Rượu Chàng Tiên

Chương 13: Chương 13: Thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi




“Cái kia... Cái kia ta đã nói với ngươi a, cả đời ta luôn bị người ghét bỏ vì là ăn mày, nay bỗng nhiên có người nói ta dễ nhìn, trong lòng ta rất vui vẻ! Ước gì bọn họ khen ta dễ nhìn nhiều một chút!”

“Phải không?”

Âm cuối của Thư Vô Khích nâng lên, Lộ Tiểu Thiền cảm giác không ra hắn có vui hay không.

Hoặc giả là, Thư Vô Khích căn bản không có vui sướng đau buồn.

“Chúng ta đi! Chúng ta đi! Kẹo đường ở ngay phía trước rồi!”

Lộ Tiểu Thiền lôi kéo cành trúc, Thư Vô Khích tiếp tục đi về phía trước, không nhắc lại chuyện móc mắt người ta nữa, khiến cho Lộ Tiểu Thiền thở nhẹ ra một hơi.

Trước quầy nhỏ bán kẹo đường, vây quanh một đám trẻ con.

Bọn chúng đều đang di chuyển một cái đĩa quay.

Một đồng tiền quay một lần, đĩa quay sẽ di chuyển một vòng quanh các hình vẽ như khỉ con, chim nhỏ, bươm bướm, chuồn chuồn, lúc đĩa quay ngừng lại, cây kim chỉ vào cái nào, Trần lão đầu liền múc một muỗng nước đường, nặn thành hình cái đó.

Bọn nhỏ không phải đứa nào cũng có tiền ăn vặt, phần lớn đều là đứng ở bên cạnh nhìn.

Lộ Tiểu Thiền cao giọng nói: “Trần lão đầu! Ta muốn quay đĩa, ngươi nặn cho ta một cái!”

Trần lão đầu đang nấu đường ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu niên lang áo xanh.

Bởi vì Lộ Tiểu Thiền từ nhỏ đã đi ăn xin, bữa đói bữa no, so với thiếu niên cùng tuổi nhìn nhỏ gầy hơn, mười sáu tuổi lại như mười ba mười bốn tuổi.

Trên khuôn mặt trắng nõn của y là một đôi mắt to tròn, sáng ngời như vô số sao trời phản chiếu xuống mặt hồ, mũi hơi nhọn có vài phần thanh tú, khi nhếch miệng lên, rõ ràng là cười đắc ý, lại sinh ra mấy phần ngây thơ bừa bãi.

Chỉ cần liếc nhìn y một cái, liền muốn nhìn nhiều thêm cái nữa.

“Nhá, vị tiểu công tử này là từ nơi nào đến? Đến Lộc Thục Trấn, là để du ngoạn đạp thanh sao?”

Lộ Tiểu Thiền nháy mắt một cái, chỉ mình nói: “Trần lão đầu, ngươi nhìn cho kỹ lần nữa đi! Là ta, tiểu ăn mày mắt mù đây!”

“Cái gì?” Trần lão đầu dụi dụi con mắt, “Ngươi... Ngươi lớn lên thành cái bộ dáng này sao?”

“Vậy ta... nên là bộ dạng gì?”

Trần lão đầu nghĩ thầm, đúng vậy... tiểu ăn mày này suốt ngày tóc tai bù xù, trên mặt bẩn thỉu, tất cả mọi người đều không thích tới gần y, có bao giờ cẩn thận để ý xem dáng dấp trưởng thành của y ra sao đâu.

“Ngươi như bây giờ rất tốt... Đây là... làm thế nào bỗng nhiên thành như vậy....”

“Sạch sẽ như vậy có phải hay không?” Lộ Tiểu Thiền một mặt kiêu ngạo, lôi kéo cành trúc bên người, “Người nhà ta tới tìm ta rồi, ha ha ha!”

“Thì ra là thế!”

“Đợi ta đến quay một vòng, là cái gì thì ngươi cũng đừng hòng gạt ta! Ta biết nước đường để nặn bươm bướm và chuồn chuồn không đủ dùng! Người nhà ta ở ngay bên cạnh nhìn đây!”

“Ngươi nếu thật có thể quay trúng rồng bay, ta nhất định sẽ nặn cho ngươi!” Trần lão đầu nở nụ cười.

Cái đĩa quay này lão đã sớm đụng qua tay chân, quay thế nào cũng chỉ có thể trúng mấy loại hình như chim nhỏ hoặc bươm bướm, không cách nào quay trúng được rồng bay, cái hình mà phải dùng nguyên cả muỗng đường đầy mới có thể nặn ra.

Lộ Tiểu Thiền hai tay đứng đắn cầm đĩa quay, hướng về phía dưới quay một cái.

“Đĩa quay ngừng chưa?”

“Chưa.” Thư Vô Khích trả lời.

“Hiện tại ngừng chưa?”

“Chưa.”

“Làm sao còn chưa ngừng?”

Trần lão đầu đang dùng muỗng quấy nước đường, thời điểm ngẩng đầu lên, đĩa quay rốt cục cũng ngừng lại.

Nhìn vào kim chỉ, lão nhân gia thiếu chút nữa đau sốc hông.

“Ta quay trúng cái gì?”

“Rồng bay.” Thư Vô Khích trả lời.

“Quá tốt rồi! Một đồng tiền liền quay được rồng bay! Mau nặn cho ta!”

Lộ Tiểu Thiền vô cùng xác định, thời vận của mình hiện tại đã thật sự xoay chuyển! Có Thư Vô Khích ở bên cạnh y, vận khí của y liền tốt cực kỳ.

Lộ Tiểu Thiền chống cằm, ngồi xổm mà chờ ở trước mặt Trần lão đầu.

Trần lão đầu tuy rằng đau lòng một muỗng đường đầy kia, nhưng vẫn nặn cho Lộ Tiểu Thiền một con rồng bay.

Lộ Tiểu Thiền nắm chặt trong tay, hô một câu: “Thư Vô Khích, giúp ta trả một đồng tiền!”

“Ừm.” Thư Vô Khích đưa tay ra, thả một hạt đậu bạc vào trong tay Trần lão đầu.

Trần lão đầu ngây ngẩn cả người: “Vị công tử này... buôn bán vốn nhỏ, không có tiền lẻ...”

Thế nhưng Thư Vô Khích lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, đi theo phía sau Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền lôi kéo cành trúc, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đưa chính là một đồng tiền sao?”

“Ta không biết.” Thư Vô Khích trả lời.

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, thiếu chút nữa bạo phát: “Ngươi không biết mà cũng đưa? Vậy ngươi đưa bao nhiêu?”

“Một hạt đậu bạc.”

“Một hạt... Một hạt đậu bạc?” con ngươi Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa rơi xuống, “Ngươi khẳng định có rất nhiều tiền đi!”

“Ân, phú khả địch quốc.” Thư Vô Khích trả lời.

“Thật sự?” Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt.

“Là lúc trước ngươi nói.”

“Ta nói... ngươi phú khả địch quốc?”

“Ừm.” Thư Vô Khích nhàn nhạt trả lời.

Lộ Tiểu Thiền nuốt xuống một ngụm nước bọt, xem ra vận khí của y cũng tốt quá a!

“Ngươi... thật đúng là nhiều tiền đến nỗi..... đối với tiền không có khái niệm?”

“Ta chỉ biết là, thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi.”

Thanh âm lúc nói ra câu này của Thư Vô Khích rất khác biệt, có hương vị khiến người run sợ.

Giống như bị đông lạnh ở giữa trời đất ngập tràn băng tuyết hồi lâu, bỗng nhiên được người cầm lấy hai tay, ấn vào trong lồng ngực sưởi ấm.

“Ngươi... Ai bảo ngươi dỗ dành như thế?”

“Ngươi.”

“Ta? Ta lúc nào dạy ngươi như vậy a?”

Cái dạng thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi... Nghe sao cứ như đại phú hộ dỗ dành tiểu nữ nhân vậy cà?

“Có một ngày, ngươi mang một cái bao tới, đem đậu vàng cùng lá vàng toàn bộ đều bỏ vào trong bao. Ta hỏi ngươi tại sao muốn mang những thứ đó đi. Ngươi trả lời ta, thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi.”

Lộ Tiểu Thiền nghẹn một chút... Y lúc trước là một tên hám tài sao?

“Ngươi sẽ không cứ như vậy để ta đem đậu vàng cùng lá vàng của ngươi đều mang đi chứ?” Lộ Tiểu Thiền hỏi.

“Ừm, ngươi ôm bao đậu vàng cười đến thật vui vẻ.”

Lộ Tiểu Thiền nhấn giữ đầu của mình, tại sao những chuyện Thư Vô Khích nói tới y lại không nhớ được gì cả?

Thư Vô Khích nếu phú khả địch quốc, vậy khẳng định sẽ không quan tâm Lộ Tiểu Thiền y lưng vác một bao đậu vàng gì đó đi đâu nhỉ.

Chuyện đã qua y nhớ không ra, nhưng hiện tại y nhất định phải cứu vãn chút hình tượng của bản thân trước mặt Thư Vô Khích.

“Cái kia, Thư Vô Khích, khiến ta vui vẻ không phải đậu vàng.”

“Vậy là cái gì?” Thư Vô Khích hỏi.

“Là bởi vì ngươi đối với ta không tiếc thứ gì.”

Lộ Tiểu Thiền tận lực khiến cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn nghiêm túc, bình tĩnh, có thể tin tưởng.

Một khắc kia, cành trúc trong tay Lộ Tiểu Thiền khẽ run lên.

“Ừm.”

Thư Vô Khích nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, giống như không hề dao động, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền biết Thư Vô Khích thích nghe y nói như vậy.

“Đi! Uống canh huyết heo!”

Nếu Thư Vô Khích đã có tiền, vậy thì phải kêu thêm hai phần huyết heo!

Đáng tiếc, Vương bà tử bán canh huyết heo ngày hôm nay không khai trương, nguyên nhân là vì cái tên đồ tể trên trấn hôm nay không giết heo, cho nên không có huyết heo.

Lộ Tiểu Thiền tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó lại cười: “Không sao! Dù sao hôm nay ta cũng đã quay được rồng bay!”

“Ngươi không ăn sao?” Thư Vô Khích hỏi.

“Ta muốn nhìn nó nhiều một chút.”

“Ngươi không nhìn thấy.”

“Ta chính là muốn giữ nó như thế này. Ăn xong rồi sẽ không còn nữa.”

Lộ Tiểu Thiền chợt im lặng xuống.

Y bỗng nhiên có chút sợ sệt, sợ Thư Vô Khích sẽ biến mất giống que kẹo đường này, sẽ ngã xuống đất vỡ nát, sẽ giống như trong chốc lát tỉnh mộng liền không thấy tăm hơi.

Y chưa từng được ai thương yêu qua, nên cũng không quan tâm người khác đối xử với y tốt hay không tốt.

Nhưng chỉ mới ở chung mấy canh giờ mà thôi, Thư Vô Khích lại giống như đem đến cho Lộ Tiểu Thiền quá nhiều ảo tưởng.

“Lộ Tiểu Thiền, ngươi tại sao không nói chuyện?” Thư Vô Khích hỏi.

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy kỳ quái: “Tại sao ngươi muốn ta nói chuyện? Ta nói không ngừng ngươi sẽ không thấy phiền sao?”

“Ngươi nói không ngừng, ta liền biết ngươi vẫn luôn ở đây.”

Thanh âm Thư Vô Khích rất bình tĩnh.

Thế nhưng bên dưới loại bình tĩnh này, lại là sự dè dặt cẩn thận không dễ phát hiện.

Có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại có thể cảm giác được.

“Vậy ngươi cũng không nên cách ta xa quá. Ta ngửi thấy mùi vị trên người ngươi, liền biết ngươi ở đây.”

“Được.”

Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền tiến vào Vô Tứ Tửu Phường.

Tiểu nhị dẫn bọn họ đến chỗ ngồi bên cửa sổ, Lộ Tiểu Thiền vừa muốn mò ống đũa, Thư Vô Khích liền đem nó đẩy đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền cười hì hì đem que kẹo rồng bay đặt vào trong ống đũa, sờ soạng một đôi đũa đưa cho Thư Vô Khích, mặc dù là biểu tình lấy lòng, lại không khiến người ta cảm thấy nịnh nọt, ngược lại có chút trẻ con.

Thư Vô Khích nhận lấy đũa.

Tiểu nhị thân thiện nói: “Hai vị chắc không phải người địa phương? Nơi này của chúng ta nổi danh nhất chính là rượu...”

“Tiểu nhị! Ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra sao! Ta! Ta! Ta!” Lộ Tiểu Thiền hưng phấn lấy ngón tay chỉ mình.

“Ta đã gặp qua ngài sao? Thanh âm của ngài ngược lại có chút quen tai...”

“Ta là Lộ Tiểu Thiền a! Chính là tên ăn mày ở dưới cửa sổ tửu quán nhà ngươi đó!”

Tiểu nhị sững sờ, lảo đảo một cái.

“Cái gì? Ngươi là... Ngươi là tiểu ăn mày? Thì ra bộ dáng của ngươi chính là thế này a?”

“Dung mạo của ta ra sao?”

“Tuấn tú dễ nhìn a! Sớm biết vậy ngươi nên đem chính mình chỉnh đốn cho sạch sẽ rồi hẵn trở ra xin cơm! Nói không chừng Nhâm nhị nương nguyện ý nuôi ngươi! Mỗi ngày đều coi ngươi như tâm can bảo bối, sao đành lòng để ngươi chịu đòn trên đường cái a!” Tiểu nhị một bên làm bộ lau bàn, một bên cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền bị người ghét bỏ cả đời, hiện tại đến cả tiểu nhị cũng nói y dễ nhìn, trong lòng liền giống như được rót vào một bát mật đường lớn.

“Ngươi cũng nói ta dễ nhìn, vậy ta đoán chừng thật sự là dễ nhìn đi!”

Một tiếng “Răng rắc” đột ngột vang lên, hình như là thanh âm đũa bị bẻ gãy.

Lộ Tiểu Thiền liền sờ soạng một đôi khác từ bên trong ống đũa, đưa cho người đối diện.

“Bất quá, ngươi nhắc đến Nhâm nhị nương làm cái gì? Con mụ điên kia...”

“Ta cho ngươi biết, Nhâm nhị nương đang ngồi ở chỗ đối diện xéo với ngươi đó! Từ lúc ngươi tiến vào, cặp mắt kia của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi! Sóng mắt mờ ám đưa đẩy vài lần rồi. Cũng may ngươi mù, không nhìn thấy!”

“Ta vốn mù a... Nhâm nhị nương ăn gan hùm mật gấu? Dám nhìn chằm chằm nam nhân khác, quan nhân nhà nàng còn không đem nàng đánh cho bầm dập?”

Lúc này, toàn bộ quan khách bên trong tửu quán cơ hồ đều phát hiện Nhâm nhị nương mặt đầy xuân sắc mà nhìn Lộ Tiểu Thiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.