Sama, Cầu Tiếp Kịch!

Chương 19: Chương 19: Tô Lý, anh yêu em




Chủ đề:14/2 lễ tình nhân, chúc mọi người trong giới võng phối lễ tình nhân vui vẻ…

Lầu chính:Dù là CV, staff hay người ngoài, dù là độc thân hay đã có người yêu, tôi đều chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ ~*,°*:. ( ̄▽ ̄)/$:*. °*.

1L:Lễ tình nhân vui vẻ nha O(∩_∩)O ha ha ~

2L:Muốn có người yêu chết mất, vậy mà toàn trở thành hội tri kỉ với nhau.

3L:Vậy chúc LS sớm thoát hội ~(≧▽≦)/~

4L:Lễ tình nhân gì đó, nước mắt rơi như mưa hu hu.

5L:Xoa LS, vậy có thể tự chúc phúc bản thân mà~

6L:Chúc bản thân lễ tình nhân vui vẻ (^o^)/~ cái lễ tình nhân không biết nó như thế nào luôn XD

7L:Giống với 6L, không có người yêu thì tự yêu mình là được rồi. Chúc hai chúng ta lễ tình nhân vui vẻ o(*^▽^*)o

8L:Chúc mọi CP thật trong giới võng phối một lễ tình nhân vui vẻ, người hữu tìnhcuối cùng thành quyến thuộc~

9L:Sấn tới thổ lộ, Ô sama và Sơ Ly sama, các người nhất định phải hạnh phúc nha~ Lễ tình nhân vui vẻ, fan cuồng chúc hai người hạnh phúc (^o^)/~

————————————————————————-

Hạ Vũ đến, được người nhà Tô Lý nhiệt tình khoản đãi. Buổi tối, Tô Lý nằm ở trong lòng anh, cùng anh nói chuyện phiếm.

“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Tô Lý mở to mắt nhìn người trước mặt.

“Không phải bởi vì người nào đó nhắn tin tới nói nhớ anh sao?” Hạ Vũ cũng nhìn sâu vào đôi mắt cậu.

Bị anh nhìn như thế, Tô Lý thấy xấu hổ, vội vàng đưa mắt sang hướng khác, “Vậy nên anh lập tức chạy tới sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Tô Lý quay lại nhìn Hạ Vũ, vẻ mặt nghi hoặc.

“Lần đầu tiên ra mắt phải tặng quà năm mới cho ba mẹ vợ, không phải người nào đó từng nói cần phải tạo ấn tượng tốt ngay từ lần đầu sao.” Hạ Vũ nhịn cười nói, tới cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà bật cười.

“Này, đây là ba mẹ chồng mà!!” Tô Lý ngay lập tức xù lông, làm bộ muốn cùng anh phân chia cho rõ ràng.

“Em nghĩ sao?” Hạ Vũ không chút yếu thế hỏi ngược lại.

“…” Tô Lý nghiêng người, đưa lưng về phía anh, quyết định không để ý tới anh nữa.

Quả là không được tự nhiên thụ mà.

Hạ Vũ đưa tay ôm cậu vào lòng, khẽ nói, “Ngủ đi, hôm nay anh lái xe sáu tiếng đồng hồ, mệt quá.”

Chỉ chốc lát sau, Tô Lý nghe được tiếng hít thở đều đều của anh.

Buổi chiều hôm nay, Hạ Vũ nhận được tin nhắn của cậu liền chạy tới đây, lộ trình bảy tiếng, vậy mà một mình anh tới đây, tính cả hỏi đường cũng chỉ mất có sáu giờ, hẳn là rất vội vàng.

Gấp gáp chạy tới như thế, chỉ vì một câu “em nhớ anh” của cậu.

Hạ Vũ, sao anh luôn làm em cảm động như thế…

Tô Lý nhìn người đang ngủ say bên cạnh, hôn lên môi anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Sáng sớm, khi Tô Lý tỉnh lại đã thấy Hạ Vũ đang nhìn cậu.

“Sao anh dậy sớm vậy?” Tô Lý mới tỉnh lại, còn đang ngái ngủ, thanh âm cũng mơ mơ màng màng.

“Chỉ tỉnh sớm hơn em có hai phút mà thôi.” Trên mặt anh lộ một nụ cười thật ôn nhu.

“Hôm qua đi xe lâu như vậy, anh có muốn ngủ thêm một chút không?” Tô Lý quan tâm hỏi.

“Không cần, chúng ta rời giường đi.” Nói xong, anh đứng lên trước.

Mẹ Tô sáng sớm đã dậy, vội vàng làm bữa sáng cho cả nhà. Tô Lý vừa mới tẩy rửa xong, mẹ cậu đã gọi hai người ra ăn sáng. Chính là món sủi cảo.

Tô Lý ăn hai miếng, thốt lên, “Mẹ ơi, sao tay nghề của mẹ kém đi rồi?”

“Thật sao? Mẹ vẫn làm như trước đây mà.” Mẹ Tô rất kinh ngạc, lẽ nào tay nghề của bà thật sự kém nhiều như vậy?

“Không có đâu, ba thấy ăn vẫn rất ngon mà.” Ba Tô lên tiếng phủ nhận ý kiến của Tô Lý.

“Hả?” Thế nhưng thực sự trước đây ăn ngon hơn nhiều.

“Mẹ, con nói cho mẹ biết nha, Hạ Vũ làm sủi cảo ăn rất ngon, lần sau để anh ấy làm cho mẹ ăn thử một lần.” Tô Lý nhanh chóng đề cử cho mẹ mình.

“Mẹ, mẹ đừng tin Tô Lý, mẹ làm ăn ngon hơn nhiều.” Hạ Vũ nhanh tay gắp một miếng sủi cho nhét vào miệng cậu, miễn cho cậu lại nói lung tung.

“Mẹ hiểu rồi, hóa ra là con trai ăn cơm Hạ Vũ nấu nhiều quá, giờ quay sang chê cơm mẹ nấu không ngon.” Mẹ Tô rốt cuộc hiểu ra ý tứ của Tô Lý.

“Mẹ, đừng nghe em ấy nói bậy.” Hạ Vũ ngại ngùng nói.

“Ai ai, mẹ biết, Tô Lý từ trước vẫn luôn khen con nấu ăn rất ngon, lần sau nấu cho mẹ nếm thử nha.”

“Vâng.” Hạ Vũ ngay lập tức đồng ý.

Đừng thấy hôm nay Hạ Vũ luôn miệng gọi “mẹ” thật trôi chảy, thực ra tối hôm qua, anh bị cả nhà Tô Lý uốn nắn liên tục. Cứ kêu một tiếng “bác gái”, ngay tức khắc đã bị mẹ Tô sửa lại, bắt anh phải gọi “mẹ” như Tô Lý gọi.

Tuy rằng Hạ Vũ đã tới S thị vài lần, nhưng mỗi lần đều là đi công tác vội vội vàng vàng, cho tới giờ cũng chưa từng thăm thú vui chơi ở đây.

Vì vậy Tô Lý muốn nhân cơ hội này dẫn Hạ Vũ dạo một vòng S thị.

Trước khi ra ngoài, mẹ Tô nói với hai người, lễ hội bắt đầu rồi, muốn Tô Lý dẫn Hạ Vũ đi mua sắm.

Lễ hội này vài năm gần đây mới bắt đầu tổ chức, Tô Lý cũng chưa từng đi dạo ở đó lần nào. Vậy nên hai người quyết định đi thử xem nó thế nào.

Tô Lý đứng ở cửa chờ Hạ Vũ mua vé. Hôm nay đông người, muốn mua vé phải xếp hàng rất dài, lễ mừng năm mới thật náo nhiệt a.

Hạ Vũ mua xong vé, chạy tới bên Tô Lý, còn đưa cho cậu hai chiếc móc chìa khóa kỷ niệm hình một đôi gấu mèo.

“Cái gì đây?” Tô Lý hiếu kì nhìn đôi gấu mèo tình nhân trong tay anh.

“Anh đi mua vé, người bán vé hỏi anh có phải mua một vé cho người yêu hay không, anh nói đúng, sau đó cô ấy bảo, hôm nay là lễ tình nhân, tặng móc khóa miễn phí cho các cặp đôi.” Hạ Vũ giải thích.

“Không ngờ chu đáo như vậy.” Tô Lý vui vẻ lấy một chiếc móc khóa gấu mèo treo lên chìa khóa, thấy vô cùng thỏa mãn, lại treo tiếp cho Hạ Vũ.

Hạ Vũ nhìn động tác liên tiếp của cậu, cũng vô cùng vui sướng, cất kĩ cái móc gấu mèo kia.

Trong lễ hội chia làm nhiều nơi để tham quan, có khu nhân vật lịch sử, có khu vườn hoa, có khu hàng quán đồ ăn, còn có khu biểu diễn nghệ thuật…

Hai người chậm rãi đi dạo từng khu một.

Khi Hạ Vũ và Tô Lý đi tới khi biểu diễn, thấy trên sân khấu ngoài trời đang biểu diễn một tiết mục, một cậu bé đứng trên đó chúc tết mọi người.

“Hạ Vũ, em cũng chúc tét anh nha.” Tô Lý đột nhiên quay đầu nói với Hạ Vũ.

“Hả?” Anh không rõ ý của cậu, sao tự nhiên lại nói một câu không đầu không đuôi như thế.

“Em muốn anh tặng em bao lì xì.” Tô Lý ngay lập tức nói ra ý đồ của mình, cười tươi xán lạn.

“Em thiếu tiền lắm sao?” Hạ Vũ xoa xoa cằm, dường như đang tự hỏi.

“Đúng vậy, rất thiếu, rất thiếu, cho em tiền lì xì đi.” Tô Lý đáng thương nhìn Hạ Vũ.

Đột nhiên, Hạ Vũ ghé sát vào tai Tô Lý, nhẹ nhàng nói, “Anh đã là người của em rồi, tất cả của anh tự nhiên cũng là của em.” Sau đó anh chạy ra trước mặt cậu, đắc ý cười, “Tô Lý, em muốn làm gì anh ở chỗ này vậy?”

Cậu lại bị anh trêu à? Sao cậu cứ luôn tự đào hố chôn mình vậy?

Hai người vui chơi giải trí, tới hơn mười hai giờ, cơ bản hai người đã chơi hết lễ hội, vui vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi đi qua một gốc cây đại thụ, Tô Lý đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy trên cây treo đầy dây tơ hồng, bên trái bên phía có một cái hành lang dài, bên trên là hàng ngàn túi ước nguyện.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng đi tới tấm bia đá bên dưới tàng cây, trên đó khắc ba chữ “Tam sinh thạch”.

Vì vậy, hai người cùng đi tới một cửa hàng nhỏ ở gần đó.

“Chủ hàng, cho tôi một sợi dây tơ hồng và một túi ước nguyện.” Hạ Vũ nói với chủ hàng ở bên trong.

“Anh đẹp trai chờ một chút.

Chủ hàng là một cô gái trẻ, cô lấy ra một túi ước nguyện đưa cho anh.

“Bên trong có hai tờ giấy, viết nguyện vọng của anh lên, sau đó tới treo ở hành lang đối diện kia.” Cô gái chỉ chỉ cả dãy hành lang đỏ rực rỡ.

“Cậu bé đẹp trai, đây là dây tơ hồng, cậu ném nó lên cây, sau đó ước nguyện. Nguyệt lão sẽ phù hộ hai người đến đầu bạc răng long.” Cô tháo một sợi dây màu đỏ xuống cho Tô Lý.

Tô Lý nhanh tay nhận lấy, sau đó đi tới dưới tàng cây, cố gắng ném sợi dây lên.

Tơ hồng vững vàng mắc lên một cành cây trên cao.

Tô Lý chắp tay lại, đứng dưới tàng cây, vóc người gầy gò cầu khẩn, mong muốn cậu cùng Hạ Vũ có thể ở bên nhau cả đời hạnh phúc vui vẻ.

Hạ Vũ cũng viết xong điều ước, bỏ vào trong túi sau đó cẩn thận treo túi trong hành lang.

Anh thấy được Tô Lý đang cầu nguyện dưới tàng cây, trong lòng trào lên cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời.

“Anh đẹp trai, cậu đẹp trai kia là người yêu của anh à…” Cô chủ hàng cười hỏi Hạ Vũ.

Hạ Vũ có chút giật mình, thấy cô chủ hàng dường như không có ác ý, lập tức thừa nhận, “Đúng vậy.”

“Hai người trông rất xứng đôi, đi cạnh nhau rất đẹp mắt. Chúc hai người hạnh phúc a.” Cô gái chúc phúc.

“Cảm ơn.” Hạ Vũ rất cảm kích lời nói của cô.

Thấy Tô Lý đã đi tới, Hạ Vũ liền nói tới tạm biệt với cô gái.

“Anh viết gì trên giấy ước?” Tô Lý hiếu kì hỏi Hạ Vũ.

“Đoán xem.” Hạ Vũ thần bí nói.

“Nói đi mà…” Tô Lý cố hỏi.

“Ngốc, nói ra sẽ không linh.”

“Vậy vừa rồi anh trò chuyện gì với cô chủ hàng mà vui vẻ như vậy?” Tô Lý quay đầu lại đã thấy Hạ Vũ tâm tình rất tốt.

“Cô ấy nói anh đẹp trai hơn em.”

“Chảnh vừa thôi, rõ ràng em đẹp trai hơn.” Hạ Vũ chắc chắn đang gạt cậu, nhìn biểu tình của anh là biết.

“Sự thật như thế, chỉ có em không chịu tin.” Quả nhiên trêu Tô Lý rất vui mà.

“Tin anh em mới là đồ ngốc.”

Vì vậy người nào đó tâm trạng vui vẻ cùng với người nào đó nghi hoặc rời khỏi lễ hội. Sau khi đi dạo một hồi, hai người cùng tới rạp chiếu phim.

Hạ Vũ cùng Tô Lý không chọn bộ phim điện ảnh đặc biệt chiếu trong dịp lễ tình nhân, mà chọn phim hoạt hình.

Mới không cần chen chúc cùng mấy cặp đôi kia, xem phim hoạt hình cho sướng.

Hết phim, trời cũng đã tối.

Tô Lý thấy đầy đường đều là các cặp tình nhân tay trong tay cùng với người đi mua hoa hồng.

“Anh ơi, mua hoa đi, không đắt đâu, chỉ mười đồng một đóa.” Một cô bé ven đường bán hoa hồng gọi hai người.

Tô Lý vừa nghe đã thấy vui vẻ, cúi đầu nói với cô bé, “Nhưng bọn anh đều là nam mà, mua rồi tặng cho ai?”

“Có thể mua rồi tặng cho anh kia mà.” Cô bé nghiêm túc trả lời, nghĩ một chút còn bổ sung thêm, “Chị của em nói, hôm nay không chỉ là ngày các anh tặng cho các chị, hai anh hoặc hai chị cũng có thể tặng quà nhau.”

Hạ Vũ cũng bị câu nói của cô bé làm nở nụ cười. Con người ngày nay thật quá ăn sâu ý thức kinh tế, chỉ cần là tình nhân đều không buông tha.

“Anh à, anh mua một đóa hoa hồng cho anh này đi. Anh xem, anh ấy đẹp trai như thế.” Cô bé lại chuyển sang Hạ Vũ để đẩy mạnh tiêu thụ.

“Được.” Nếu đã nói như thế, Hạ Vũ tất nhiên sẽ không từ chối, trực tiếp bỏ tiền mua một đóa.

Một bên Tô Lý mất hứng nói, “ Vì sau phải là anh ta mua cho anh mà không phải anh mua cho anh ấy hả em gái?”

Vấn đề này, cô bé kia hiển nhiên là không nghĩ tới, không thể làm gì khác ngoài tròn mắt nhìn cậu.

“Đi thôi.” Một bên Hạ Vũ cười cười kéo cậu đi.

Anh cầm đóa hoa trong tay tặng cho Tô Lý, “Lễ tình nhân vui vẻ, Tiểu Ly.”

Lần đầu tiên trong đời được người ta tặng hoa hồng, còn là người mà cậu thích nhất, Tô Lý có chút ngại ngùng nhân lấy đóa hoa, “Cảm ơn anh.”

Cậu nghĩ cậu cầm hoa hồng cùng Hạ Vũ đi trên đường nhất định sẽ rất quái dị, vì vậy, cậu ngắt bớt cành và lá hoa, sau đó để hoa hồng vào túi áo lông của Hạ Vũ.

Nhìn lại kiệt tác của mình, Tô Lý rất chi là thỏa mãn.

Hạ Vũ không nói gì, chỉnh lại đóa hoa nghiêng nghiêng trong túi, tiếp tục dẫn cậu đi về phía trước.

Hai người đi tới một quảng trường rộng lớn sáng rực, thấy một cái sân khấu, trên đó, người chủ trì đang giới thiệu hoạt động của đêm nay.

Tô Lý muốn đi tới xem, xung quanh rất đông người, đều là tình nhân.

Hạ Vũ sợ lạc mất Tô Lý, vì vậy cẩn thận nắm chặt lấy tay cậu.

Tô Lý nghĩ thầm, ở đây đông người như vậy, anh không sợ người ta nhìn thấy sao? Mà cho dù họ có thấy thì sao? Cậu quang mình chính đại yêu đương, còn sợ ai chứ?

Đột nhiên tất cả đèn đều tắt, chỉ nghe thấy người chủ trì nói, “Mọi người chờ đã lâu rồi, thời gian “nụ hôn ba phút” đã tới, chúc người hữu tìnhcuối cùng thành quyến thuộc.”

Bất chợt, Tô Lý thấy có thứ gì ấm nóng dán lên môi mình. Hạ Vũ kéo Tô Lý qua, hôn lên môi cậu.

“Tô Lý, anh yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.