Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 50: Chương 50: Không Dám Hy Vọng Xa Vời




Editor: Xẩm Xẩm

Lúc Tiếu Nhiễm đã tỉnh lại, nhìn thấy Ninh Hạo đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt hồng hồng nhìn mình.

Cô cố gắng ngồi dậy, đỡ lấy đầu óc vẫn có chút mê muội hỏi: “Sao mình lại ở phòng y tế?”

“Cậu vừa mới ngất xỉu.” Ninh Hạo đỡ lấy tay cô, quan tâm nhìn cô: “Hiện giờ thấy thế nào rồi?”

“Còn có chút choáng váng.” Tiếu Nhiễm khó chịu nhắm mắt lại.

Ninh Hạo khẩn trương ngồi vào bên cạnh giường bệnh, đỡ cô đến trước ngực mình: “Dựa vào mình, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.”

“Cậu đi học đi, mình nằm ở đây nghỉ một lát thì tốt rồi.” Tiếu Nhiễm có chút xấu hổ ngồi thẳng, không muốn quá thân mật với Ninh Hạo.

Ninh Hạo bất đắc dĩ, đành phải ngồi trở lại ghế dựa bên cạnh giường: “Bác sĩ nói để cậu về nhà nghỉ ngơi. Giáo viên không có số điện thoại của anh Cố, nên gọi cho bác Tiếu.”

“Cảm ơn!” Tiếu Nhiễm ôm đầu gối ngồi ở trên giường bệnh, sâu xa nói. Ba hẵn không quan tâm cô nữa. Ông có thể nhẫn tâm đổi cô lấy sự nghiệp của mình, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của cô? Lại nói hiện giờ ba đang nằm viện, cũng không quản được cô.

Nhớ tới ba, tâm tình của cô liền trở nên phức tạp.

Đã từng có tình cha con nồng đậm, hiện giờ trở nên mỏng như cánh ve.

“Nếu không, cậu gọi điện cho anh Cố đi.” Ninh Hạo đau lòng đề nghị. Tuy anh cực kỳ không muốn, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn cô khổ sở.

Nếu Cố Mạc qua đây, tâm tình cô có thể bớt khổ sở đi một chút.

“Mình cũng không có điện thoại của anh ta.” Tiếu Nhiễm cắn mu bàn tay, âm thanh có chút khàn khàn.

Đột nhiên cô cảm thấy chính mình cực kỳ yếu ớt. lúc cô chua xót, vậy mà không có lấy một bờ vai để cô có thể dựa vào. Nếu trước đây, ba nhất định sẽ ôm cô vào trong ngực, tâm can bảo bối kêu lên, mãi đến khi dỗ được cô vui vẻ mới thôi. Bây giờ cô đã không còn hy vọng xa vời về tình thương của cha, mà Cố Mạc ngoài dục vọng đối với cô, vốn không hề có cảm tình, cô lại càng không dám hy vọng xa vời anh sẽ yêu thương cô.

“Các cậu là vợ chồng đây sao? Anh ta nếu như có một chút quan tâm cậu, yêu cậu cũng không nên vô tình như vậy.” Ninh Hạo hơi giận, thậm chí Cố Mạc cũng không cả nói điện thoại cho Tiếu Nhiễm, nếu cô xảy ra chuyện gì thì làm sao liên hệ với anh ta? Chẳng lẽ người đàn ông kia vốn không cần Tiếu Nhiễm? Bởi vì không cần, cho nên không muốn cho cô số điện thoại.

“Là điện thoại của mình bị hỏng rồi.” Tiếu Nhiễm nhanh chóng giải thích: “Ninh Hạo, mình và anh ta thật sự không phải kết hôn vì yêu đương. Có một số việc mình không có cách nào giải thích với cậu. Mình chỉ có thể nói cho cậu biết là anh ấy đối xử với mình rất tốt, chỉ là không thích mình. Cậu không nên trách anh ấy.”

“Vì một người không yêu cậu mà chôn vùi cả đời sao, có đáng không?” Ninh Hạo ngồi ở bên giường, cầm tay Tiếu Nhiễm, thật sự nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập thống khổ và bất lực.

“Chắc không phải cả đời, mình còn không có mị lực lớn như thế... không chừng....”

Đột nhiên Tiếu Nhiễm chua xót, không biết chính mình khổ sở vì cái gì.

Ninh Hạo đau lòng nhìn cô, thật muốn ôm cô vào trong lòng: “Không được khóc.”

“Mình không khóc. Mình thật sự rất tốt.” Tiếu Nhiễm lau nước mắt, kiên cường nói.

“Đứa ngốc!” Rốt cuộc Ninh Hạo không nhịn được, ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực: “Muốn khóc thì đến trong lòng mình khóc, không cần kìm nén chính mình.”

Tiếu Nhiễm cắn môi, cố gắng không cho mình khóc ra, nhưng là không thể dừng được nước mắt. mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô không thể tìm được người để chia sẽ hết mọi chuyện, oan ức, bất lực, thống khổ.... Tất cả cảm xúc đều đã biến thành thủy tinh nóng đâm vào người.

Cố Mạc đẩy cửa phòng y tế xông tới, lại nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang bất lực rơi nước mắt trong lòng một chàng trai tuấn tú, mà lại là người mà sáng nay anh nhìn thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.