Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 68: Chương 68: Thỏa thuận ly hôn




You are here

Trang chủ » Rất Yêu, Rất Yêu Em » Rất Yêu, Rất Yêu Em - Chương 59

Rất Yêu, Rất Yêu Em - Chương 59

Loaded: 0%

Progress: 0%

- 0:00

Chương 59: Thỏa thuận ly hôn

Khương Thục Đồng thấy cực kỳ thẹn thùng, cô muốn khóc: “Lời nói bị đồn tới nơi này thật sự em không nghĩ tới.”

“Em ở trước mặt anh như vậy mà còn nói là lời đồn?” Cố Minh Thành lại hỏi.

Với vấn đề này Khương Thục Đồng thực sự rất đau đầu.

Cô muốn chạy, muốn rời khỏi nơi thị phi này.

Cố Minh Thành nhìn bộ dáng thẹn thùng xấu hổ của Khương Thục Đồng, nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh.”

Khương Thục Đồng quay qua: “Cô ấy có phải hay không thì có quan liên gì tới em?”

Cô xoay người rời khỏi văn phòng Cố Minh Thành.

Đi về văn phòng của mình nhưng lòng cô vô cớ lại tươi đẹp lên.

Vừa mới vui vẻ phấn chấn trở về văn phòng liền nghe được Đại sư lo lắng nói: “Thục Đồng, hôm nay tâm tình cháu thay đổi như chong chóng thế. Mau chuẩn bị đi.”

Khương Thục Đồng hỏi chuẩn bị cái gì, Đại sư nói đoàn đại biểu nước Mỹ lần trước tới thăm, bảo Khương Thục Đồng chuẩn bị tiếp đãi.

Khương Thục Đồng giật mình, sao nhanh như vậy tổng giám đốc đã để bọn họ tới Trung Quốc tham quan hiện trường?

Nhưng trong lòng Khương Thục Đồng vẫn khẩn trương hơn, rốt cuộc là lần trước cô cùng tổng giám đốc tiếp xúc với họ, tự nhiên cô có sứ mệnh phải tiếp đãi bọn họ ở Trung Quốc. Phòng thiết kế cũng có vài kiến trúc sư kết hợp làm cùng cô, phòng hành chính chịu trách nhiệm lo hành trình và ăn ở, tất cả mọi người đều vì lần thâm nhập vào nước Mỹ này mà tận hết sức lực, rốt cuộc mấy hôm trước cũng đã mất một đơn hàng lớn. (Các bạn đọc truyện trên Gác Sách để ủng hộ nhóm dịch nhé)

Đại sư an bài Khương Thục Đồng cùng Tiết Lan tiếp đãi.

Buổi tối, Đại sư cùng Khương Thục Đồng và Tiết Lan, ba người đón đoàn đại biểu nước Mỹ.

Không biết vì điều gì mà Cố Minh Thành không tới, có lẽ với thân phận của anh không cần tham gia loại chuyện như này.

Bởi vì Khương Thục Đồng đã tương đối quen thuộc với những người trong đoàn từ nước Mỹ cho nên trong bữa tiệc vẫn bọn họ vẫn luôn kính rượu hỏi thăm Khương Thục Đồng rất nhiều chuyện, tửu lượng Khương Thục Đồng không cao, uống hai ba ly liền say khướt.

Cũng không biết ai đã nhắc tới Cố Minh Thành, có lẽ là người bên đoàn nước Mỹ.

“Tôi nghe nói Cố tổng với cấp dưới có tiếng tàn khốc, không lưu tình, đặc biệt chỉ quan tâm tới lợi ích, không tôn trọng nhân viên một chút nào.” Uống nhiều rượu liền có người rượu vào lời ra.

Đại sư vừa muốn nói đã bị Khương Thục Đồng nói trước: “Không phải đâu, tổng giám đốc của chúng tôi rất ga lăng, cực kỳ dịu dàng, đương nhiên cũng có thời điểm anh ấy rất tàn khốc.”

Còn khi nào tàn khốc, Khương Thục Đồng cho dù đã uống nhiều rượu cũng biết mình không thể nói tới chuyện này. Cô nói bằng tiếng Trung, Tiết Lan thay cô phiên dịch.

Đối phương liên tiếp gật đầu.

Tiếp theo đối phương lại nêu ra vấn đề, nói: “Nghe nói bạn gái Cố tổng họ Nhiếp, hai bọn họ bên nhau là ý nguyện của hai đại gia tộc, hiện tại quan hệ giữa hai người bọn họ là quan hệ nam nữ?”

Xem ra người từ nước Mỹ khi uống nhiều rượu cũng thật lắm chuyện.

Đại sư vừa muốn nói đây là chuyện riêng tư của tống giám đốc, bọn họ cũng không biết, nhưng lại bị Khương Thục Đồng nói trước. “Không phải đâu, cô ấy không phải bạn gái của Cố Minh Thành.”

Khương Thục Đồng nói chuyện rõ ràng có dấu hiệu của người say rượu. Đại sư nhíu mày nhìn thoáng qua Khương Thục Đồng, thật là con ma men nha.

Phụ nữ khi đã uống rượu dáng vẻ bình thường liền hoàn toàn biến mất, bình thường Khươn Thục Đồng đúng là một thục nữ…

Hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ, an bài chỗ ở xong cho đoàn đại biểu người Mỹ, ba người liền chuẩn bị về nhà. Đại sư bảo Tiết Lan đưa Khương Thục Đồng về.

Trên xe, Khương Thục Đồng khò khò ngủ say, không biết trăng sao gì, về đến nhà cũng không biết đâu là cửa, chìa khóa cũng không lấy ra.

Tiết Lan nhìn tới cửa nhà Khương Thục Đồng, một người đang đứng đó, là tổng giám đốc của cô. Anh nhìn bộ dáng say khướt của Khương Thục Đồng, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Tiết Lan đem Khương Thục Đồng giao cho tổng giám đốc, Khương Thục Đồng theo bản năng bám vào cánh tay Cố Minh Thành, díp đôi mắt lại dựa vào người anh.

“Nói qua cho tôi hôm nay đàm phán thế nào.” Cố Minh Thành nói với Tiết Lan.

Tiết Lan nói vắn tắt tình huống từ đầu đến cuối, cố ý đem nguyên văn lời Khương Thục Đồng nói về tổng giám đốc nói lại, sau đó nói: “Tổng giám đốc, tôi đi trước.”

Cố Minh Thành ôm lấy Khương Thục Đồng đang mềm oặt sắp ngã xuống, nói: “Ừ.”

“Lấy chìa khóa, mở cửa!” Cố Minh Thành vỗ vỗ mặt Khương Thục Đồng.

“Không.” Khương Thục Đồng liều mạng túm chặt cánh tay Cố Minh Thành. “Nơi này không phải nhà của em, đây là nhà của Lục Chi Khiêm. Nếu em không phải vợ anh ta em đã không ở nơi này. Đỡ em ngồi.”

Lập tức cô ngồi xuống bậc cửa, cả người lảo đảo, còn túm lấy cánh tay Cố Minh Thành, say tới mức nhắm chặt đôi mắt.

Cố Minh Thành chỉ có thể đỡ cô ngồi xuống, vừa lúc bầu trời nhiều sao rất đẹp.

“Hôm nay anh mới biết trong lòng em anh là người như vậy.” Giọng Cố Minh Thành rất dịu dàng, anh hơi ngửa đầu nhìn sao trên trời. “Khi nào anh tàn khốc? Với ai?”

“Với em, ở trên giường.” Khương Thục Đồng trả lời bằng giọng oán hận.

Lòng Cố Minh Thành lập tức rất mềm, anh là tổng giám đốc tập đoàn Minh Thành, rất ít người hiểu anh, thậm chí có ý đồ tìm hiểu anh, bọn họ chỉ biết đồn anh quái gở, nhìn thấy anh lãnh khốc, chỉ có cô gái nhỏ bé bên cạnh này đã đi vào nội tâm anh như vậy, đã nhìn thấy bộ dáng nội tâm anh như vậy.

Cô còn dám nói Nhiếp Doanh Doanh không phải bạn gái anh, nếu nhớ được không biết cô sẽ có bộ dáng nào?

Có điều, có thể thay anh nói trước mặt người khác cũng không tệ lắm.

Anh đưa tay lên nâng cằm Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng ghét bỏ lấy tay gạt tay anh ra.

“Không mở cửa định ngủ đầu đường đêm nay sao?” Cố Minh Thành lại hỏi một câu.

Khương Thục Đồng đã mơ mơ màng màng, không còn biết gì cả.

Cố Minh Thành lấy chìa khóa từ trong túi xách của cô, bế cô lên giường. Dường như theo bản năng, Khương Thục Đồng ôm lấy cổ anh, nói:

“Không được đi.”

Động tác ôm lấy cổ này lại khiến Cố Minh Thành nhớ về nửa năm trước, lần đầu tiên gặp anh cô cũng bám lấy cổ anh như vậy.

Say khướt gợi cảm.

Anh cũng không định đi.

Hơi thở của Khương Thục Đồng đều đều, đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra liền nhìn thấy Cố Minh Thành trước mặt.

Khương Thục Đồng nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, Tiết Lan, sau đó hình như chính là người này.

Thật không xong rồi…. Cô vẫn còn gối trên cánh tay Cố Minh Thành, người kia còn đang ngủ.

Khương Thục Đồng nhẹ nhàng xoay người, đưa lưng về phía Cố Minh thành.

Từ phía sau truyền đến giọng anh: “Tỉnh rồi?”

Sau một lát, Khương Thục Đồng ‘ừ’ một tiếng, trong lòng suy nghĩ thật lâu, rồi nói: “Cố tổng, tâm tư của em với anh nếu như anh đã biết thì em có một yêu cầu, chúng ta muốn có chuyện gì cũng phải chờ sau khi em ly hôn mới nói, hiện tại trong lòng em có áp lực rất lớn, thật không đạo đức.”

“Tâm tư với anh?” Giọng người kia phía sau Khương Thục Đồng mang theo sự lười biếng buổi sớm, hỏi: “Tâm tư của em với anh là gì?”

“Em…” Quả thực Khương Thục Đồng bị anh làm tức chết, rõ ràng đã biết còn giả vờ không biết cái gì.

“Tâm tư là muốn anh?” Cố Minh Thành lại hỏi một câu.

Mặt Khương Thục Đồng đỏ ửng, khẽ mím môi gật gật đầu.

Lúc nói lời này với Nhiếp Doanh Doanh lòng cô như bị cắn một miếng, những lời này tuy rằng từ lòng cô nói ra nhưng cũng không có trải qua đại não.

Khương Thục Đồng vuốt lại tóc mình, rời khỏi giường, nói: “Hiện tại em chỉ nghĩ ly hôn với Lục Chi Khiêm như thế nào, tám tháng em không chờ được. Đêm dài lắm mộng.”

Khương Thục Đồng nghĩ chính là, nếu Nhiếp Doanh Doanh đã biết chuyện này thì cô cũng không có gì băn khoăn, căn biệt thự này cô không cần, cho dù cô không có nhà cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nhà của Lục Chi Khiêm.

Khương Thục Đồng vừa mới rời khỏi giường liền nghe thấy tiếng động ở cửa, trong lòng cô rất hoảng hốt, không phải mẹ chồng cô chứ, Cố Minh Thành vẫn đang nằm trên giường cô.

Cô lo lắng liếc mắt tới Cố Minh Thành, Cố Minh Thành giống như không có việc gì, nói: “Đi mở cửa.”

Khương Thục Đồng từ bên trong hỏi vọng ra bên ngoại là ai, trả lời là nhân viên chuyển phát nhanh, Khương Thục Đồn mới mở cửa.

Trong đầu suy nghĩ xem gần đây mình có mua gì không, đáp án là: Không mua.

Chẳng lẽ bên chuyển phát nhanh đưa sai.

Khương Thục Đồng mở cửa, nhân viên chuyển phát nhanh đưa cô một tờ biên nhận, cô ký vào, sau đó rút bưu kiện ra, lắp bắp kinh hãi, là: Thỏa thuận ly hôn.

Đầu óc cô ngốc ngốc, cô đã suy nghĩ việc ly hôn rất lâu, vốn cho rằng sẽ rất khó khăn, vì cái gì mà lập tức từ trên trời rơi xuống. Thỏa thuận ly hôn do Lục Chi Khiêm đề nghị nói, sau khi ly hôn căn biệt thừ này thuộc về cô, gia sản hiện tại đều là của cô, ngay lập túc ly hôn, cần Khương Thục Đồng lập tức tới Thượng Hải.

Cố Minh Thành đã từ trên giường xuống, nhìn thấy thỏa thuận ly hôn trong tay Khương Thục Đồng nhưng không nói gì.

Khương Thục Đồng dò hỏi Cố Minh Thành: “Anh có biết tại sao lại như này không?”

“Tài chính bị vỡ, công ty phá sản liên lụy đến Lục gia. Anh ta đem tài sản cho em thì sau này không bị dùng để trả nợ khi phá sản, hơn nữa anh ta biết trong tương lai nhất định mấy thứ này em sẽ trả lại cho anh ta.” Cố Minh Thành vừa mặc quần áo vừa nói.

Khương Thục Đồng nhíu nhíu mày, không sai. Biệt thự này cô không muốn, căn biệt thự này Lục Chi Khiêm mua sau khi kết hôn, có thể xem là tài sản chung của hai vợ chồng, nhưng cô với tài sản nhà này không có một chút cống hiến, cô cũng không cần.

Dường như Cố Minh Thành đã sớm đoán được ý nghĩ của cô, anh có thể nhìn thấy rõ lòng của Khương Thục Đồng.

Nhưng Khương Thục Đồng nghĩ trước đây mấy ngày cha cô nhờ cô cầu Cố Minh Thành giúp lấy lại tài sản cho cha cô, khi đó cô đã cảm thấy nếu cha cô rút lại tài sản thì chắc chắn công ty của Lục Chi Khiêm sẽ bị ảnh hưởng, tuy rằng cô không hiểu kinh doanh nhưng những chuyện này vẫn hiểu biết chút ít.

Cô nhìn Cố Minh Thành, hỏi: “Anh đã sớm biết có ngày này đúng không? Tầm nhìn của anh rất xa, không có khả năng không biết lấy lại tiền cho cha em sẽ khiến công ty của Lục Chi Khiêm gặp hậu quả gì.”

Khương Thục Đồng vốn cho rằng là cha cô đi uy hiếp anh, anh vì Nhiếp Doanh Doanh cho nên mới đáp ứng. Hiện tại xem ra không phải như thế, cô có thể nhìn ra mục tiêu của Cố Minh Thành là… khiến Lục Chi Khiêm phá sản.

Xét đến cùng, mục đích của anh là cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.