Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1554: Chương 1554: Chương 1556




Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm trở về nhà lớn, liền nhìn thấy bà nội Cố đẩy xe lăn ra nghênh đón.

“Nha đầu Nhiễm, qua đây để bà nội nhìn xem.” Bà nội tràn ngập thương tiếc vươn tay vuốt đầu Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm đi qua, ghé vào trên đầu gối bà nội nói: “Bà nội!”

“Bà đã nói Tiếu Nhiễm nhà chúng ta là nha đầu lượng thiện biết bao nhiêu...” Bà nội Cố vuốt ve đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, đau lòng không thôi.

Cố Mạc đứng sau Tiếu Nhiễm, trầm trọng nói: “Anh không nghĩ tới nhân cách thứ hai của Ưng Mẫn đáng sợ như thế, anh không hề phòng bị với cô ấy. Nha đầu Nhiễm trong tất cả mọi việc, chỉ là người bị hại.”’

“Laijc ái tên xui xẻo đó.” Bà nội Cố thở dài: “Ưng Mẫn đó coi như bà nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, bà cũng chưa thấy nhân cách kia bao giờ. Lẽ ra hai mặt thì cũng phải thể hiện ra ngoài chút ít, sao có thể lừa gạt được tất cả mọi người?

“Cũng có thể không phải đã lừa được tất cả mọi người, bác gái Ưng chính là bác sĩ tâm lý.” Cố Mạc lạnh mặt nói.

Bà nội Cố kinh ngạc trừng to mắt, sau một lúc lâu thở dài: “Đã chết thì không nói được? Lại nói, biết thì đã sao? Ưng Mẫn hại chết nhiều người như thế, nhất là nha đầu Nhiễm, không đâu tự dưng bị lôi kéo vào trong chuyện này, gánh chịu hậu quả do cô ta gây ra, phải chịu hành hạ nhiều năm như thế.”

Nghe được bà nội nói, Tiếu Nhiễm lại nghĩ tới ba.

Mấy năm nay cô chịu hành hạ về tâm lý còn chưa tính là gì, mấy năm nay ba luôn lo lắng vì chuyện này, bản thân luôn kiệt quệ mới có thể bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết.”

“Sau khi Khiết Nghi biết sự thật chắc là nghĩ biết vậy chẳng làm, bà ấy biết mình có lỗi với Tiếu Nhiễm, cho nên mới uống thuốc ngủ tự sát. Ưng Mẫn đúng là đã hại bao nhiêu người.” Hốc mắt bà nội lại ẩm ướt.

“Cháu để cho ba mẹ đi khuyên bà ấy rồi.” Cố Mạc nhanh chóng giải thích.

“Bà biết.” Bà nội Cố thở dài, trịnh trọng nhìn cháu trai: “Cố Mạc, nói đến cùng bệnh căn cũng tại cháu. Vì cháu mà nha đầu Nhiễm mới tan cửa nát nhà, gặp nhiều tội nghiệt như thế. Về sau cháu nhất định phải yêu thương con bé.”

“Cháu có thể thề với trời, đời này nhất định không phụ bạc Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc thật sự nói.

“Em tin anh.” Tiếu Nhiễm chan chứa nước mắt đứng dậy, nhào vào trong lòng Cố Mạc.

Bà nội Cố nhìn hai người, lộ ra cười vui mừng...

Bởi vì phút cuối cùng, Cố Mạc sợ cô cảm lạnh, cho nên nấu canh gừng cho cô uống, lúc ôm cô về phòng ngủ thì thoáng cái đã đến buổi trưa.

Lúc Tiếu Nhiễm tỉnh lại, nhìn bên ngoài trời đã tối.

Cô lập tức ngồi dậy, phát hiện có cánh tay áp ở trên eo, cô lập tức quay người lại, cầm lấy mũi của Cố mạc.

“Dậy rồi?” Cố Mạc mở to mắt, cười hỏi.

“trời đã tối rồi, chỉ sợ quá giờ cơm.” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ.

“Cho em đợi.” Cố Mạc nhạt nhợt cười trả lời.

“Qủa nhiên là quá giờ cơm, bọn họ không chê cười em chứ?” Tiếu Nhiễm không yên hỏi han.

“Không ai chê cười một bệnh nhân.” Cố Mạc nhẹ nhàng vuốt tóc Tiếu Nhiễm.

“Bệnh nhân? Em lại không có bệnh.” Tiếu Nhiễm bất mãn nhíu mày.

“Buổi chiều em sốt 38 độ, anh cho em uống thuốc, lúc này mới hạ.” Cố Mạc đau lòng nhìn cô.

“Thật sao?” Tiếu Nhiễm sờ má: “Anh thấy trên người em chỗ nào cũng yếu.”

Cố Mạc vươn tay ra sờ soạng trán Tiếu Nhiễm, lạnh lẽo một mảnh, lúc này mới yên tâm: “Đói không?”

Tiếu Nhiễm lắc đầu, cười khẽ hỏi han: “Bệnh nhân có thể xin không ăn cơm chiều không?”

“Không thể!” Cố Mạc khí phách từ chối.

“Kia, chỉ cần nửa bát cháo là được.”

“Chờ.” Cố Mạc đứng dậy, đắp kín chăn cho Tiếu Nhiễm, mới đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.