Sắc Lam Vẫn Đục

Chương 4: Chương 4




Bầu không khí ám muội bao trùm lấy không gian yên tĩnh trong phòng tắm, tiếng thở dốc hồng hộc của hai con người đã tố cáo bản năng nhục dục của họ đã lên tới đỉnh điểm. Giữa lúc Lam Như Uyên tưởng chừng như ba mình sẽ nhào đến chiếm lấy thân thể cậu, ông lại đứng bật dậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Được rồi, lau cũng tạm được rồi, để ba bế con ra ngoài, ngồi trong này mãi sẽ cảm lạnh mất.” Dứt lời, ông liền vứt khăn lông sang một bên, đứng dậy khom lưng, một tay đỡ lấy cái eo thon thả, mịn màng của cậu, tay khác luồn xuống hai chân nâng người cậu lên nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.

Lam Như Uyên quàng tay lên cổ ba mình, mông cậu đang bị con *** dựng thẳng trong đũng quần của ông đâm qua chọt lại theo mỗi bước chân, cảm giác nhột nhạt phía dưới cùng với biểu cảm nóng vội của ba khiến cậu nhịn không được bật cười khanh khách.

Lam Vũ Khuynh vội vàng đặt con trai nằm xuống giường, đang định thẳng lưng dậy thì bị hai cánh tay của con trai đang quàng lấy cổ ông ghì lại, đôi mắt vẫn luôn tránh né từ nãy đến giờ của ông buộc lòng phải đối mặt với ánh nhìn của nó. Ông thấy được từ trong đôi mắt đen láy óng ánh nước của con trai, là sự thích thú và khiêu khích trắng trợn, và cũng từ trong đôi mắt ấy, ông nhìn thấy được gương mặt cùng ánh mắt của mình, vẫn luôn chuyên chú, khát khao nhìn về người đối diện.

Hai người giữ nguyên tư thế mặt đối mặt ấy nhìn nhau thật lâu, trong lúc đó, có lẽ đã có rất nhiều suy nghĩ đắn đo, đấu tranh sợ hãi quẩn quanh trong đầu, thế nhưng chung quy, thứ tồn tại cuối cùng chỉ còn là dục vọng, là sự ích kỷ của mỗi cá nhân. Không biết là ai bắt đầu trước, hai đôi môi như hai cực nam châm trái chiều mãnh liệt hút chặt lấy nhau. Môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi, tiếng nút nước bọt vang lên lách chách.

Mọi ngóc ngách trong khoang miệng của Lam Như Uyên đều được chiếc lưỡi bá đạo của ba mình thăm dò, chiếm đoạt. Đây là lần đầu tiên cậu hôn môi với người khác, cảm giác vừa ngọt ngào vừa ngột ngạt, gần như là cậu chẳng kịp thở ra hơi, chỉ biết há miệng đón lấy từng đợt càn quét môi lưỡi của ông. Ba cậu, Lam Vũ Khuynh là một người có lối sống khỏe mạnh, ông không hút thuốc hay rượu chè be bét, cho nên hơi thở luôn mang theo mùi hương nam tính dễ chịu, hôn lưỡi với ông giống như đang tận hưởng một que kem bạc hà mát lành trong ngày hè oi bức vậy.

Dần dần, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra hai bên khóe miệng, Lam Vũ Khuynh rời khỏi khoang miệng của con trai, liếm nút từ khóe miệng dọc xuống cần cổ thon dài, môi lưỡi dây dưa ở xương quai xanh mảnh khảnh, lưu lại ở đó vài dấu hôn nồng đậm.

“Ư ~ Đau con...” Thịt ở cần cổ vào xương quai xanh nhói đau, Lam Như Uyên làm nũng kêu rên, cảm giác được ba khắc những dấu vết dâm loạn lên cơ thể khiến cả người cậu tê dại, thế nhưng còn có rất nhiều chỗ trên thân thể đang khát khao miệng lưỡi của ông chạm vào, quấy phá. Lam Như Uyên thò tay xuống nâng ngực phải của mình lên, cố tình khiêu khích ma sát đầu nhũ cương cứng của cậu vào cằm của ông. Lam Vũ Khuynh lập tức hiểu được ý của thằng bé, ông gỡ tay đang nâng vú của nó ra, sau đó đáp hai bàn tay thô ráp, to lớn của mình lên cặp vú non mềm, căng tràn ấy mà xoa mà nắn.

“A ha~ Ba ơi... A~ Nhẹ tay... Đừng... Ưm... Đừng bóp mạnh như thế... A~”

Lam Như Uyên cảm thấy hai bàn tay thô thiển của ba mình như hai gọng kiềm cứng rắn đang nhào nặn, kẹp chặt như muốn bóp nát hai bầu vú mềm yếu của cậu. Có thể nhìn thấy lực tay của ông mạnh đến cỡ nào khi phần thịt vú bị bóp méo trồi lên qua các kẽ tay. Cậu đau đớn oằn mình muốn tránh né đòn tấn công thô bạo ấy, nhưng lực tay mạnh mẽ của ba không hề giảm bớt mà còn ra sức bóp chặt lấy hai bầu vú của cậu, ngăn không cho chúng nó tuột khỏi tay ông. Chẳng mấy chốc, hai bầu vú trắng nõn đã in đỏ dấu các ngón tay, lúc này Lam Vũ Khuynh mới thỏa mãn buông tay ra, giống như đánh một cái bạt tay rồi cho một viên kẹo, ông cúi xuống thè lưỡi ra, chậm rãi liếm láp quanh bầu vú phải. Làn da ửng đỏ lập tức được thoa lên một lớp nước miếng bóng nhẫy, cảm giác nóng rát đen xen sự mát lành nơi bầu ngực khiến Lam Như Uyên đê mê cực độ, sự dịu dàng nên đầu lưỡi hòa hoãn cơn đau buốt ban nãy, thế nhưng hơi thở nóng rẫy của ba liên tục phà lên đầu nhũ của cậu, khiến nó nhột nhạt, ngứa ngáy vô cùng, có lúc không biết vô tình hay cố ý, chiếc cằm lấm tấm râu của ông lại cà lên đầu ngực, sự ngứa ngáy sung sướng ấy khiến cậu như phát cuồng.

“Ba ơi... Ngứa ~ Núm vú con... Ưm...” Lam Như Uyên uốn éo cơ thể hòng đưa đầu vú của cậu lọt vào miệng ba mình.

Nhìn bộ dáng quằn quại vì nứng tình của con trai, dây thần kinh kiềm chế của Lam Vũ Khuynh như muốn đứt ra, trong đầu ông vẫn còn tồn tại một chút lý trí của đạo đức, thế nhưng dục vọng trong cơ thể lại không ngừng tăng cao. Nhìn Lam Như Uyên không hề có chút chống cự mà mở rộng cơ thể đón chờ hành vi dâm loạn của mình, Lam Vũ Khuynh thật sự có suy nghĩ rằng đây là quan hệ tình dục hợp tình hợp lý, không hề có sự tồn tại của loạn luân hay cưỡng bức. Nhưng cái danh xưng “Ba” kia luôn tại mọi thời khắc nhắc nhở mối quan hệ giữa ông và con trai mình, khiến Lam Vũ Khuynh chần chờ không dám đón ý của thằng bé. Ông cứ lại tiếp tục quẩn quanh đầu lưỡi xung quanh bầu vú còn lại, chẳng màng đến trung tâm điểm nổi bật.

Lam Như Uyên thấy ba mình do dự giây lát rồi lại chuyển sang bầu vú bên kia mà không chịu thỏa mãn ham muốn của cậu. Trong lòng vừa bức bối vừa hờn dỗi, Lam Như Uyên cong một chân lên cọ sát vào con *** cứng ngắc trong chiếc quần tà lõn mỏng manh.

“Hự... Hộc hộc... Đừng quậy Uyên Nhi!...” Cú đụng chạm vào chỗ hiểm của con trai khiến Lam Vũ Khuynh giật nảy người thở dồn dập, ông nghiến răng trừng mắt nhìn thẳng thằng bé như cảnh cáo, nhưng nó hoàn toàn xem cảnh báo của ông như nước chảy bèo trôi, cố ý cười khiêu khích nhìn lại ông, bắp đùi thì vẫn cố tình cạ lên xuống đũng quần ông.

“Mẹ nó!...” Lam Vũ Khuynh chửi thành tiếng, giờ phút này ai còn nhẫn nhịn được thì không phải là người, luân thường đạo lý gì đó chết mẹ hết đi! Có thằng con dâm đãng dám khiêu khích gợi tình ba ruột như thế thì ông chẳng cần phải xem xét tình nghĩa cha con chi nữa. Chịch chết nó rồi tính sau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.