, cô cũng chẳng cần chối.

Làn môi hơi lạnh mơn trớn trên cổ hắn, khẽ cắn lấy hầu kết đang cử động, dùng cả răng môi, dần dần lên trên, hôn đến cái cằm hơi lún phún râu của hắn, Trì Ý dịu dàng đáp: “Vừa thấy cậu —— đã ướt rồi.” Giọng nói kiều mị tận xương, làm tim Tần Tranh run rẩy.

Câu nói này của Trì Ý không khác gì liều xuân dược mạnh nhất, làm ý đồ nửa vời của Tần Tranh như thể bùng nổ sau một giây, mặc kệ lời nói ấy là thật lòng hay giả dối, cũng không quan tâm mục đích hôm nay cô ấy đến làm gì, chỉ biết rằng, cô ấy đã đến.

Trong chớp mắt, Tần Tranh ôm sát lấy Trì Ý, vòng lấy hai chân cô bên hông mình, côn thịt bên dưới vẫn dính sát vào hoa huyệt, nín thở hỏi cô, giọng nói nôn nóng nhưng lại có chút run rẩy khó nhận ra: “Muốn làm không?”

Trì Ý gật đầu không do dự, quấy lấy eo hắn, như một người muốn gấp gáp được dục vọng thỏa mãn. Nhưng đến khi Tần Tranh chuẩn bị ôm cô lên giường, lại bất ngờ thì thầm bên tai hắn một câu: “Đến giường anh ta.”

Không cần gọi tên, nhưng Tần Tranh và Trì Ý đều biết là nói tới ai, thân thể hừng hực lửa đốt như bị tạt cho một chậu nước lạnh, từ trên xuống dưới, lạnh đến tận tim.

Tần Tranh im lặng vài giây, sau đó lại không nói gì thả Trì Ý xuống, Trì Ý chỉ hơi nhíu mày, không chịu buông tha lại đến bên hắn, thậm chí lần này tay cô còn mò xuống bụng dưới, đến mép quần hắn, chậm rãi thăm dò, nhưng lại bị Tần Tranh bắt lấy.

Đèn trong phòng tắt, Trì Ý không nhìn rõ vẻ mặt người đó, chỉ biết là Tần Tranh nắm lấy tay cô đi tới bên môi, sau đó dùng cả môi lưỡi hôn mút, nhưng lần này không còn dịu dàng như trước, thậm chí Trì Ý còn thấy hơi đau.

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, người đó hỏi cô: “Cậu đang —— dụ dỗ tôi?”

Có lẽ do vẫn đang trong bóng tối Trì Ý không thèm giấu diếm mà khinh thường, càng thấy châm chọc.

Dụ dỗ? Cũng thật biết quy chụp cho người khác, gọi là dụ dỗ vậy chắc vừa nãy đâm cô không phải người mà là quỷ làm?

Trong lòng thầm oán, lời nói ra cũng mang chút trêu chọc: “Không muốn à?”

Người kia tiếp tục cười khẽ, chỉ là âm thanh lúc này lại có thêm chút lạnh lẽo, như đang cố kìm nén điều gì đó.

Trì Ý làm như không biết, tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Đúng là dụ dỗ cậu đấy.”

Lời nói trắng trợn không hề che giấu, thể hiện rõ ý đồ của cô, người kia trước đó còn nhiệt tình như lửa bây giờ lại đem Trì Ý đẩy ra, cách cô một đoạn, sau đó ngả ngớn nói: “Quan hệ bây giờ có vẻ không thích hợp?”

Không thích hợp? Trì Ý cười, đúng là không thích hợp, muốn thích hợp còn tìm hắn à?

Ý cười nhạt đi, nhiệt độ trên mặt cũng giảm xuống, Trì Ý nhếch miệng, tiện thể cũng trả lời Tần Tranh một câu: “Cậu nói đúng, đúng là không hợp lắm.”

Một giây sau, trong phòng khôi phục ánh sáng như trước, người kia lấy lại dáng vẻ cười như không cười, tay đút túi quần khóe miệng cong lên nhìn cô, bộ dạng bất cần hai mắt nhìn cô lại sáng rực, như thể biết rõ là cô cố tình......

PS: nam nữ chính đều chẳng tốt đẹp gì ( che mặt bỏ chạy ~~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.